Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 175




Bách Lý Thần Hi nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng nhìn lại Bách Lý Thần Hi, chỉ là không ai nói gì.

Đối với Nạp Lan Ngôn Kỳ mà nói, ở bất kỳ thời điểm nào, dù là Bách Lý Thần Hi hay là Tử Vi Tôn Thần, cũng đều là Bách Lý Thần Hi, không có gì khác biệt.

Với Bách Lý Thần Hi mà nói Tử Vi Tôn Thần là Tử Vi Tôn Thần, còn Bách Lý Thần Hi nàng chính là Bách Lý Thần Hi, cho dù Tử Vi Tôn Thần là kiếp trước của nàng, nhưng như vậy cũng không giống nhau.

“Ta vốn chỉ là một linh hồn đến từ dị giới, chiếm dụng thân thể của Bách Lý Thần Hi đã lâu như vậy, đây cũng là lúc nên trả lại rồi.” Bách Lý Thần Hi sâu kín mở miệng.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Thần Hi, cho dù nàng đến từ một thế giới khác, thì trước nay đích nữ phủ tướng quân cũng chỉ có nàng, ba vạn năm trước, nàng tự hủy chân thân, linh hồn phân ở hai thế giới, nàng đến thế giới này sau, thì Bách Lý Thần Hi lúc trước cũng không phải đã chết, mà là cùng nàng dung hợp linh hồn…”

“Chuyện đó không quan trọng.” Bách Lý Thần Hi cắt ngang lời của Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Ta không phải là Tử Vi Tôn Thần gì cả, ta chỉ là Bách Lý Thần Hi mà thôi.”

“Thần Hi…” Nạp Lan Ngôn Kỳ hơi hơi nhíu mày, còn không đợi hắn mở miệng, Bách Lý Thần Hi đã cắt ngang lời hắn.

“Nếu chàng hy vọng Tử Vi Tôn Thần trở về như vậy, thì ta sẽ thành toàn cho chàng.” Từ trước đến nay Bách Lý Thần Hi là người dám yêu dám hận, nếu nàng không chiếm được trái tim của Nạp Lan Ngôn Kỳ, vậy thì nàng nguyện không cần nó.

“Thần Hi…” Trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ dâng lên một cổ dự cảm không lành.

“Ngôn Kỳ, Tử Vi Tôn Thần kiếp trước và Bách Lý Thần Hi bây giờ không giống nhau, giữa ta và nàng, chàng chỉ có thể chọn một.” Bách Lý Thần Hi nói: “Ta biết, nàng ở trong thân thể ta, chỉ cần ta chết vậy thì nàng sẽ có thể sống lại.”

Nói đến đây, Bách Lý Thần Hi không nói gì thêm nữa, nàng yêu Nạp Lan Ngôn Kỳ, không muốn mất Nạp Lan Ngôn Kỳ, nàng vẫn luôn cho rằng Nạp Lan Ngôn Kỳ yêu nàng, nhưng đả kích vừa rồi lại khiến cho nàng thức tỉnh, người trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ vẫn luôn chỉ có Tử Vi Tôn Thần, hắn vẫn luôn chờ Tử Vi Tôn Thần trở về.

Không sai, Tử Vi Tôn thần là kiếp trước của nàng, nhưng cũng chỉ là kiếp trước của nàng mà thôi.

Vì nàng không hiểu được Nạp Lan Ngôn Kỳ, cũng không chắc chắn được rốt cuộc trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ ai quan trọng hơn, hoặc là chính bản thân Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không biết người hắn yêu là ai. Nếu nàng thắng, thì nàng sẽ đến được với Nạp Lan Ngôn Kỳ, và có được trái tim của hắn, còn nếu nàng thua nàng sẽ mãi mãi biến mất, coi như nàng đã sớm chết ở thế kỷ 21 là được rồi.

Vậy thì tất cả đau lòng, đều sẽ biến mất theo nàng, biến mất mãi mãi!

Đây là phương pháp đánh cuộc đập nồi dìm thuyền*, Bách Lý Thần Hi không còn lựa chọn nào khác nữa.

*Đập nồi dìm thuyền: So sánh hạ quyết tâm, không màng tất cả làm rốt cuộc.

Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Bách Lý Thần Hi, cho đến khi cổ dự cảm không lành đó nảy lên trong lòng, chỉ là còn chưa đợi hắn phản ứng, Bách Lý Thần Hi đã cầm lấy một mảnh vỡ điêu khắc nhỏ, không chút do dự đâm vào tim mình, ngay lập tức máu thấm làm ướt cả vạt áo.

“Thần Hi…” Nạp Lan Ngôn Kỳ gào lên, nhanh chóng bước lên, ngay khi thân thể mềm mại của Bách Lý Thần Hi ngã xuống đã duỗi tay tiếp được, giọng nói run rẩy: “Nàng làm gì vậy? Ta biết trước kia là ta không đúng, chỉ là do ta quá để ý nên mới mất khống chế. Nàng biết không? Năm đó nàng tự hủy chân thân, linh hồn phân tán vào hai thế giới, ta đã tiêu hết thảy tâm tư mới làm ra điêu khắc này, bức họa trong họa tác này, chính là thứ giúp ta chống đỡ trong những ngày ngày đêm đêm không có nàng.”

“Không còn quan trọng nữa.” Bách Lý Thần Hi suy yếu mở miệng: “Theo suy nghĩ của chàng, Tử Vi Tôn Thần là ta, ta là Tử Vi Tôn Thần, không có gì khác biệt, nhưng theo suy nghĩ của ta là hoàn toàn khác nhau. Chàng đã hao hết tâm tư chỉ vì muốn Tử Vi Tôn Thần trở về vị trí cũ, bây giờ ta đã thành toàn cho chàng. Ta chết rồi, tự nhiên nàng sẽ trở về thôi.”

“Thần Hi…” Ngay lập tức trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ như bị khoét một khối, giống như có thứ gì đó đang ầm ầm sụp đổ xuống.

Nạp Lan Ngôn Kỳ ôm Bách Lý Thần Hi, sử dụng ma pháp hệ chữa khỏi bằng ánh sáng với nàng, nhưng một chút tác dụng cũng không có.

“Thần Hi…” Nạp Lan Ngôn Kỳ không ngừng gọi Bách Lý Thần Hi, nhưng không nhận được bất cứ phản ứng nào từ nàng, hô hấp của nàng đã dừng lại rồi.

Thân thể Nạp Lan Ngôn Kỳ không có phản ứng gì, thân là tôn thần, lần đầu tiên trong đời hắn đã quên mất nên làm thế nào.

Một lát sau thân thể Bách Lý Thần Hi bắt đầu phát ra một ánh sáng màu tím mờ nhạt, trong nháy mắt Nạp Lan Ngôn Kỳ hoàn hồn, nhìn Bách Lý Thần Hi thật sâu.

Miệng vết thương trước ngực Bách Lý Thần Hi đang khép lại với tốc độ ánh sáng, cùng với biến hóa của vết thương còn có quần áo trên người và chu sa giữa mày nàng.

Nạp Lan Ngôn Kỳ biết là Tử Vi Tôn Thần đang sống lại, chỉ là hắn không có vui vẻ như trong tưởng tượng, ngược lại còn có một loại cảm xúc khủng hoảng không tên, loại khủng hoảng này càng trở nên mạnh mẽ hơn khi ánh sáng màu tím này càng ngày càng sáng.

Đợi đến khi ánh sáng màu tím biến mất, quần áo trên người Bách Lý Thần Hi đã biến thành bộ tiên y màu tím trước khi thành hôn, vết chu sa đỏ tươi giữa mày đã biến thành một giọt nước màu tím, rực rỡ lóa mắt.

Dung nhan không thay đổi, nhưng khí chất lại khác nhau, không nói đến những điêu khắc sống động do Nạp Lan Ngôn Kỳ làm ra, mà lúc Bách Lý Thần Hi từ trong tuyết liên hoa ra cũng không làm người ta kinh diễm bằng lúc này, loại khí chất này, với tính cách cường hãn của Bách Lý Thần Hi thì không thể nào có.

Tử Vi Tôn Thần nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ, mặt mày bất động, nhìn thế nào cũng rất xuất trần thoát tục, làm cho người ta không thể nào bỏ qua, đồng thời cũng gây cho người ta một sự đè nén vô hình, đương nhiên trước mặt Nạp Lan Ngôn Kỳ sự đè nén này rất vô dụng.

“Phượng Hoàng, đây là cách chàng nghênh đón bản tôn trở về sao?” Giọng Tử Vi Tôn Thần nhàn nhạt, làm cho người ta có một loại cảm giác kỳ ảo thanh tao mà lại thâm nhập vào cảm giác sâu trong thâm tâm.

“Tử Vi là nàng à?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Tử Vi Tôn Thần, trong lòng đã có câu trả lời rõ ràng nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn hỏi.

“Phượng hoàng, chàng biết khi nào nên kêu ta là Tử Vi và khi nào nên kêu ta là Thần Hi không?” Không sai, Tử Vi Tôn Thần đã kêu tên của Bách Lý Thần Hi, Thần Hi, Thần Hi trong tia nắng đầu tiên của mặt trời vào buổi sớm.

Nạp Lan Ngôn Kỳ ngẩn ra, sao hắn có thể quên?

Bách Lý Thần Hi này là tên hắn lấy cho nàng, cả hai người đều đến ở vùng địa cực hỗn độn, khi trời đất còn chưa lập, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, thì hắn đã làm rơi cả tim, lúc ấy hắn nhìn nàng cách xa cả trăm dặm, nàng phảng phất giống như tia nắng ban mai, cho nên khi hắn hỏi tên nàng, nàng nói nàng không có, hắn liền hỏi: Vậy kêu là Bách Lý Thần Hi được không? Nàng suy nghĩ một chút, rồi gật gật đầu.

Kể từ đó, nàng tên là Bách Lý Thần Hi, nhưng vì trong người nàng có chứa khí tử vi, cho nên lại kêu nàng là Tử Vi Tôn Thần.

Thường ngày Nạp Lan Ngôn Kỳ đều gọi Tử Vi Tôn Thần là Bách Lý Thần Hi, chỉ có khi nhìn thấy câu trả lời mà hắn không muốn nhìn thấy, mới gọi nàng là Tử Vi.

“Tử Vi…” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhìn Tử Vi Tôn Thần, tâm tình phức tạp nói không nên lời.

Cho đến lúc này Nạp Lan Ngôn Kỳ mới nhận thức được rõ ràng, Bách Lý Thần Hi nói đúng, Tử Vi Tôn Thần kiếp trước và Bách Lý Thần Hi kiếp này hoàn toàn không giống nhau, hắn hao tốn nhiều tâm tư như vậy chỉ là vì muốn Tử Vi Tôn Thần trở về, nhưng hắn đã xem nhẹ thời gian ba vạn năm, lâu như vậy có thể thay đổi rất nhiều thứ, càng không thể dự đoán được sau khi Bách Lý Thần Hi chuyển thế tính tình lại có thể mạnh mẽ đến như vậy, tình nguyện đập nồi dìm thuyền cũng không cần một thứ tình yêu không thể chắc chắn.

“Xem ra, chàng không có muốn bản tôn trở về như trong tưởng tượng.” Tử Vi Tôn Thần liếc mắt nhìn một cái thì đã nhìn thấu tâm tư của Nạp Lan Ngôn Kỳ: “Thật ra, người mà chàng yêu đã dần thay đổi trong vô thức rồi.”

“Tử Vi, ta…” Đột nhiên Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.

“Nàng vẫn còn ở đây, vẫn chưa biến mất.” Tử Vi Tôn Thần nói: “Chàng còn nhớ rõ ba vạn năm trước ta từng nói gì không?”

“Nhớ rõ.” Làm sao có thể quên? Làm sao hắn quên được?

Ba vạn năm trước, đại chiến thần giữa thần và thú là do nàng dựng nên, để ngăn cuộc chiến kéo dài một ngàn năm nàng đã tự mình hủy đi chân thân, chuyển nhập luân hồi, mà trước lúc nàng hủy đi chân thân đã nói với hắn, nếu hắn có thể tìm được nàng lần nữa, và có thể khiến nàng yêu lại hắn thêm lần nữa, vậy thì nàng sẽ vứt bỏ tất cả, và ở bên hắn.

“Trải qua ba vạn năm, quả thật chàng đã làm được, nàng ấy rất yêu chàng.” Tử Vi Tôn Thần nói: “Ta có thể khiến nàng trở về, nhưng chàng phải đồng ý với ta một chuyện.”

“Nếu nàng ấy trở về, vậy thì nàng…” Liệu có biến mất hay không?

“Nàng là ta, và ta cũng là nàng!” Tử Vi Tôn Thần nói: “Ta có thể dung hợp linh hồn với nàng, và để nàng điều khiển thân thể này.”

“Chuyện gì?” Nạp Lan Ngôn Kỳ biết, giữa Tử Vi Thần Tôn và Bách Lý Thần Hi, hắn chỉ có thể lựa chọn một người, vậy nên hắn lựa chọn Bách Lý Thần Hi.

“Đồng ý với ta, không để cho lịch sử ba vạn năm trước lặp lại.” Đây cũng là tâm nguyện duy nhất của Tử Vi Tôn Thần, cho đến lúc này vẫn rõ ràng như cũ, nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng thây phơi ngàn dặm, máu chảy thành sông này lại xuất hiện lần nữa sau ba vạn năm.

“Được!” Cho dù nàng không nói, thì hắn cũng không nghĩ sẽ để cho lịch sử lặp lại.

“Hãy quý trọng nàng thật tốt.” Tử Vi Thần Tôn nhìn Nạp Lan Ngôn Kỳ thật sâu, nói: “Tính tình của nàng ta rất thích, tuy rằng thân thể này có chút yếu, nhưng ta vẫn có thể chấp nhận được, đợi đến khi nàng tìm được tử vi hỗn độn, nàng hãy sử dụng nó, vậy thì nàng sẽ thoát khỏi cơ thể yếu ớt.”

“Được.” Nạp Lan Ngôn Kỳ nói: “Ta sẽ trân trọng nàng thật tốt.”

“Phượng Hoàng, hẹn gặp lại!” Lời nói vừa dứt, Tử Vi Thần Tôn đi đến trước giường cách đó không xa, đang muốn đi gặp Bách Lý Thần Hi, trong lòng nàng đột nhiên cảm giác được một loại dị thường, ngay lập tức dâng lên một cổ dự cảm không lành.

Tử Vi Thần Tôn dùng thần thức tìm tòi, giữa mày ngay lập tức cau lại: “Không xong rồi…”

“Có chuyện gì? Có phải là Thần Hi nàng ấy…” Nạp Lan Ngôn Kỳ vừa nghe lời Tử Vi Tôn Thần nói, trái tim liền mắc đến cổ họng, hắn không có cách nào nghĩ đến nếu Bách Lý Thần Hi biến mất vĩnh viễn, thì hắn sẽ như thế nào.

Từ khi Bách Lý Thần Hy đem mảnh nhỏ điêu khắc cắm vào tim, Nạp Lan Ngôn Kỳ trơ mắt nhìn máu đỏ nhiễm vạt áo nàng, lúc bất lực hắn mới hối hận, chỉ tiếc là do hắn giác ngộ quá trễ.

“Nàng biến mất rồi.” Tử Vi Thần Tôn nhíu mày lại, nói.

“Cái gì?” Tức khắc sắc mặt Nạp Lan Ngôn Kỳ trở nên trắng bệch, hắn chỉ phạm một cái sai lầm, đã thật sự phải mất đi nàng mãi mãi sao?

Không! Tuyệt đối không thể! Hắn không thể mất nàng được! Hắn là một trong ba vị tôn thần cao quý nhất trong trời đất, hắn có sức mạnh tối cao vô thượng, cùng với pháp lực vô biên, hắn nhất định có thể bắt nàng trở về. Ngay cả khi linh hồn nàng tan vỡ, hắn cũng muốn đưa nàng trở về.

Tử Vi Tôn Thần nhìn gương mặt đang thay đổi của Nạp Lan Ngôn Kỳ, con ngươi xẹt qua u ám, giọng vẫn nhàn nhạt như cũ, nàng nói: “Mọi chuyện còn chưa đến mức tuyệt vọng.”

Nghe vậy Nạp Lan Ngôn Kỳ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Tử Vi Tôn Thần nói: “Ta không có cảm giác linh hồn bị tổn hại, nhưng nàng lại mất tung tích, cho nên theo suy đoán của ta thì chắc hẳn nàng đã lâm vào Vực giới Mộng Áp.”

“Vực giới Mộng Áp?” Giữa mày Nạp Lan Ngôn Kỳ cau lại, cả người đều tản ra hơi thở nguy hiểm: “Lại là Tư Đồ Mộng Liên.”

Nạp Lan Ngôn Kỳ hối hận không thôi, tại sao trước kia hắn không gϊếŧ chết nữ nhân Tư Đồ Mộng Liên kia? Chỉ tiếc bây giờ hối hận cũng vô dụng rồi.

“Ta đi Vực giới Mộng Áp tìm nàng.” Nạp Lan Ngôn Kỳ không có do dự gì mà mở miệng.

“Vực giới Mộng Áp to lớn như vậy, chàng tính tìm bằng cách nào?” Tử Vi Tôn Thần nói: “Tu vi của chàng còn chưa hồi phục trở lại như trước kia, Tư Đồ Mộng Liên thì lại khác, Vực giới Mộng Áp là địa bàn của nàng ta.” Dừng một chút: “Hơn nữa một ngày bên ngoài, là ba năm trong Vực giới Mộng Áp, thay vì phải đi vào Vực giới Mộng Áp, không bằng nhanh chóng hủy diệt Vực giới Mộng Áp cứu nàng ra ngoài.”

Nghe Tử Vi Tôn Thần nói như vậy, Nạp Lan Ngôn Kỳ cũng thấy mình thật lỗ mãng, còn không đợi hắn nói thêm gì, Tử Vi Tôn Thần lại mở miệng thêm lần nữa, nàng nói: “Vực giới Mộng Áp vẫn nên để ta đi thôi, bây giờ ta sẽ đi tìm nàng ấy.”

“Nàng muốn vào Vực giới Mộng Áp?” Nạp Lan Ngôn Kỳ nhăn mày lại, tuy rằng Tử Vi Tôn Thần và Bách Lý Thần Hi khác nhau, người trước sẽ chỉ làm Tư Đồ Mộng Liên né tránh, người sau lại làm cho Tư Đồ Mộng Liên không từ thủ đoạn mà đuổi gϊếŧ, nhưng suy cho cùng hắn vẫn có chút không an tâm.

“Ta dùng thần thức tìm nàng, đợi khi cảm giác được nơi nàng ở, ta sẽ đến đó.” Dừng một chút, nàng nói: “Ngươi đừng quên rằng ta và nàng chính là một đó.”

Đúng như sở liệu của Tử Vi Tôn Thần, Bách Lý Thần Hi đúng là là bị Tư Đồ Mộng Liên kéo vào Vực giới Mộng Áp.

Đừng nhìn Bách Lý Thần Hi tự tay kết liễu đời mình, linh hồn trở về trong cơ thể, nhưng nàng không có thật sự từ bỏ, suy cho cùng nàng yêu Nạp Lan Ngôn Kỳ.

Khi nàng trở lại trong cơ thể, vừa vặn chạm mặt Tử Vi Tôn Thần, hoặc là nói Tử Vi Tôn Thần đang chờ nàng, lần đầu tiên hai người mặt đối mặt, Tử Vi Tôn Thần chỉ nói một câu: “Cho dù chàng lựa chọn là ta hay là ngươi, thì chúng ta cũng sẽ dung hợp linh hồn, chỉ là lựa chọn của chàng, sẽ quyết định ai trong chúng ta làm chủ thân thể này.”

Bách Lý Thần Hi biết Tử Vi Tôn Thần để nàng chờ, mà nàng cũng thật sự không cam lòng, cho nên nàng lại chờ lần gặp mặt tiếp đến giữa nàng và Tử Vi Tôn Thần, không ngờ đột ngột bị kéo vào một nơi xa lạ, thậm chí nàng còn chưa kịp phản ứng, có thể thấy tốc độ của đối phương nhanh biết bao nhiêu.

Bách Lý Thần Hi được đặt trong bóng đêm vô tận, cả người nàng đều cực kỳ cảnh giác.

“Bách Lý Thần Hi, có phải rất bất ngờ không?” Đột nhiên xung quanh sáng ngời, Tư Đồ Mộng Liên chậm rãi đi đến Bách Lý Thần Hi, trong mắt ngoại trừ phẫn hận thì là hủy diệt.

“Là ngươi?” Nhìn thấy Tư Đồ Mộng Liên, ngược lại khiến cho Bách Lý Thần Hi bình tĩnh trở lại, trong đầu xẹt qua tia sáng, nhìn lướt qua bốn phía, tiện đà chắc chắn nói: “Nơi này chắc là Vực giới Mộng Áp.”

“Xem ra, ngươi cũng biết nhiều đấy.” Tư Đồ Mộng Liên cười nói: “Bây giờ ngươi biết thì đã sao? Trong toàn bộ Vực giới Mộng Áp này, ta đều bày ra kết giới, ngươi không có chỗ trốn đâu.”

“Ngươi là thần trên cửu trùng thiên, nhưng ta không phải, huống hồ ta đã đem thân thể trả lại cho Tử Vi Tôn Thần, sao ngươi lại còn tóm lấy ta không buông chứ?” Bách Lý Thần Hi thật sự rất buồn bực, ít nhất khác với nàng Tử Vi Tôn Thần còn đang sống rất tốt kìa.

Tư Đồ Mộng Liên cười lạnh lẽo, nói: “Nỗi đau mà ngươi gây ra trên người ta, sao có thể chỉ một câu nói mà giải quyết hết? Ta đã hao hết tâm tư mới có thể khiến ngươi tiến vào đây, ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi sao?”

“Ha ha…” Bách Lý Thần Hi cười lạnh ra tiếng: “Nghe những lời này, có vẻ như ngươi đang muốn gϊếŧ ta?”

“Bằng không ta cần gì phải tốn hết tâm tư đem ngươi đến Vực giới Mộng Áp? Cần gì phải hao phí nhiều linh lực bày ra kết giới như vậy?” Tư Đồ Mộng Liên trừng mắt nhìn Bách Lý Thần Hi: “Lúc trước để ngươi chạy thoát, bây giờ để ta xem ngươi chạy trốn bằng cách nào?”

“Muốn gϊếŧ ta? Vậy phải xem ngươi có đủ bản lĩnh hay không.” Bách Lý Thần Hi cũng không phải người dễ dàng chịu thua, ngay cả khi nàng biết rằng mình không phải là đối thủ của Tư Đồ Mộng Liên.

“Hôm nay ta sẽ gϊếŧ ngươi, để xem ngươi còn kiêu ngạo được hay không.” Tư Đồ Mộng Liên hận Bách Lý Thần Hi, rất hận, rất rất hận.

“Ha ha ha…” Bách Lý Thần Hi cười to ra tiếng.

Tư Đồ Mộng Liên nhíu chặt mày: “Ngươi cười cái gì? Đã chết đến nơi rồi còn cười, đợi lát nữa ta sẽ khiến ngươi khóc cũng không nổi.”

“Ta cười, ta cười ngươi là loại người không có đầu óc.” Bách Lý Thần Hi nói: “Ngươi có thể đưa ta đến Vực giới Mộng Áp, có nghĩa là ngươi biết Tử Vi Tôn Thần đã trở về, cho dù ngươi không động đến ta, thì ta cũng không sống được, vậy tại sao ngươi không đến tìm nàng ta gây phiền toái, ngược lại lại bắt ta đến đây? Chỉ có một lời giải thích, là do ngươi không dám động đến nàng, và ngươi cũng không thể động đến nàng.”

“Ngươi thích Phượng Hoàng tôn thần, hẳn là từ ba vạn năm trước nhỉ? Ngươi hận ta cũng đơn giản vì hận ta cướp đi Nạp Lan Ngôn Kỳ, bây giờ chắc hẳn ngươi đã biết, người mà hắn thích, vẫn luôn là Tử Vi Tôn Thần mà thôi…”

“Ngươi cho rằng ngươi nói những lời này, thì ta sẽ buông tha cho ngươi sao?” Tư Đồ Mộng Liên không đợi Bách Lý Thần Hi nói xong, đã đánh gãy những lời này.

Bách Lý Thần Hi cười giễu cợt: “Ngươi đúng là tự cho mình thông minh đấy. Ta có từng nói muốn ngươi buông tha cho ta sao? Cần gì phải như vậy chứ? Bách Lý Thần Hi ta muốn sống, chỉ có thể dựa vào chính mình.”

“Không có Phượng Hoàng ở cạnh ngươi, ta xem ngươi trốn như thế nào.” Vừa dứt lời, Tư Đồ Mộng Liên liền công kích Bách Lý Thần Hi.

Nguy hiểm đến gần, thân thể Bách Lý Thần Hi phản ứng vĩnh viễn nhanh hơn đầu óc, Tư Đồng Mộng Liên vừa động, thì nàng cũng động theo.

Hai tia sáng một đỏ một đen chạm vào nhau, ngay lập tức vụt ra ánh sáng lóe mắt, năng lượng mạnh mẽ khuếch tán từ hai bên, lan ra phía xa, Tư Đồ Mộng Liên và Bách Lý Thần Hi đồng thời lui ra phía sau, Tư Đồ Mộng Liên chỉ cần một bước đã ổn định cơ thể, mà Bách Lý Thần Hi cần phải lui ra phía sau vài bước mới miễn cưỡng ổn định được thân mình, hơn nữa cô còn cảm nhận được hơi thở cuồn cuộn, yết hầu nếm được mùi vị tanh ngọt, chỉ là nàng mạnh mẽ ép nó xuống, làm cho máu nuốt ngược trở vào, bên ngoài vẫn làm bộ bình yên vô sự.

“Bách Lý Thần Hi là ta xem thường ngươi rồi.” Tư Đồ Mộng Liên nheo hai mắt lại, lạnh lùng nhìn Bách Lý Thần Hi.

“Đó là việc của ngươi.” Bách Lý Thần Hi vừa trả lời Tư Đồ Mộng Liên, vừa chăm chú nhìn hoàn cảnh chung quanh, có suy nghĩ muốn tìm nơi có lợi nhất để chạy trốn.

“Để ta xem ngươi có thể mạnh miệng đến khi nào!” Tư Đồ Mộng Liên lại lần nữa công kích về phía Bách Lý Thần Hi, ả giơ tay lên, là một luồng ánh sáng màu đen.

Trong lòng Bách Lý Thần Hi hoảng hốt, kéo tấm chắn ma pháp lên, vừa sử dụng ma pháp hệ thổ dựng lên bức tường bằng đất, đồng thời rút lui khỏi chỗ đó.

Động tác liền mạch lưu loát, không chút tạm dừng, tốc độ nhanh đến mức làm người ta chậc lưỡi.

Tư Đồ Mộng Liên không nghĩ đến Bách Lý Thần Hi có thể phản ứng nhanh nhạy như vậy, có thể tránh né công kích của ả, nhất thời càng tức giận đến không nhịn được.

Bách Lý Thần Hi tung ra hỏa linh châu, vừa chật vật đối phó với Tư Đồ Mộng Liên, vừa mỉa mai nói: “Tư Đồ Mộng Liên, ngươi thật đúng là đáng thương.”

“Ngươi nói ai đáng thương? Sắp chết trên tay ta rồi, ngươi nói ai mới đáng thương đây?” Tư Đồ Mộng Liên khó thở, động tác trên tay lập tức chậm lại một nhịp, Bách Lý Thần Hi bắt chuẩn xác được lúc này, ném ra một ngọn lửa thật lớn hướng đến Tư Đồ Mộng Liên, ngay lập tức chạy trốn bằng tốc độ nhanh chóng.

Trong lòng rất đau, lục phủ ngũ tạng giống như bị xé rách, vừa động lại càng đau đến lợi hại, làm cho người ta đau đến muốn ngất đi.

Cho đến lúc này Bách Lý Thần Hi mới biết được, sự khác biệt giữa người và thần có bao nhiêu lớn. Lúc trước Tư Đồ Mộng Liên rất mạnh, nhưng suy cho cùng ả cũng là người phàm, cũng sẽ bị thương, cũng sẽ kiệt sức, nhưng bây giờ Tư Đồ Mộng Liên sẽ không bị thương, sẽ không kiệt sức, còn nàng thì lại không thể nào làm được chuyện này.

Bách Lý Thần Hi rất rõ ràng, nếu ở càng lâu, thì cơ hội nàng chết trên tay Tư Đồ Mộng Liên sẽ càng lớn, còn chưa biết được đáp án của Nạp Lan Ngôn Kỳ, sao nàng có thể chết như vậy được?

Cho nên nàng chỉ có thể chạy, chạy không ngừng, liều mạng đến chút sức lực cuối cùng của nàng, nàng cũng muốn chạy khỏi tầm nhìn của Tư Đồ Mộng Liên.

Ngay lúc này Bách Lý Thần Hi cảm thấy vô cùng may mắn khi ngày thường nàng thường xuyên huấn luyện, nếu không nàng sẽ không có sức lực lớn như vậy để chống đỡ.

Không thể không nói, Bách Lý Thần Hi canh cơ hội thực chuẩn xác, không sai chút nào, đợi đến khi Tư Đồ Mộng Liên tiêu hủy bức tường thổ và tấm chắn ma pháp, thì vừa vặn Bách Lý Thần Hi đã chạy ra khỏi tầm mắt, nếu muộn một chút, Bách Lý Thần Hi sẽ rơi vào tay Tư Đồ Mộng Liên một lần nữa, không còn nghi ngờ gì nữa chắc hẳn nàng sẽ phải chết.

Bách Lý Thần Hi không dám tạm dừng chút nào, liều mạng chạy về phía trước, cho đến khi đi vào một khu rừng rậm, nhìn đến cảnh tượng quen thuộc, nàng đột nhiên dừng lại bước chân.

Ngước mắt đảo qua một phòng, Bách Lý Thần Hi phát hiện đây không phải là nơi nào khác mà là Ma Lâm ở đại lục Tây Xuyên.

Tại sao lại như vậy? Trong lòng Bách Lý Thần Hi đầy nghi hoặc, rõ ràng bây giờ nàng đang ở đại lục Linh Xuyên, tại sao lại có thể ở trong Ma Lâm của đại lục Tây Xuyên?

Không đúng!

Trong lòng Bách Lý Thần Hi cảnh giác, nàng nhắm mắt lại, đem tạp niệm trong lòng mình loại bỏ, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, tâm bình khí hòa, mới mở to mắt ra.

Điều khiến người ta ngạc nhiên chính là đập vào mắt nàng không phải Ma Lâm của đại lục Tây Xuyên, mà là Đông Thành của đại lục Linh Xuyên, mà chính nàng lại đứng trên đường trong thành.

Đường xá phồn hoa, đám người tới tới lui lui, nhưng không ai để ý đến nàng một cái, phảng phất như không hề thấy sự tồn tại của nàng vậy.

Bách Lý Thần Hi dựa vào ký ức đi đến hiệp hội luyện dược, cửa hiệp hội luyện dược mở ra, nàng trực tiếp đi vào.

Người ở hiệp hội luyện dược ai cũng bận rộn, nàng cứ một đường đi qua, thế nhưng lại không có ai chào hỏi nàng, giống như họ không thể nhìn thấy nàng.

Nghi hoặc trong lòng Bách Lý Thần Hi càng thêm sâu, chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Ngự Thanh…” Đột nhiên, trong đám người bóng dáng của Ngự Thanh đập vào tầm mắt, Bách Lý Thần Hi lập tức qua đó, mở miệng kêu.

Kết quả, không có lời đáp lại nào, phảng phất giống như Ngự Thanh không nghe được lời nàng nói.

Bách Lý Thần Hi không từ bỏ ý định mà nhìn về Băng Linh đang đứng một bên: “Băng Linh…”

Đáp án nhận được vẫn giống như cũ.

“Thanh Thanh…”

“Mộ Dung…”

“Điệp Y…”

Bách Lý Thần Hi nhìn những người trước mắt gọi từng người một, lại không có ai trả lời nàng.

Nếu nói Ma Lâm vừa rồi là giả, vậy Đông Thành trước mắt này thì sao? Chẳng lẽ nó cũng là giả? Nhưng rõ ràng nàng không suy nghĩ bất kỳ cái gì, không có một tia tạp niệm, vậy tại sao điều này vẫn xảy ra?