Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 161




Sáng hôm sau, Tinh linh vương dẫn toàn bộ người của Tinh linh tộc đến nơi nghỉ ngơi tạm của Bách Lý Thần Hi, cùng lúc đó Bách Lý Thần Hi cũng đã thức dậy, Ngự Thanh và Đông Phương Thanh Thanh cũng thế, một đám người đang cùng ngồi lại một chỗ ăn điểm tâm, bầu không khí khi đó hài hòa đến không nói nên lời.

“Các vị buổi sáng tốt lành…” Bách Lý Thần Hi đứng lên chào hỏi với nhóm người của Tinh linh tộc.

“Thần thú đại nhân, Bách Lý cô nương, đây là Tinh linh tâm.” Tinh linh vương cũng là người thẳng thắn, thấy nhóm người của Bách Lý Thần Hi đã ăn xong rồi thì lập tức sai người đem chiếc hộp cất chứa Tinh linh tâm mang lên.

Bách Lý Thần Hi nhận lấy chiếc hộp, mở ra ngay trước mắt của mọi người, lập tức, kim quang lóng lánh tỏa ra, toàn bộ phòng đều bị kim quang kia làm cho chói mắt.

“Là thật sao?” Bách Lý Thần Hi lấy hộp giao qua cho Ngự Thanh nhìn, nhưng câu hỏi này nàng chỉ dùng ý niệm.

Ngự Thanh cẩn thận nhìn kỹ qua một lần, nói: “Là thật.”

Có được câu trả lời khẳng định, Bách Lý Thần Hi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nàng đóng lại nắp hộp, cẩn thận từng li từng tí cất vào rồi tiếp theo nói: “Cảm ơn quà tặng của các ngươi, nguyện vọng kia của các ngươi, ta sẽ dùng hết toàn lực giúp các ngươi thực hiện.”

Bách Lý Thần Hi tin rằng, với Nạp Lan Ngôn Kỳ, lời của nàng có trọng lượng hơn là Ngự Thanh một chút. Trong Tinh linh tộc tuy không ai biết thân phận của Bách Lý Thần Hi nhưng đều biết thân phận của Ngự Thanh, cho nên sau khi Bách Lý Thần Hi nói như thế cũng không có người nào nghi ngờ.

“Đã vậy, ta đây cảm tạ ngươi. Nếu tinh tinh tộc có thể quay về đại lục Linh Xuyên, toàn bộ Tinh linh tộc đều cảm kích các ngươi.” Tinh linh vương chân thành nói.

“Đợi các ngươi trở về đại lục Linh Xuyên rồi hãy nói tạ cũng không muộn.” Bách Lý Thần Hi nói: “Thời gian cũng không còn sớm, đã đến lúc chúng ta phải đi rồi.”

“Chúng ta tiễn ngươi.” Toàn bộ Tinh linh ở đây trăm miệng một lời.

Bách Lý Thần Hi nhìn về phía Trúc Thanh, nói: “Để Trúc Thanh và Linh Diên tiễn chúng ta là đủ rồi.”

“Để một mình ta tiễn ngươi thì vẫn hơn.” Trúc Thanh không muốn để Linh Diên nhìn thấy hắn cho Bách Lý Thần Hi máu của đế vương.

Nhưng, Bách Lý Thần Hi muốn Linh Diên biết được Trúc Thanh được ở cùng nàng ấy mà đã bỏ ra bao nhiêu thứ. Nàng nói: “Trúc Thanh, các ngươi vẫn chưa thành hôn, vậy nên ngươi không thể thay Linh Diên quyết định được.”

Linh Diên nhìn Trúc Thanh, nói: “Ta cùng ngươi tiễn bọn họ ra ngoài.”

“Vậy ngươi hứa với ta, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra cũng không được kích động.” Trúc Thanh cảm thấy trước hết phải xây dựng một ít tâm lý cho Linh Diên.

“Một lát sẽ xảy ra chuyện gì?” Trong lòng Linh Diên đột nhiên có linh cảm không tốt.

“Một lát ngươi sẽ biết.” Trúc Thanh không định nói cho Linh Diên ngay bây giờ.

Bách Lý Thần Hi nói: “Đi thôi.”

Lần đi ra ngoài này nếu so với lần đi vào trước đây thì quả khác biệt như ngày với đêm, Bách Lý Thần Hi cũng không nhiều lời thêm, trực tiếp rời đi tinh linh tộc.

Vừa ra khỏi kết giới, Trúc Thanh lập tức nói: “Đi theo ta.”

Nhóm người Bách Lý Thần Hi đuổi theo sát ở phía sau.

Trúc Thanh dẫn nhóm người Bách Lý Thần Hi rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đứng trước nơi tu hành mà chỉ có Huyết tộc hoàng với có thể bước vào.

Trúc Thanh nhìn Linh Diên, hỏi: “Linh Diên, nếu ra không còn là Huyết tộc hoàng, hay nói cách khác, nếu ta sắp phải đứng trước một cuộc chiến vô cùng nghiêm túc, liệu ngươi có đồng ý sóng vai cùng ta không?”

“Đương nhiên!” Linh Diên không chút do dự thốt ra.

“Có câu nói này của ngươi, như vậy, Trúc Thanh ta đã không sợ mất thứ gì.”

Lời nói vừa dứt, Trúc Thanh bắt đầu dồn lực, ép ra dòng máu đế vương bên trong cơ thể.

“Trúc Thanh, ngươi đang làm cái gì” Nhìn thấy cảnh tượng toàn thân Trúc Thanh dần bị bọc lại bởi màu đỏ, trong lòng Linh Diên càng ngày càng bất an, không kiềm được mà hoảng sợ nói.

Bách Lý Thần Hi nói: “Linh Diên, hi vọng ngươi nhớ kỹ tất cả những gì diễn ra hôm nay, nhớ kỹ Trúc Thanh đã vì ngươi mà hi sinh những gì.”

“Ý ngươi là sao?” Linh Diên nhìn về phía Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi nói: “Điều kiện cho việc ta dẫn hắn đến gặp ngươi, khiến Tinh linh vương đồng ý hai ngươi ở bên nhau là hắn phải đưa dòng máu đế vương cho ta.”

“Cái gì?” Linh Diên thật sự không thể tin vào tai mình, nàng nhìn về phía Trúc Thanh, đau lòng nói: “Sao ngươi lại ngốc như vậy?”

“Ngoại trừ ngươi, ta không sợ mất đi cái gì, bao gồm cả mạng của mình.”

Nghe vậy, Linh Diên lập tức rơi nước mắt như mưa.

Bách Lý Thần Hi quay đầu đi nơi khác, không nhìn bọn họ nữa.

Nếu có thể, nàng cũng không muốn làm như thế, nhưng mà nàng không còn lựa chọn nào khác.

Máu của huyết tộc, đều được ngưng tụ về trung tâm của trái tim, nếu như cưỡng ép lấy ra thì nỗi đau như xé rách cả tim gan là không thể tránh được. Sắc mặt của Trúc Thanh đã trở nên tái nhợt từ lâu, giọt mồ hôi lớn tưởng chừng bằng hạt đậu liên tục lăn xuống từ trên trán của hắn, hắn cố nén đau đớn trên người để kết ấn, dồn lực, chậm rãi ép ra dòng máu đế vương nơi trung tâm của trái tim.

Hồng quang sáng chói từ từ được tụ lại một chỗ, theo từng động tác tay của Trúc Thanh mà càng ngày càng lóa mắt.

Sắc mặt Trúc Thanh tái nhợt, sau khi đưa giọt máu đế vương cho Bách Lý Thần Hi, hắn nói: “Đây là thứ ngươi muốn.”

“Đa tạ!” Bách Lý Thần Hi nhận lấy giọt máu đế vương, chân thành nói tạ. Sau khi cất kỹ giọt máu đế vương vào trong không gian xong, nàng vẫn không quên lấy ra một bình đan dược dưa cho Trúc Thanh, nàng nói: “Đan dược này có thể trợ giúp cơ thể của ngươi khôi phục.”

“Đa tạ.” Trúc Thanh không khách khí, cũng không sợ Bách Lý Thần Hi sẽ hại hắn.

“Sau này còn gặp lại.” Bách Lý Thần Hi nhìn Trúc Thanh và Linh Diên, nói: “Chúc các ngươi hạnh phúc.”

“Hi vọng chúng ta vẫn còn cơ hội để gặp lại.” Trúc Thanh và Linh Diên trăm miệng một lời, ăn ý mười phần.

“Nhất định sẽ có cơ hội.” Bách Lý Thần Hi nói: “Bảo trọng!”

Nói xong, Bách Lý Thần Hi chủ động quay người: “Ngự Thanh, chúng ta đi thôi!”

Sau khi rời khỏi rừng Tinh Linh, Bách Lý Thần Hi lại bỏ nhóm người Đông Phương Thanh Thanh vào lại không gian bên trong nhẫn, đồng hành trên con đường đi đến Phượng chi cảnh vực chỉ có nàng và Ngự Thanh.

Phượng chi cảnh vực không nằm trên chín tầng mây mà là nằm ở cuối đường chân trời.

Ngự Thanh dẫn Bách Lý Thần Hi liên tục chạy tới Phượng chi cảnh vực, càng đến gần trong lòng hai người lại càng gấp rút hơn.

Bách Lý Thần Hi vuốt Tụ Hồn châu trên cổ tay, trong lòng xen lẫn cả kích động và lo lắng.

Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Phượng chi cảnh vực cũng xuất hiện trước mắt, tòa cung điện xa hoa kia nhìn qua phảng phất như một tòa quỳnh lâu ngọc vũ mờ mịt giữa một mảnh tiên khí, vừa như là hải thị thận lâu, khiến người ta không có cảm giác chân thực.

Quỳnh lâu ngọc vũ: thành ngữ Trung Quốc để chỉ cung điện trên cung trăng và tòa tháp nơi tiên giới, cũng được dùng để chỉ các tòa nhà tráng lệ.

Hải thị thận lâu: ảo ảnh thành phố xuất hiện nhờ hiện tượng khúc xạ.

Đã ba vạn năm không gặp, trong lòng Ngự Thanh phức tạp đến khó nói lên lời.

Theo Ngự Thanh bước vào Phượng chi cảnh vực, Bách Lý Thần Hi mới phát hiện ra Phượng chi cảnh vực xa hoa cỡ nào.

Trước đó, khi nhìn thấy pha lê tím trong Thần tàng, nàng đã cảm thấy, không hổ là Thần tàng, một món đồ tùy ý mà đã giá trị liên thành như thế. Bây giờ nhìn thấy các loại pha lê và dạ minh châu cực phẩm sáng loáng bên trong Phượng chi cảnh vực, nàng đã không còn gì để nói.

Thần thú Huyền Vũ vẫn luôn canh giữ ở Phượng Hoàng chi vực, trừ Huyền Vũ ra còn có Bạch Hổ, hai người như là đang trò chuyện về điều gì đó, sau khi nhìn thấy Ngự Thanh và Bách Lý Thần Hi thì nhanh chóng ra đón: “Thần Hi chủ tử, Thanh Long lão đại...”

Huyền Vũ và Bạch Hổ đều rất là nhiệt tình, nhưng điều khiến bọn họ càng quan tâm là chuyện khác. Huyền Vũ hỏi: “Thanh Long lão đại, những thứ kia đã tìm đủ chưa?”

“Ngươi không thấy ngươi đang hỏi một câu rất dư thừa à?” Ngự Thanh nhìn Huyền Vũ, nói: “Chưa tìm đủ những vật kia thì bọn ta đến đây được sao?”

“Cũng đúng!” Bạch Hổ nói: “Vất vả cho các ngươi.”

“Bây giờ, ta phải làm gì?” Bách Lý Thần Hi không quan tâm đến Huyền Vũ và Bạch Hổ là ai, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Đi theo ta.” Dù sao Huyền Vũ đã vẫn luôn canh giữ ở Phượng Hoàng chi vực, cũng là người hiểu Phượng Hoàng nhất.

Bách Lý Thần Hi đi theo sau lưng Huyền Vũ, phải qua hết ba cái kết giới mới đến được nơi cất giữ chân thân của Phượng Hoàng.

Căn phòng rất lớn, bên trong có treo rất nhiều pha lê tím khiến toàn bộ nơi đó đều bị nhuộm thành màu tím.

Giữa căn phòng đặt một chiếc giường, bên trên nằm một người, người đó chính là chân thân của Phượng Hoàng.

Trong lòng Bách Lý Thần Hi vừa sốt ruột, vừa phấn khích, nàng đi qua nhìn xem, người đang an tĩnh nằm ở nơi đó, chính là Nạp Lan Ngôn Kỳ, không, phải nói là Phượng Hoàng đại nhân.

Tướng mạo của Phượng Hoàng đại nhân và Nạp Lan Ngôn Kỳ giống nhau, nhưng mà giữa lông mày của Phượng Hoàng đại nhân có ấn ký hình ngọn lửa trong khi Nạp Lan Ngôn Kỳ lại không có.

Ngủ say lâu đến thế nhưng Phượng Hoàng vẫn không bị ảnh hưởng mảy may, dung nhan của hắn không khác gì so với một người bình thường.

Có lẽ là vì ấn ký hình ngọn lửa giữa lông mày quá yêu dã làm nổi bật lên dung nhan của hắn, vậy nên lúc này nhìn qua, Phượng hoàng đại nhân đẹp mắt hơn Nạp Lan Ngôn Kỳ không ít.

Đột nhiên, Bách Lý Thần Hi muốn nhìn thử xem sau khi hắn mở mắt sẽ hiện ra biểu cảm như thế nào.

“Thần Hi chủ tử, ngươi trước đem long châu, nước mắt Nhân ngư, dòng máu Huyết hoàng, Thiên Địa Tuyết Liên luyện thành một viên đan dược cho Phượng Hoàng đại nhân ăn vào.” Huyền Vũ giải thích.

Nghe vậy, Bách Lý Thần Hi cũng không nói gì thêm, lấy ra một chiếc lò luyện đan từ trong không gian rồi bắt đầu luyện dược.

Bách Lý Thần Hi dùng Hỏa Linh Châu để kiểm soát lượng lửa, dùng toàn bộ tinh thần lực lần lượt lọc ra tạp chất bên trong long châu, nước mắt nhân ngư, giọt máu Huyết hoàng và Thiên Đại Tuyết Liên rồi ném vào lò luyện đan, sau đó đóng nắp.

Lần luyện đan này phải thận trọng và mạo hiểm hơn hơn rất nhiều so với những lần trước, Bách Lý Thần Hi không dám phân tâm dù chỉ một chút, nàng dùng toàn bộ tinh thần lực để khống chế, cẩn thận từng li từng tí.

Ba người Ngự Thanh, Bạch Hổ, Huyền Vũ đứng ở một bên nhìn tận mắt Bách Lý Thần Hi luyện dược, nhưng không thể giúp được gì.

Bách Lý Thần Hi cẩn thận rồi cẩn thận, đã cẩn thận rồi thì càng cẩn thận hơn, chỉ sợ lỡ xảy ra một chút sai sót gì, thì tâm huyết lâu như vậy đành đổ sông đổ biển.

Không biết là qua bao lâu, cuối cùng đan lô bắt đầu đung đưa, Bách Lý Thần Hi dùng tinh thần lực để giữ đan lô cố định lại.

Qua một lát, đan lô vẫn không lay động, Bách Lý Thần Hi có thể cảm nhận được, đan dược đã ngưng tụ thành công.

Chỉ nghe Bách Lý Thần Hi nói một tiếng mở, đan lô vốn đóng nay trực tiếp mở ra, một viên đan dược màu sắc sặc sỡ bay vào trong tay Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi xem lại chất lượng của đan dược, biết là đã luyện ra được thượng phẩm, nàng cất đan lô vào rồi nhìn ngược về phía Huyền Vũ.

Huyền Vũ chỉ tay vào một điểm lõm vào phía trên phần đầu giường, nói: “Nhìn thấy rãnh nhỏ kia không? Trước tiên hãy để Tinh linh tâm vào nơi đó, sau đó lấy đan dược cho Phượng Hoàng đại nhân nuốt vào.”

“Làm như thế, hắn sẽ tỉnh lại sao?” Bách Lý Thần Hi nghe lời lấy ra Tinh linh tâm, đi đến đầu giường.

Huyền Vũ nói: “Đúng vậy.”

Bách Lý Thần Hi đi đến đầu giường, đem Tinh linh tâm trong tay đặt vào khe lõm.

Gần như là ngay khi Tinh linh tâm chạm vào lỗ khảm kia thì bỗng nhiên có từng đợt hào quang tỏa ra, từng ánh hào quang muôn màu như mọc thành hình con mắt, lập thành một tầng phòng hộ phía trên đầu giường, sau đó liên tục tràn vào trong cơ thể của Phượng Hoàng đại nhân.

Ngự Thanh nói: “Thần Hi, lấy đan dược cho Phượng Hoàng đại nhân ăn vào.”

Bách Lý Thần Hi cũng không chậm trễ, đem đan dược trong tay đặt ở mép miệng Phượng Hoàng đại nhân, sau đó nhẹ nhàng dùng lực, đan dược đã trượt xuống cổ họng.

Tức thì, chính cơ thể của Phương Hoàng đại nhân cũng bắt đầu tản ra hào quang màu vàng kim nhàn nhạt.

Rất nhanh, hòa quang màu vàng kim trên người Phượng Hoàng đã bị chính hắn thu hồi vào trong cơ thể, mà năng lượng do Tinh linh tâm phát ra cũng bị hắn hút lấy, hơn nữa còn càng hút càng nhiều, tựa như nghiện thuốc vậy, muốn cai cũng không cai được.

Bách Lý Thần Hi, Ngự Thanh, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều vừa yên tĩnh vừa sốt ruột đứng một bên nhìn, đến một cái chớp mắt cũng không dám.

Đột nhiên, bên ngoài kết giới truyền đến một tiếng vang, bốn người quay đầu lại cùng lúc nhìn xem thì lấy Nạp Lan Ngôn Triệt, cũng chính là Thần thú Chu Tước đang gấp rút chạy đến.

“Ta chưa tới muộn chứ?” Nạp Lan Ngôn Triệt nhìn Phượng Hoàng đại nhân đang nằm trên giường, hỏi.

“Sao đến bây giờ ngươi mới đến?” Ngự Thanh nhìn Nạp Lan Ngôn Triệt, có hơi kinh ngạc vì đến giờ này hắn mới đến.

Tu vi của Nạp Lan Ngôn Triệt vốn không thấp, lẽ ra phải xuyên qua Ma Lâm rất nhanh, theo đoán trước của Ngự Thanh thì hắn ta sẽ đến Phượng chi cảnh vực trước cả nó và Thần Hi.

Nạp Lan Ngôn Triệt nói: “Sau khi trở về Liệt Diễm quốc vừa phải giải quyết quốc sự, lại vừa phải tìm kiếm tam hoàng đệ, đợi đến tam hoàng đệ về rồi mới truyền ngôi, tiếp theo còn phải dạy hắn xử lý quốc sự nên mới hơi trễ nải thì giờ một chút.”

Ngự Thanh đã hiểu, cũng không nói gì thêm mà chỉ gật đầu.

Lúc này, cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

Không biết qua bao lâu, năng lượng của Tinh linh tâm mà Phượng Hoàng hấp thu ngày càng ít, hay nói cách khác, cơ thể của hắn đã bắt đầu bão hòa.

Hòa quang càng ngày càng ảm đạm, ngay tại lúc nó sắp biến mất, Ngự Thanh nói: “Thần Hi, đánh thần hồn của Phượng Hoàng đại nhân vào trong cơ thể của hắn.”

Nghe vậy, Bách Lý Thần Hi lập tức dẫn xuất linh hồn của Nạp Lan Ngôn Kỳ từ trong Tụ Hồn châu ra, sau đó trực tiếp đánh vào bên trong chân thân.

Ngay khi linh hồn tiến vào trong cơ thể, hào quang vốn đã ảm đạm lại lần nữa tỏa sáng chói mắt, một chu kỳ hấp thu mới lại bắt đầu.

Qua hồi lâu sau,, toàn bộ cơ thể của Phượng Hoàng đại nhân đã lơ lửng giữa không trung, không có quy tắc mà chuyển động liên hồi, sau khi hấp thu nhiều năng lượng hơn, cơ thể vốn vừa xoay qua nằm ngang lại lần nữa chậm rãi đổi chiều đứng thẳng lên.

Hào quang vàng kim hoàn toàn biến mất, Phượng Hoàng đại nhân đang đứng giữa không trung kia, sau ba vạn năm chờ đợi rốt cuộc đã mở mắt.

Một cái mở mắt, phong hoa tuyết đại, thiên địa thất sắc.

Phong hoa tuyết đại, thiên địa thất sắc: Xinh đẹp như hoa như gió lại như tuyết, cả trời đất cũng phải lép vế nhường ngôi.

Dù là Bách lý Thần Hi hay tứ đại Thần thú thì đều kích động không nói nên lời.

Bách Lý Thần Hi đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn Phượng Hoàng chầm chậm đáp xuống, mà tứ đại Thần thú thì đều quỳ xuống, cung kính nói: “Cung nghênh Phượng Hoàng đại nhân trở về….”

“Sao vậy? Không nhận ra?” Phượng Hoàng đại nhân phất tay, ra hiệu cho tứ đại Thần Thú, sau đó đi thẳng đến trước mặt Bách Lý Thần Hi rồi nhếch môi cười nhẹ, ôn nhu mà hỏi thăm.

Ngay lập tức Bách Lý Thần Hi có hơi hoảng hốt, từ lúc Ngự Thanh biến trở về hình người, nàng đã cho rằng là trên trời dưới đất chỉ có Ngự Thanh đẹp nhất. Bây giờ nhìn thấy một Nạp Lan Ngôn Kỳ của sau khi chết được trọng sinh, tất cả nhận định của nàng đều phải thay đổi.

Ngự Thanh rất đẹp, nhưng Nạp Lan Ngôn Kỳ lại hấp dẫn hơn rất nhiều, chí ít là Phượng Hoàng của hiện tại so với Nạp Lan Ngôn Kỳ của lúc trước đẹp hơn vô số lần, dù là bề ngoài hay khí chất đều thật sự đã thoát ra khỏi tục khí của một phàm nhân.

“Ta nên gọi chàng là Phượng Hoàng đại nhân hay Nạp Lan Ngôn Kỳ đây?” Sau nửa buổi Bách Lý Thần Hi mới hỏi ra một câu đầy thâm ý như thế.

Chẳng hiểu là vì sao mà đột nhiên Bách Lý Thần Hi lại có một loại cảm giác nói không nên lời với người nam nhân này. Nàng dùng hết công sức để đổi lại sự trọng sinh của hắn, thế nhưng mà, tại giờ phút mà hắn mở mắt ra thêm một lần nữa ấy, nàng đã cảm nhận được, có thứ đó đã thay đổi, bởi vì hắn của trước kia không có ấn ký hình ngọn lửa, cũng không có khí chất thoát tục như thế này.

“Dù cho ta là Phượng Hoàng hay là Nạp Lan Ngôn Kỳ thì ta đều là Ngôn Kỳ của nàng.” Phượng hoàng nói: “Nàng muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy.”

“Rõ ràng là chàng đang đứng trước mắt ta, ấy vậy mà tại sao ta lại cảm thấy chàng vẫn đang cách ta rất xa vậy chứ?” Bách Lý Thần Hi lại nhìn Phượng Hoàng sau đó u sầu hỏi hắn.

“Đó chắc chắn chỉ là ảo giác của nàng thôi.” Phượng Hoàng nói: “Ta là Phượng Hoàng nhưng ta cũng là Nạp Lan Ngôn Kỳ, mặc kệ bây giờ ta có thân phận gì, nàng vẫn là người mà ta yêu nhất.”

“Thật sao?” Bách Lý Thần Hi hơi nghi ngờ nhìn Phượng Hoàng.

“Đương nhiên!” Lời nói này, thốt ra một cách chắc nịch.

Bách Lý Thần Hi vẫn tiếp tục nhìn Phượng Hoàng rất lâu rồi mới nói: “Ngôn Kỳ, ta rất nhớ ngươi.”

Sáu chữ đơn giản này đều là những lời có thể làm lay động dây thần kinh sâu thẳm nhất nơi đáy lòng. Trong lòng Phượng Hoàng mạnh mẽ run lên từng nhịp, sau đó đưa tay, không chút do dự mà ôm Bách Lý Thần Hi vào lòng.

Bách Lý Thần Hi cũng không giãy dụa, vừa tham lam lại quyến luyến hít lấy mùi hương quen thuộc này, mấy tháng mệt mỏi kia cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

Tứ đại Thần Thú đã lui ra ngoài từ sớm, vậy nên trong phút chốc, căn phòng vốn chỉ còn lại hai người Phượng Hoàng và Bách Lý Thần Hi đã trở nên yên lặng đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Phượng Hoàng vỗ về phía sau lưng Bách Lý Thần Hi, im lặng an ủi nàng.

Đừng nhìn mấy tháng nay hắn chỉ ở trong Tụ Hồn châu mà thật ra những gì diễn ra bên ngoài hắn đều biết rất rõ, Bách Lý Thần Hi vì hắn đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, vì hắn mà đã cố gắng đến nhường nào, hắn đều hiểu rất rõ.

Thật lâu sau, Bách Lý Thần Hi mới đẩy Phượng Hoàng ra, hơi thấp thỏm hỏi: “Có thật là chàng sẽ không rời bỏ ta?”

“Ta vẫn sẽ luôn bên cạnh nàng. Ta sẽ giúp nàng tìm lại thứ thuộc về nàng, giúp nàng trưởng thành, giúp nàng quay về với vị trí vốn có.”

“Như vậy thì chàng dẫn ta quay về đi, ta còn nhiều chuyện chưa làm xong lắm.” Đã nghe được câu trả lời chắc chắn rồi, Bách Lý Thần Hi cũng không khách sáo làm gì nữa.

“Được!” Phượng Hoàng mỉm cười, trong ánh mắt chan chứa nhu tình và sủng nịch.

Bách Lý Thần Hi không biết rằng, dù cho nàng không nói thì hắn vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nàng.

Hai người lại ở riêng bên nhau thêm một lúc, sau đó Phượng Hoàng mới dẫn Bách Lý Thần Hi ra khỏi phòng, đi đến chính điện.

Bên trong điện, vẫn là vàng son lộng lẫy, xa hoa vô cùng như thế, Bách Lý Thần Hi cảm thán trong lòng: “Đây là cách thể hiện của kẻ có thể tiền sao?”

Phượng Hoàng như thể đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Bách Lý Thần Hi, khóe môi cong lên tạo nên độ cong của sự sủng nịch lúc nào cũng không hay, tiếp theo dẫn nàng đi đến thượng vị.

Thượng vị: Nơi ngồi của người đứng đầu, thường sẽ được đặt ở trung tâm và cao nhất.

Phượng hoàng lười biếng ngồi dựa vào ghế, còn tứ đại Thần thú thì đúng theo quy tắc đứng ở bên dưới. Phượng Hoàng hỏi: “Vị thiên tôn Cửu Thiên Chi Thượng kia đã trở về chưa?”

“Chưa có tin tức, có lẽ là vẫn chưa trở về.” Huyền Vũ trả lời thành thật.

Huyền Vũ nói vừa dứt câu, Ngự Thanh đã tiếp lời: “Theo Hắc Mãng nói thì Mộng Áp chi thần đã trở về, ngài xem…”

“Hắc Mãng đâu?” Phượng Hoàng như đang suy nghĩ gì đó.

“Thần Hi chủ tử….” Ngự Thanh nhìn về phía Bách Lý Thần Hi.

Bách Lý Thần Hi hiểu ý, vung tay lên đã đưa Hắc Mãng ném ra ngoài.