Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 148




Bách Lý Thần Hi vừa đỡ Nạp Lan Ngôn Kỳ dậy đã bị Ngự Thanh ngăn lại: "Thần Hi, ngươi không cần phải tốn công sức của mình.”

“Ý ngươi là sao?” Bách Lý Thần Hi quay lại nhìn Ngự Thanh, ngay cả nàng còn không nhận ra giọng mình đang run rẩy thế nào.

“Tuyết liên địa cực không có tác dụng với hắn.” Bởi vì hai người các ngươi khác nhau.

“Làm sao có thể như vậy?” Bách Lý Thần Hi không dám tin vào tai mình.

"Hắn bị thương nặng hơn ngươi, thậm chí đứng dậy còn khó khăn, làm sao hắn có thể bước hồ Thiên Địa Chân chứ?" Dường như chỉ có lời giải thích này mới có thể khiến Bách Lý Thần Hi buông tay.

“Ta có thể mang chàng đến đó.” Bách Lý Thần Hi không do dự trả lời.

“Ngươi nghĩ chúng ta sẽ cho ngươi cơ hội thứ hai sao?” Giọng nói lạnh lùng của Băng Minh truyền tới.

Theo đó là đòn công kích của hắn.

Bách Lý Thần Hi nhạy bén cảm thấy có thứ gì đó đang xuyên qua không khí tiến lại gần chỗ mình, nàng theo bản năng vừa tiên lên nghên đón nó vừa mang Nạp Lan Ngôn Kỳ né tránh.

Bách Lý Thần Hi mới vừa né tránh, một đạo như cây băng đao lớn chém xuống chỗ nàng mới đứng.

“Ngự Thanh, chăm sóc cho Ngôn Kỳ.” Bách Lý Thần Hi tức giận, chỉ giao phó một câu như thế rồi tiếp đòn.

"Thiên cấp võ kỹ, Phá Phong Trảm...”

Hai giọng nói giống hệt nhau, võ kỹ cũng giống nhau, Bách Lý Thần Hi và Băng Minh đứng đối diện nhau. Vừa dứt lời, một thanh đại đao trong suốt như băng xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, dưới ánh sáng của dạ minh châu trong phòng, càng lạnh lẽo, chói mắt lóe lên một cỗ khí đoạt mệnh.

Bách Lý Thần Hi biết rất rõ tu vi của mình không bằng Băng Minh, vì vậy khi nàng đánh ra một chiêu như vậy, một tay nàng kết ma pháp hộ thuẫn, một tay cầm hỏa linh châu đánh thẳng về phía Băng Minh.

Băng Minh cũng đã sớm biết Bách Lý Thần Hi sẽ ra tay như vậy, sau khi đánh Phá Phong Trảm, hắn lập tức đánh thêm một linh cấp võ kỹ nữa.

"Linh cấp võ kỹ, Phá Không Trảm...”

Hai thanh đại đao va vào nhau, võ kỹ cũng giống nhau, nhưng Bách Lý Thần Hi lại yếu hơn một bậc. Phá Phong Trảm của Băng Minh trực tiếp đánh nát Phá Phong Trảm của Bách Lý Thần Hi, đồng thời tăng tốc để tấn công trực diện.

Vào lúc này, hỏa linh châu đã bay về phía Băng Minh, Phá Không Trảm Băng Minh đánh ra hồi nãy đúng lúc vòng qua hỏa linh châu, hay nói đúng hơn là hỏa linh châu đã bay vòng qua Phá Không Trảm đánh thẳng trực tiếp vào gân mạch của đối phương.

Ma pháp hộ thuẫn tầng thứ nhất của Bách Lý Thần Hi chỉ có thể ngăn cản đòn tấn công của Phá Phong Trảm, nhưng Phá Không Trảm đã theo sát tới khiến nàng không kịp tránh, nhanh chóng tăng ma pháp hộ thuẫn lên tầng thứ hai, đồng thời vượt cấp đánh ra một chiêu Phá Không Trảm.

Đối diện nhau, tinh tú lập lòe, năng lượng mạnh đụng vào nhau rồi nổ tung, dư âm lan xa mấy dặm, trời đất chấn động.

Vì chênh lệch tu vi nên dù Bách Lý Thần Hi đã cố gắng ngăn cản, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không thể thoát khỏi kết cục bị thương, cơ thể lùi lại vài bước mới ổn định được thân hình.

Tu vi của Băng Minh quá cao, nên điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của mọi người. Trong toàn bộ Tây Xuyên đại lục võ giả linh giai cấp ba tồn tại rất ít.

Đương nhiên, Bách Lý Thần Hi bị thương, nhưng Băng Minh so với nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hỏa linh châu có linh tính, cho dù bị Bách Lý Thần Hi luyện hóa thì nó vẫn có phán đoán cơ bản nhất, nó giống như có mắt vậy, có thể tránh được nguy hiểm, tấn công vào chỗ hiểm từ bên hông Băng Minh. Dù Băng Minh phản ứng kịp thời, tránh được đòn chí mạng nhưng vẫn không tránh khỏi chấn thương.

Sau khi hỏa linh châu bị Bách Lý Thần Hi luyện hóa thì không còn nóng như trước, có thể nói là giảm đi rất nhiều, nhưng so với hỏa diễm do hỏa hệ ma pháp thông thường sinh ra, nó vẫn mạnh hơn vô số lần. Nó đánh vào bụng Băng Minh, y phục chung quanh bụng hắn lập tức cháy thành tro, da thịt trên bụng cũng cháy xém, đến nỗi lục phủ ngũ tạng bên trong chắc hẳn cũng bị thương không nhẹ.

Bách Lý Thần Hi xem như là được viên mãn, muốn gϊếŧ nàng thì phải trả một cái giá thật lớn.

Để tránh Băng Minh trong cơn tức giận phá hủy hỏa linh châu nên trước tiên Bách Lý Thần Hi thu nó lại không định sử dụng nó thêm lần nữa.

Băng Minh nhìn cái bụng cháy xém của mình, bên trong bị đốt đến đau rát, lửa giận trong lòng không kìm chế được nữa bốc lên.

Ngước mắt lên, tia lửa trong mắt Băng Minh bắn ra khắp nơi, toàn thân toát ra sát khí mạnh mẽ, giống như muốn hủy diệt cả thiên hạ.

Bách Lý Thần Hi sao có thể là người gặp chuyện thì sợ hãi được? Nàng bị thương, Băng Minh cũng bị thương. Theo tình hình hiện tại vẫn chưa quyết định được trong hai người ai sẽ chết.

“Bách Lý Thần Hi, trẫm rất muốn xem, ngươi còn có bản lĩnh gì.” Băng Minh nổi cơn giận dữ, điên cuồng hoàn toàn không để ý đến thứ gì nữa.

“Không tốt!” Ngự Thanh thầm kêu một tiếng hỏng bét, đồng thời xông lên, không ngờ Tư Đồ Mộng Liên lại lao tới, nên hắn đành phải giải quyết ả ta trước.

Không thể không nói, Ngự Thanh cảm giác rất đúng, ngay khoảnh khắc hắn bị Tư Đồ Mộng Liên ngăn lại, Băng Minh đã bắt đầu động thủ lần nữa.

"Linh cấp võ kỹ, Phá Không Trảm...”

Cùng một võ kỹ nhưng uy lực của nó lại mạnh hơn nhiều so với lần trước, Băng Minh đã vận dụng mười phần tu vi của mình, hoàn toàn không để ý đến hậu quả, chỉ một lòng muốn một đòn gϊếŧ chết Bách Lý Thần Hi.

"Thần Hi, mau tránh ra...”

"Thần Hi...”

Ngự Thanh và Nạp Lan Ngôn Kỳ đồng thời kêu lên, Nạp Lan Ngôn Kỳ không biết lấy sức từ đâu đến, rõ ràng không cách nào đứng dậy, nhưng vào lúc này hắn không chỉ đứng lên mà còn lao tới với tốc độ cực nhanh đến trước mặt Bách Lý Thần Hi đem nàng bảo hộ ở sau lưng.

Phá Không Trảm của Băng Minh từ trên chém xuống, Bách Lý Thần Hi muốn tránh cũng không kịp nữa, nàng cho là mình chắc chắn sẽ phải chết. Không ngờ, không thấy đau đớn trong dự kiến, ngược lại trên mặt nóng lên, một mùi tanh ngọt xộc thẳng vào lỗ mũi.

Thời gian như ngừng lại ngay khoảnh khắc đó, không ai dám tin vào mắt mình.

"Không…”

"Phượng Hoàng đại nhân...”

"Hoàng huynh...”

"Nạp Lan chủ tử...”

Không biết là ai phản ứng trước, âm thanh bi thương không ngừng vang lên. Bách Lý Thần dường như không nghe thấy gì nữa, trong mắt chỉ còn lại một cảnh tượng đầy máu kia, nàng thậm chí quên mất mình nên phản ứng như thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bị chém thành hai khúc kia, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Ngự Thanh một chưởng đánh lui Tư Đồ Mộng Liên, chạy như bay tới, nhưng cũng chỉ có thể tận mắt nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ bị bổ ra làm đôi, bay ra ngoài, hồn bay phách tán.

"Phượng hoàng đại nhân, người tại sao phải làm như vậy? Người đã đợi ba vạn năm, thật vất vả mới đợi đến ngày đó, vì sao..." Ngự Thanh quỵ xuống đất, khắp nơi tràn ngập bi thương: "Người có biết, người không để ý mình như vậy, ta đã phải chờ đợi bao lâu không?”

Đúng vậy, Ngự Thanh vẫn luôn biết Nạp Lan Ngôn Kỳ là Phượng Hoàng đại nhân chuyển thế, cho nên, hắn mới có chút sợ Nạp Lan Ngôn Kỳ, lúc hắn ( Nạp Lan Ngôn Kỳ) và Bách Lý Thần Hi đơn độc chung một chỗ lúc, hắn ( Ngự Thanh) tất nhiên sẽ rời đi.

Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch của Ngự Thanh nhưng thật không may, ở thời điểm này Phượng Hoàng đại nhân lại...

Ngự Thanh đột nhiên không biết nên nói gì, việc đã đến nước này chẳng lẽ còn có thể làm lại lần nữa sao?

Bách Lý Thần Hi thẫn thờ ngã xuống đất. Đôi mắt đã đỏ bừng nhưng lại trống rỗng, bi thương không tả nổi..

Cả người Bách Lý Thần Hi bê bết máu, mùi máu tanh xộc đến khiến nàng muốn ngất đi. Nàng muốn đi tới ôm Nạp Lan Ngôn Kỳ vào lòng nhưng sức lực như đã bị rút hết, thậm chí giơ tay lên còn khó khăn.

"Chủ tử..." Người của tổ chức Quang lo lắng nhìn Bách Lý Thần Hi.

Quen biết nhau lâu như vậy, Bách Lý Thần Hi vẫn luôn mạnh mẽ, luôn kiên cường, luôn không chịu thua, vẫn luôn tự quyết định số phận của mình, nhưng lúc này, một ý nghĩ khủng khiếp đột nhiên trỗi dậy trong lòng bọn họ: Bách Lý Thần Hi đã chết!

Không sai, bọn họ rõ ràng cảm nhận được thời điểm Nạp Lan Ngôn Kỳ chết đi, trái tim của Bách Lý Thần Hi cũng chết theo, tất cả những gì họ thấy trên người nàng bây giờ chỉ có sự tuyệt vọng.

Tất cả những người có mặt đều vô cùng đau lòng, nhưng họ chỉ có thể nhìn Bách Lý Thần Hi yếu ớt bò đến bên cạnh Nạp Lan Ngôn Kỳ, tay run run ôm chặt lấy hắn.

Đang muốn sờ mặt của hắn, nàng chợt nhớ tới trong ngực mình chỉ có nửa người, lập tức hoảng hốt tìm kiếm.

Khi nàng tìm thấy được nửa người còn lại thì ánh mắt có chút tiêu cự, nàng từ từ đặt nửa người trong ngực xuống đất, sau đó lại yếu ớt bò đến nửa người còn lại ôm chặt lấy.

Ôm một lúc lâu, nàng dường như nhận ra mình đã sai lần nữa lại buông nửa người trong ngực ra, nhưng không buông hết, thay vào đó là nửa ôm nửa kéo đến chỗ nửa còn lại.

Tốc độ của nàng cực kỳ chậm, bất cứ nơi nào nàng đi qua đều để lại vết máu, cuối cùng uốn lượn thành một con đường máu.

Cho đến khi hai nửa người đã ở chung một chỗ, Bách Lý Thần Hi vẫn không nói một câu, thậm chí không rơi một giọt nước mắt nào, mà chỉ đưa tay lên, run rẩy vuốt ve trán, lau đi máu không ngừng chảy ở hạ thân.

"Chủ tử, nếu người khó chịu thì người khóc đi có được không? Đừng làm ta sợ..." Đông Phương Thanh Thanh sớm đã khóc không thành tiếng, muốn vươn tay ra đỡ Bách Lý Thần Hi nhưng lại không dám đưa ra, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt thu tay lại.

“Chủ tử, người hãy khóc đi." Những người trong tổ chức Quang, đường đường là nam nhân bảy thước lưng dài vai rộng cũng không đành lòng nhìn lần nữa, nước mắt rơi xuống như mưa.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng Bách Lý Thần Hi sẽ có lúc tuyệt vọng như vậy, cả người giống như một con búp bê thủy tinh dễ vỡ, chỉ cần một cái chạm nhẹ một cái, nó sẽ vỡ tan tành, không thể nhặt lại được.

Chính vì vậy, ngay cả khi họ muốn đỡ Bách Lý Thần Hi dậy thì cũng không dám tiến lên nửa bước.

Ngự Thanh đau lòng cho Nạp Lan Ngôn Kỳ, hay nói đúng hơn là cho Phượng Hoàng đại nhân của hắn, người đã chờ đợi suốt ba vạn năm, thời gian chờ đợi cực khổ sắp qua, người cũng sắp tỉnh lại, nhưng đột nhiên lại gặp nạn, không biết hắn sẽ phải đợi bao lâu nữa.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy trái tim của Bách Lý Thần Hi như tuyệt vọng như tro tàn, hắn cảm thấy rất có lỗi với Bách Lý Thần Hi. Nghĩ lại, chuyện đến nước này thì có thể trách ai đây? Phượng Hoàng đại nhân làm như vậy đơn giản chỉ vì yêu nàng mà thôi.

Dù là ba vạn năm trước hay ba vạn năm sau, Phượng Hoàng đại nhân cũng chưa từng hối hận, lựa chọn của người cũng không sai, nếu Thần Hi chết đi, Phượng Hoàng đại nhân sẽ tiếp tục chờ đợi, người sẽ càng đau khổ hơn đúng không?

Nghĩ thông suốt rồi nên Ngự Thanh cũng sẽ không nữa vướng mắc với những thứ kia nữa, muốn Phượng Hoàng đại nhân tỉnh lại thì vẫn còn có những cách khác mà không phải sao??

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong cái chết của Nạp Lan Ngôn Kỳ, không ai để ý đến Băng Minh và Tư Đồ Mộng Liên đã rời đi, cũng không ai để ý rằng khi cơ thể của Nạp Lan Ngôn Kỳ bị chặt làm đôi có một luồng sáng vàng bay thẳng lên trời..

Cùng lúc đó, trong điện Quang Minh ở Mộc Phong quốc…