Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 132




“Thần Hi, có cần cứu bọn họ không?” Trong một chốc khi Ngự Thanh nhìn cô gái đã ngơ ra một chút, lập tức hỏi Bách Lý Thần Hi.

Ngự Thanh đi theo bên cạnh Bách Lý Thần Hi đã lâu, coi như cũng hiểu biết đôi chút về nàng, nếu là lúc trước, nó nhất định sẽ không hỏi một câu như vậy, chỉ là lúc này lại mở miệng.

Bọn họ là ai? Hoặc nói, cô gái đó là ai?” Bách Lý Thần Hi cũng là người mẫn cảm, Ngự Thanh nói một câu, nàng liền nhận thấy điều bất thường, nếu cô gái kia không có gì đặc biệt thì nhất định Ngự Thanh sẽ không để tâm.

“Chẳng lẽ ngươi không thấy nàng ấy rất dễ thương, khiến người ta không nỡ từ chối sao?” Ngự Thanh đánh trống lảng.

“Dễ thương? Có liên quan gì đến ta đâu?” Bách Lý Thần Hi thẳng thừng nói: “Ngươi nên biết, ta không phải kẻ thích xen vào chuyện người khác. Những người không liên quan, cho dù chết trước mắt ta, ta cũng sẽ không nhíu mày, cũng không nháy mắt lấy một cái.”

“Thần Hi…” Ngự Thanh muốn giải thích, nhưng mở miệng lại không biết nói thế nào. Chắc chắn không thể nói thật được, ít nhất hiện tại còn chưa phải lúc.

“Ngươi có chắc chắn không?” Bách Lý Thần Hi nhẹ nhàng đụng đụng đầu Ngự Thanh, hỏi.

“Ngươi có tin ta không?” Ngự Thanh hỏi lại.

“Ngươi nghĩ sao?” Bách Lý Thần Hi hơi nhíu mày, hỏi ngược lại.

“Cứu nàng ta, sẽ có lợi cho ngươi.” Ngự Thanh chỉ có thể nói như vậy.

“Vậy thì cứu đi!”

Bách Lý Thần Hi vừa dứt lời, Ngự Thanh đã phóng uy áp thần thú ra, mời dặm sợ hãi.

Đừng nhìn Bách Lý Thần Hi và Ngự Thanh nói chuyện nhiều như vậy, thật ra chỉ là một thời gian ngắn.

Bách Lý Thần Hi từ phản đối đến đồng ý, cũng chỉ là thời gian một thoáng, Ngự Thanh ra tay cũng đúng lúc nên khi các ma thú đã đến gần cô gái thì đột nhiên dừng lại, rồi tất cả đều bỏ chạy.

“Đại tỷ tỷ, ngươi thật sự là người tốt! Là người đã ra tay đúng không? Ngươi làm thế nào vậy? Rõ ràng ta không thấy ngươi động đậy, vì sao bọn nó đều chạy hết rồi?” Cô gái hỏi liên tiếp ba câu, liên tục dập vài Bách Lý Thần Hi.

Lông mày Bách Lý Thần Hi giật giật, nhưng nàng rất bình tĩnh, không, phải nói là rất lạnh nhạt: “Ta không phải người tốt.”

“Rõ ràng là ngươi đã cứu chúng ta, đuổi đám ma thú đó đi.” Cô gái chạy đến chỗ Bách Lý Thần Hi, mặt mày hớn hở nói: “Đại tỷ tỷ, ta tên là Băng Linh, ngươi là thần tiên sao? Trông thật xinh đẹp!”

“Cô nương đối với ai cũng nhiệt tình vậy sao?” Bách Lý Thần Hi là người lạnh nhạt, gặp một người nhiệt tình quá mức như vậy, quả thật có hơi đỡ không nổi.

“Ta cảm thấy đại tỷ tỷ rất thân thiết.” Cô gái cũng thật thẳng thắn.

Ngự Thanh bên cạnh trợn mắt trắng, quen biết mấy vạn năm có thể không thân thiết được sao?

“Các ngươi đến vì thất sắc thảo?” Bách Lý Thần Hi cũng không định nói nhiều với cô gái, hỏi thẳng vào vấn đề.

Kỳ thật đây là một câu hỏi vô nghĩa!

“Đúng rồi!” Cô gái thành khẩn thẳng thắng đáp.

“Vậy thì các ngươi có thể đi rồi.” Bách Lý Thần Hi thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách.

Ngự Thanh nghe vậy thì hắc tuyến đầy đầu, không nhịn được hỏi Bách Lý Thần Hi: “Thần Hi, ngươi không muốn nhìn thấy nàng đến vậy sao?” Hình như lúc trước đâu có vấn đề gì đâu?

“Cái này hình như không phải chuyện có muốn thấy hay không mà?” Bách Lý Thần Hi nói: “Ta tới đây vì thất sắc thảo, lúc nãy ngươi có ơn cứu mạng bọn họ, chẳng lẽ ta còn giữ bọn họ lại để đoạt thất sắc thảo à?”

Ngự Thanh: “…”

Nếu có đoạt thật, bọn họ có đoạt nổi với ngươi soa?

Băng Linh cũng hơi sửng sốt, lập tức hỏi: “Đại tỷ tỷ rất không thích nhìn thấy bọn ta sao?” Trong câu nói còn lẫn chút tủi thân.

“Nếu các ngươi từ bỏ thất sắc thảo, vậy thì có thể ở lại!” Bách Lý Thần Hi thật thẳng thắn, thẳng thắn đến nỗi làm người ta bị đả kích.

Băng Linh im lặng, nhưng nam tử bên cạnh nàng đã mở miệng: “Chúng ta đến đây vì thất sắc thảo, dựa vào cái gì mà ngươi kêu chúng ta từ bỏ?”

“Chỉ bằng ơn cứu mạng vừa rồi đã đủ chưa?” Bách Lý Thần Hi nói: “Nếu lúc nảy ta chỉ đứng nhìn các ngươi bị ma thú gϊếŧ chết, vậy ngươi thấy mình làm sao đoạt thất sắc thảo với ta?”

“Người trẻ tuổi, phải biết nói cảm ơn mới được.”

Khóe miệng Ngự Thanh giật giật: “Ngươi già lắm sao? Ngươi không thấy tên đó còn già hơn ngươi sao?”

Vừa nghe Ngự Thanh nói như vậy, Bách Lý Thần Hi mới nhìn thẳng vào nam tử kia.

Như Ngự Thanh nói, nam tử này thoạt nhìn đã ngoài hai mươi, trông thế nào cũng lớn hơn nàng. Mặt mũi nam tử cũng không tệ, có vài phần tương tự với Băng Linh, bởi vậy có thể đoán bọn họ là huynh muội. Chỉ là tính cách lại khác xa.

Băng Linh và Băng Dục im lặng một hồi, Băng Dục nói: “Vị cô nương này, nhìn thế nào tại hạ cũng lớn hơn một chút chứ? Lời này cô nương nói ra không thấy có chút không đúng sao?”

“Không thấy!” Bách Lý Thần Hi nói gọn gàng thẳng thắn nói: “Có thất sắc, ta không định cho bất cứ kẻ nào.”

“Cô nương…” Băng Dục còn muốn nói gì đó, Băng Linh nhanh nhẹn kéo tay áo hắn: “Ca, vì đại tỷ tỷ này nói cũng đúng, nàng đã cứu chúng ta, chúng ta nên cảm ơn mới phải. Nếu không có nàng cứu giúp, chắc chúng ta đã mất mạng rồi, làm sao đoạt cỏ thất sắc được? Nếu đại tỷ tỷ muốn cỏ thất sắc, hay là chúng ta nên từ bỏ đi?”

Băng Linh nói rất hợp tình hợp lý, khiến người ta thấy dễ chịu, Bách Lý Thần Hi không khỏi liếc nhìn nàng thêm một cái. Trong lòng cân nhắc: có lẽ Ngự Thanh đã đúng.

Thật ra Băng Dục biết Băng Linh nói có lý, hắn cũng biết phải cảm ơn, vốn là Bách Lý Thần Hi không nói, hắn cũng định dùng có thất sắc để đáp lễ cho nàng, nghe nàng nói muốn tất cả cỏ thất sắc, hắn cũng không định tranh giành với nàng, điều khiến hắn khó chịu, chẳng qua là thái độ của nàng mà thôi.

Ngươi kiêu ngạo Băng Dục đã gặp nhiều, nhưng chưa từng gặp kẻ kiêu ngạo đến vậy. Cố tình cái vị đang kiêu ngạo trước mặt còn không khiến người ta có cảm giác ghét, mà lại có cảm giác nàng nên như thế.

Bách Lý Thần Hi thấy Băng Dục chậm chạp không đáp, liền nói tiếp: “Đương nhiên, ngươi có thể đi theo ta đoạt.” Dừng một chút, lại nói, trong lời nói ẩn sự sắc bén: “Ta có bản lĩnh cứu ngươi, cũng có năng lực gϊếŧ ngươi!”

Lời này nói ra đầy kiêu ngạo, trong nháy mắt đó, Băng Dục như thấy trên người Bách Lý Thần Hi phát ra hào quang chói mắt, khiến người ta có cảm giác rất xa không thể với tới.

Thật lâu sau, Băng Dục mới nói: “Thất sắc thảo ta sẽ lấy, nhưng ta không muốn.”

Lời này thật đủ trắng trợn!

Bách Lý Thần Hi nhướng mày, nói: “Nói vậy là ngươi định lấy thất sắc thảo tặng cho ta để đền ơn cứu mạng?”

“Có thể nói là vậy!” Băng Dục cũng không phủ nhận, trong lòng hắn chính là có ý đó.

“Được! Ta nhận!” Bách Lý Thần Hi nói: “Thất sắc thảo đã sắp lớn, ngươi chỉ cần đợi lúc nó trưởng thành rồi phụ trách hái toàn bộ về cho ta, chuyện khác ta không quan tâm.” Dừng một chút: “Chỉ cần ngươi có thể sống sót trở về, vậy ta đảm bảo huynh muội ngươi sẽ bình yên rời khỏi Vụ Lâm, xuống khỏi Vô Vọng Sơn.”

“Được!”

“Đại tỷ tỷ, ngươi là thần, hay là người?” Băng Linh mở mắt thật to nhìn Bách Lý Thần Hi, con ngươi trong suốt tràn đầy hiếu kì.

“Ngươi nghĩ sao?” Bách Lý Thần Hi hỏi lại.

Ngoái đầu lại, nhìn về phía vách núi dựng đứng, dưới dốc có một phiến nham thạch bóng loáng đã bị thất sắc thảo phủ đầy, bảy thứ màu sắc khác nhau phủ đầy tảng nham thạch, thật sự gần sát bên Vô Vọng Sơn.

“Ngày mai thất sắc thảo sẽ trưởng thành, hi vọng ta có thể là người nhìn thấy đầu tiên.” Đây là nguyện vọng của Bách Lý Thần Hi.

Nói đến thì Bách Lý Thần Hi cũng không ôm nhiều hi vọng lắm, dù sao nơi thất sắc thảo sinh trưởng không có thứ gì chống đỡ, rất nguy hiểm, nhưng Băng Dục lại rất nghiêm túc.

Thẳng đến ngày thứ hai, lúc Băng Linh xin Bách Lý Thần Hi đi cứu Băng Dục thì nàng mới biết, tên kia thật sự vì muốn hái thất sắc thảo đầu tiền mà xuống sườn núi, cho dù gặp phải nguy hiểm.

Bách Lý Thần Hi để Ngự Thanh khôi phục chân thân, mang nàng tới nơi thất sắc thảo sinh trưởng, lưu loát thu hết thất sắc thảo vào nhẫn không gian, thuận tay đem Băng Dục vừa suýt rơi xuống vực sâu vạn trượng trở về.

Lúc trở về, Bách Lý Thần Hi thấy rõ có một con ma thú hung hãn đang đứng nhìn chằm chằm bọn họ, nàng tin chắc, rằng nếu không có Ngự Thanh ở đây, hoặc nói là nếu Ngự Thanh không khôi phục chân thân thần thú Thanh Long, vậy chắc chắn nàng phải đại chiến một trận với con ma thú kia, ai thắng ai thua, vẫn chưa biết.

Bách Lý Thần Hi ném Băng Dục xuống đất, lạnh nhạt nói một câu: “Con người, có một số lúc, vẫn nên lượng sức thì hơn.”

“Đại tỷ tỷ…” Băng Linh muốn cảm tạ Bách Lý Thần Hi, nhưng Bách Lý Thần Hi đã cắt ngang lời nàng: “Nếu muốn cảm tạ ta thì không cần. Còn nữa, tên ta là Bách Lý Thần Hi, ngươi có thể gọi thẳng tên ta, nhưng đừng có gọi ta là đại tỷ tỷ nữa.”

“Bách Lý Thần Hi?” Băng Linh cúi đầu, cẩn nhận nhẩm lại bốn chữ này một chút, nàng ngước mắt nhìn Bách Lý Thần Hi, hỏi: “Là Bách Lý Thần Hi của phủ tướng quân Liệt Diễm Quốc đó sao?”

“Xem ra ta cũng nổi tiếng lắm!” Bách Lý Thần Hi trả lời, đáp án đã có trong lời nói.

“Nó là thú khế ước của ngươi sao?” Được trả lời, Băng Linh lại chuyển sang Ngự Thanh đã biến thành rắn, tò mò hỏi.

“Không phải.” Bách Lý Thần Hi nói: “Nó là bạn của ta.”

Chỉ hai chữ đơn giản như vậy đã làm lòng Ngự Thanh ngàn cơn sóng, rồi đột nhiên có cảm giác đang ở thiên đường.

“Ta cũng có thể làm bạn của ngươi không?” Băng Linh nhìn Bách Lý Thần Hi đầy chờ mong.

Bách Lý Thần Hi nói: “Ta không cần bạn bè!”

Lời vừa nói ra, hiện trường tĩnh lặng. Không cần bạn bè? Vậy ai vừa chỉ vào Ngự Thanh nói đó là bạn của nàng?

“Thần Hi, ngươi thật sự ghét ta vậy sao?” Băng Linh chỉ có thể nghĩ ra lý do này.

“Ngươi rất khiến người ta thích, chỉ là chúng ta không phải người chung đường.” Đây là đáp án của Bách Lý Thần Hi.

Thoạt nhìn thì Băng Linh rất đơn giản lại đáng yêu như vậy, mà thế giới của Bách Lý Thần Hi toàn là gió tanh mưa máu, sao nàng có thể để một đứa nhỏ đơn thuần đáng yêu như vậy dính mùi máu tanh?

“Ta muốn đi theo ngươi!” Lần đầu tiên nhìn thấy Bách Lý Thần Hi, ý nghĩ này đã xuất hiện trong đầu nàng, thẳng đến lúc này, ý niệm đó càng mạnh mẽ.

Bách Lý Thần Hi nói: “Thế giới của ta không thích hợp với ngươi!”

“Thần Hi, ngươi không giống như lời đồn nói.” Băng Linh nhìn Bách Lý Thần Hi đầy tìm tòi nghiên cứu, hồi lâu mới nói: “Mặc kệ ngươi là người thế nào, ta chỉ biết là mình muốn đi theo ngươi, ngươi có thể thu nhận ta chứ?”