Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi

Chương 60: Rời đi (1)




Trong lòng Quân Chấn Thiên tính toán, chỉ cần bảo bối còn đặt trong gia tộc, còn sợ không rơi vào trong túi của hắn?

Nhưng mà, còn chưa có kịp mở miệng, Thanh Minh Dạ đã cười khẽ đánh gãy: "Không quan hệ, ngày hôm trước bản tôn đã tặng Tiểu Sơ nhi một kiện không gian pháp khí, hoàn toàn có thể cất giữ vài món nho nhỏ này."

Quân Mặc Sơ đang lo cách để bỏ vào trong không gian Càn Khôn trụy, Thanh Minh Dạ nói như vậy, thật giúp nàng giải quyết một nan đề (*vấn đề khó khăn*), vì thế, trực tiếp quang minh chính đại ở trước mặt Quân Chấn Thiên, thu vào trong không gian Càn Khôn trụy.

Quân Chấn Thiên thật muốn mắng mẹ nó, không gian pháp khí! Thanh Minh Dạ thế nhưng tặng cho Quân Mặc Sơ một không gian pháp khí?

Những vậy quý như vậy, Quân Mặc Sơ như thế nào lại không để lại trong gia tộc? Còn một mình dấu đi!

Nàng có biết một kiện không gian pháp khí có bao nhiêu đáng quý hay không?!

Quân Chấn Thiên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nếu không phải niệm tình giao hảo với Thanh Minh Dạ, nói không chừng bây giờ hắn đã động thủ cướp đoạt.

"Đúng rồi." Quân Mặc Sơ ôn hòa mở miệng, lúc này hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Quân Chấn Thiên, "Hắn đã cấp sính lễ, vậy đồ cưới của ta đâu?"

Quân Chấn Thiên lần thứ hai cứng đờ, đồ cưới?!

Nàng đều đã đem sính lễ thu hết rồi, thế nhưng lại còn muốn đồ cưới!

Quân Mặc Sơ ngồi xuống bên người Thanh Minh Dạ, mặt không chút thay đổi nhắc nhở hắn, "Thanh Minh Dạ cấp sính lễ không tồi chút nào, đồ cưới của ta cũng không thể khó coi, bằng không Quân gia hẳn sẽ mất mặt."

Hiện tại mới nhớ tới mình là người quân gia? Vừa nãy mới nói thế nào!

Huyệt thái dương của Quân Chấn Thiên hung hăng nhảy lên, gần như sắp bủng nổ.

Thanh Minh Dạ đối với Quân Mặc Sơ âm hiểm phúc hắc cũng là vui vẻ, bạc môi gợi lên một độ cong xinh đẹp, tiếp nối lời nàng, "Tiểu Sơ nhi nói rất đúng, đồ cưới này tự nhiên không thể rất khó coi, bất quá gia chủ yên tâm, đồ cưới này bản tôn sẽ giữ lại thay cho tiểu Sơ nhi."

"Phụ thân đại nhân sắc mặt không tốt lắm, là không muốn cấp đồ cưới cho nữ nhi sao?" Quân Mặc Sơ nhìn bộ dáng cơ hồ đã bị chọc giận của Quân Chấn Thiên, trong lòng cười lạnh.

Muốn dựa vào nàng để bám vào cây đại thụ Thanh Minh Dạ? Vậy cũng phải nhìn xem Quân gia có cái tư cách đó không!

Quân Chấn Thiên nhất thời nghiến răng nghiến lợi, lại chỉ có thể mạnh mẽ chịu đựng, trên mặt nặn ra một chút tươi cười, "Sao có thể như vậy, đồ cưới.... tự nhiên là có."

Rơi vào đường cùng, Quân Chấn Thiên đành phải phân phó Quách thị đặt mua một phần dày đồ cưới cho Quân Mặc Sơ.

Quách thị biết được chuyện này cũng kém chút nữa ngất xỉu.

Quân Mặc Sơ thắng lợi trở về rời đi Quân gia, trong không gian Càn Khôn trỵ, tràn đầy đống đồ cưới.

Thanh Minh Dạ nhìn đôi mắt trong suốt của Quân Mặc Sơ lóe sáng quang mang, giống như rơi vào bầu trời đêm đầy sao, không khỏi câu môi cười, "Vui vẻ?"

Quân Mặc Sơ liếc hắn một cái, không nói lời nào.

Thanh Minh Dạ điểm điểm cái mũi của nàng, "Tiểu Sơ nhi, tuổi còn nhỏ mà mặt than (*mặt tê liệt*, ý chỉ mặt lạnh) như vậy cũng không tốt."

Ngươi mới là mặt than, cả nhà ngươi mới là mặt than!

Quân Mặc Sơ hừ lạnh một tiếng, "Hôm nay ngươi đi Quân gia rốt cuộc là muốn làm cái gì?"

Nàng thật cũng không cho rằng Thanh Minh Dạ đến Quân gia là để giao hảo đâu.

"Hạ sính thú ngươi nha." Thanh Minh Dạ giọng điệu lười biếng vô cùng.

Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi trừng mắt nhìn hắn.

Thanh Minh Dạ khẽ cười một tiếng, "Tiểu Sơ nhi, ta lập tức sẽ phải rời đi nơi này."

Nghe vậy, Quân Mặc Sơ trong lòng có chút kinh ngạc, trên khuôn mặt vẫn duy trì mặt lạnh. "Nga, tạm biệt không tiễn."

Đáy mắt Thanh Minh Dạ hơi trầm xuống, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Sính lễ hạ, đồ cưới cũng thu, hiện tại liền vội đuổi bản tôn đi?"

"Chẳng lẽ ngươi muốn ta một khóc hai nháo ba thắt cổ cầu ngươi không cần đi?" Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi hỏi lại.

Con ngươi sâu thẳm của Thanh Minh Dạ hơi lóe lóe, Chủ ý này không tồi." Nói xong ngón tay thon dài nắm lấy cằm của nàng, giọng điệu tràn đầy mị hoặc nói: "Đến, Tiểu Sơ nhi, khóc một cái xem nào." (Ni: ~-~ Ni không quen tên lưu manh này, Sơ tỷ, chạy mau