Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 94




    Chương 94

"Hỏi hắn để làm chi? Em còn nghĩ đến hắn?" Lê Mộc lúc này cái trán còn kém viết vài cái chữ to: anh không vui!

"Bọn em dù sao cũng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em chú ý tung tích hắn mà thôi." Lãnh Huyên vội đè lại Lê sói con đang tức giận, lôi kéo hắn ngồi xuống.

"Em đây là đang quan tâm hắn chứ gì?" Lê Mộc ngoắc đầu sang một bên, chính là không nhìn Lãnh Huyên, ngữ khí mang theo bướng bỉnh.

Lời này hỏi đến mặc danh kỳ diệu, làm Lãnh Huyên nhất thời không biết nên như thế nào trả lời, nói quan tâm Hình Thần Húc, bình dấm chua này nhất định có thể đem nàng chết đuối, nói không quan tâm Hình Thần Húc, Lê Mộc khẳng định liền dời đi đề tài không nói cho nàng tung tích của Hình Thần Húc.

Lãnh Huyên khẽ cắn môi, trong lòng khó khăn đắn đo vấn đề này, lẳng lặng mà nhìn Lê Mộc.

Thấy nàng khó xử, Lê Mộc cho rằng nàng thừa nhận, tức giận đến đứng lên, cả giận nói: "Không cho phép em quan tâm hắn! Không cho phép em nghĩ đến hắn!"

"Lê Mộc, anh rõ ràng biết ý của em, trong lòng em, hắn hiện tại chỉ là bạn chơi hồi nhỏ, không hơn!"

"Quản hắn là ai! Dù sao không cho phép em nghĩ đến nam nhân khác, cũng không cho phép em quan tâm nam nhân nào trừ bỏ anh ra!" Lê sói con làm bộ như hung ác nhe nhe chính mình răng nanh, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người ấy chứ.

Thực ngang ngược! Thực cố tình gây sự!

Lãnh Huyên nhướn mi nhìn Lê Mộc bộ dáng tiểu hài tử tức giận, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thật đúng là ngang ngược!"

"Anh chính là đối với em ngang ngược, anh không cho phép bất cứ gã đàn ông nào chia sẻ tình yêu của em, trong lòng em chỉ được có anh!" Lê sói con gào rú kêu to, tiểu răng nanh lòe lòe tỏa sáng.

Tật xấu ngang ngược của Lê Mộc sau khi hai người cùng một chỗ chậm rãi hiển lộ ra hết, hơn nữa càng thêm không sợ hãi, có đôi khi làm Lãnh Huyên rối rắm muốn chết, Lê Mộc này thật giống tiểu sói con đang hộ thực, nàng cũng biết đây là biểu hiện Lê Mộc yêu nàng, trong lòng cũng thường xuyên ấm áp, nhưng hắn cũng cơ bản ngăn chặn hết mọi động vật giống đực bên cạnh nàng, điều này cũng làm cho Lãnh Huyên cảm thấy bất đắc dĩ.

"Được rồi bảo bối lão công, em đương nhiên chỉ yêu anh! Em và hắn thật sự không có quan hệ gì mà." Thời khắc mấu chốt Lãnh Huyên cũng chỉ có thể dỗ Lê Mộc như dỗ đứa nhỏ.

"Với lại anh cũng không biết gì hết!" Nguyên tắc vấn đề, một bước cũng không nhường.

Bạn chơi hồi nhỏ? Bạn chơi này lại vẫn luôn mơ ước vợ hắn a! Hắn mới lo lắng! Hơn nữa, người nọ chết cũng chết rồi, còn cái gì mà hỏi →_→. Đương nhiên, Hình Thần Húc đã chết chuyện này tin tức bị Lê Hình hai nhà nghiêm mật phong tỏa, Lãnh Huyên cũng không biết.

Vô luận như thế nào, tóm lại hắn chính là biết cũng không nói cho nàng!

Từ đó lúc sau, nàng cũng không ở trước mặt Lê Mộc nhắc tới tên của Hình Thần Húc nữa, đỡ cho hắn lại nghi thần nghi quỷ.

Nhưng mà Hình Thần Húc giống như bốc hơi khỏi nhân gian, hắn hoàn toàn biến mất trên thế giới, bất luận kẻ nào cũng không biết được tung tích của hắn.

Lãnh Huyên lại từ trong miệng Lê Mộc nghe được cái tên này là ở một tháng sau. Xét thấy Lê Mộc biểu hiện hài lòng, thuận tiện dưới tình huống hối lộ Lê ba ba, Lê Mộc được phê chuẩn trở lại Lê gia đại viện ở cùng một chỗ với Lãnh Huyên.

Trong thư phòng, Lê Mộc đang gọi điện thoại, xem ra, có vẻ có người đang cùng hắn báo cáo công tác, Lãnh Huyên đang định gọi hắn xuống ăn điểm tâm, lại từ cửa phòng khép hờ nghe được Lê Mộc ở bên trong gọi một cuộc điện thoại kỳ quái.

"Boss, đối với kế hoạch thu mua Ứng Thiên tập đoàn đã hoàn thành hơn phân nửa, sản nghiệp trên danh nghĩa đã giao tiếp một phần, còn lại chỉ cần hoàn thành từng bước là được, rất nhanh là có thể tái tổ chức Lãnh thị tập đoàn."

"Quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu, làm không tồi!" Lê Mộc ánh mắt cũng phát sáng rồi, đây đều là bạc trắng bóng a.

"Kỳ thực lần này ít nhiều nhờ kế sách của Lãnh tổng, nếu không tôi cũng thật sự không có biện pháp ăn Ứng Thiên khối xương to như vậy, Lãnh tổng buôn bán thiên phú tôi thật là theo không kịp." Lục Nhân Cổ trong giọng nói mang theo sùng bái, tuy nói trong lời này có ý khen tặng, nhưng lại có thể thấy sự bội phục đối thủ đoạn buôn bán của Lãnh Huyên.

"Đừng có nịnh bợ lão bà của ta nữa."

Lão bà đại nhân này của hắn quả nhiên nhàn rỗi không nổi, kế hoạch một loạt từng bước thu mua Ứng Thiên tập đoàn này đều là Lãnh Huyên chế định, thủ đoạn nhanh nhẹn nhanh chóng, thẳng trúng yếu hại khiến cho Ứng Thiên có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy suy sụp, cũng thành công bị Lãnh thị thu mua, loại này thực hiện có thể sánh với xà nuốt voi lại còn lấy được thành công to lớn.

"Đúng rồi, boss, về tung tích của Hình Thần Húc truyền thông luôn chú ý, chúng ta có phải cũng nên áp dụng một ít biện pháp, đi tìm một chút hay không!"

"Tìm cái rắm! Đã sớm chết..." Lập tức Lê Mộc liền lỡ miệng, lại ngay sau đó bồi thêm một câu, "Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nghe thấy không?!"

"Vâng! Boss!" Lê Mộc tựa hồ nghe được thời điểm Lục Nhân Cổ cam đoan có tiếng vỗ ngực.

Lê Mộc còn muốn công đạo vài thứ, đã thấy Lãnh Huyên sắc mặt lãnh đạm đem cánh cửa đẩy ra, hắn bật người tắt rụng điện thoại.

Lê Mộc thần thái tự nhiên, giống như vừa nãy cái gì cũng chưa phát sinh, cười hì hì nghênh đón.

"Làm sao vậy? Lão bà đại nhân." Cợt nhả, nói sang chuyện khác.

"Đừng đụng tôi! Anh thành thật nói, anh vừa mới nói cái gì đã chết, anh không phải nói anh không biết sao? Anh học được nói dối rồi sao?" Lãnh Huyên bỏ tay Lê Mộc ra, nàng không cần đoán cũng biết là Lê Mộc luôn gạt nàng, nhưng nàng càng tức giận chính là Lê Mộc đối nàng nói dối.

"Ha ha, bảo bối, em đang nói cái gì vậy?" Lê Mộc bị bỏ tay ra cũng không giận, vẫn cợt nhả dính qua.

"Anh hiện tại học được cách nói dối tôi rồi đúng không, anh lúc trước cam đoan với tôi không bao giờ nói dối tôi, còn nữa, ban nãy anh nói Hình Thần Húc đã chết?"

"..." Lê Mộc ôm nàng, đầu chôn ở tóc của nàng, lựa chọn không đáp.

"Anh nói hay không?" Nhìn thấy người này một chút cũng không có ý thức nhận sai, Lãnh Huyên buồn bực đẩy ra hắn.

"Bảo bối, em thật là thơm a!" Vẫn không có ý nhận sai, đồng thời còn cố nói hưu nói vượn.

"Hừ! Anh không nói đúng không?" Lãnh Huyên tức giận giậm chân, lần này nàng tức giận thật sự!

"Được được được, em đừng nóng giận, anh sai rồi anh sai rồi, nhưng anh thật sự không biết hắn ở đâu."

"Anh rõ ràng vừa mới nói hắn đã chết, còn bảo Lục Nhân Cổ không được nói cho người khác biết!", có thể bởi vì mang thai duyên cớ, Lãnh Huyên cũng nổi lên tiểu tính tình.

"Nga, anh nói bừa thôi, đúng rồi lát nữa có phải có bác sĩ đến kiểm tra cho em không, nhanh đi chuẩn bị một chút, em cần định kỳ kiểm tra thai nhi trạng huống mà, đừng chậm trễ bảo bảo." Lê Mộc thập phần da mặt dày kề cận nàng, vừa nói vừa chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác không có cùng nàng đối diện.

"Anh tránh ra! Anh còn tiếp tục gạt tôi! Tôi không bao giờ để ý anh nữa! Đồ lừa đảo!" Lãnh Huyên thật sự tức giận hắn còn vô liêm sỉ lừa nàng, xem nàng là tiểu nữ nhân chỉ số thông minh không cao có thể như vậy tùy tiện lừa gạt sao?

Nàng mạnh mẽ đẩy hắn ra, sau đó thương tâm tức giận "lộc cộc" đi xuống dưới lầu.

"Bảo bối, bảo bối, em đừng nóng... Chậm một chút, anh đến đỡ em." Hắn lập tức đuổi theo sau nàng, Lãnh Huyên lúc này đã mang thai bụng to, xuống lầu đương nhiên không có phương tiện.

Lãnh Huyên thở phì phì đi xuống dưới lầu, trong phòng khách phía dưới Lê ba ba cùng nãi nãi đang ăn điểm tâm, nhìn thấy Lãnh Huyên khuôn mặt hồng hồng, vẻ mặt không vui bước xuống dưới, phía sau còn có Lê Mộc khẩn trương đi theo, bọn họ nhìn nhau liếc mắt một cái.

Vợ chồng son cãi nhau? Bình thường cảm tình không phải rất tốt sao, Lê Mộc đến tột cùng là làm cái gì sai sự làm cho Lãnh Huyên tức thành như vậy? Không cần phải nói, bọn họ nhất trí khẳng định chính là Lê Mộc phạm chuyện xấu!