Phế Thổ Và An Nghỉ

Chương 57: 57: Khởi Đầu Mới






Một màn lề mề mặc cả qua lại sau một tiếng rưỡi đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc, lái buôn mặt xám mày tro rời đi.

Phế Thổ tỏ vẻ không chút bận tâm, nhưng lái buôn vừa rời khỏi, hắn lập tức đắc ý vắt chéo hai chân, bừng bừng phấn khởi định tìm An Nghỉ kể công một hồi, lại phẫn nộ phát hiện đối phương đã ôm lưng ghế ngủ đến mức nước miếng giàn giụa.
Phế Thổ vươn tay định nhéo tai An Nghỉ, cuối cùng lại chỉ xoa xoa tóc cậu rồi thu về.
Tuy bọn họ chỉ ở vòng ngoài cùng của Suhmati, nhưng vẫn được dư quang của vì tân tinh kia chiếu rọi.

Cả tòa thành trên biển dường như không có khái niệm đêm tối, thay vào đó là hưởng thụ không khí mát lạnh sảng khoái, không có sinh vật biến dị quấy nhiễu, từ xa văng vẳng những tiếng cười nói vui vẻ, còn có thể ngắm cảnh đẹp thác dung nham.
Đại địa Phế Thổ đen kịt một mảng, thoạt nhìn vô cùng xa xôi.
Toàn bộ thủ tục giao nhận thuyền và cho thuê trang thiết bị được hoàn tất trong một đêm.

Phế Thổ bị nhét cho một nhân viên kỹ thuật sắc mặt tiều tụy.

Đối phương dùng giọng nói đều đều không chút lên xuống bắt đầu trình bày một loạt các chức năng cơ bản và và hướng dẫn sử dụng.

Lúc Phế Thổ nghe đến “Những điều cần biết khi sử dụng phi thuyền tuần hoàn mục 1.3”, đầu óc hắn đã bắt đầu quay mòng mòng.

Cho đến khi toàn bộ lời nói của vị kỹ thuật viên kia đi vào tai trái rồi cuồn cuộn trôi ra từ tai phải hắn, Phế Thổ quyết định đạp tỉnh An Nghỉ, kêu cậu dậy thay hắn nghe giảng, còn mình thì nằm bò qua một bên giả chết.
Không ngờ để An Nghỉ ngồi nghe cũng không phải ý kiến quá sáng suốt.

Cậu chăm chú nghe một hồi, bắt đầu hỏi những vấn đề không liên quan.
“Xin hỏi động cơ của máy này là bao nhiêu mã lực?”
“Vậy chẳng phải đổi máy lọc nước sang loại sử dụng năng lượng mặt trời sẽ tiết kiệm hơn nhiều sao?”
“Có thể kết nối máy chiếu VR với thiết bị tăng công suất rồi thay đổi bề ngoài thân thuyền không? Tôi vừa thấy bên ngoài có dán quảng cáo loại thuyền đó.

Dù sao cũng đã có một nguồn phát xạ…”

Nhân viên kỹ thuật ném xuống quyển “Hướng dẫn sử dụng phi thuyền tuần hoàn” dày cỡ viên gạch, mặt mũi xám nghoét chạy mất dạng.
Cuối cùng trên thuyền chỉ còn lại Phế Thổ và An Nghỉ, trong ngôi nhà mới trống rỗng, cùng với một ít bản mẫu đồ đạc gia cụ.
Phế Thổ nhìn quanh một vòng —— Có giường, trong túi vẫn còn đồ ăn nước uống, ruột bút còn thừa một ít, sáng mai sẽ ra ngoài tìm hiểu vị trí các trạm cung ứng.
Dù trời đã sắp sáng, nhưng trước mắt cũng không có việc gì để làm.

Hắn dõi mắt nhìn theo An Nghỉ quanh quẩn ở khoang điều khiển sờ đông mó tây, đến tận giờ phút này vẫn có cảm giác không chân thực.
Mục tiêu khát khao từ lâu đã ở ngay trước mắt, cả quá trình dài đằng đẵng gian khổ đến mức không dám hồi tưởng, nhưng đến khi chân chính đạt được, lại bình thản qua loa đến khó tin.
Đây là thật sao? Hay vẫn chỉ là một giấc mộng?
Một chiếc phi thuyền tuần hoàn nho nhỏ, rời xa cát bụi và rắn rết, không khí ẩm ướt, lại còn có một con dê con.
Nhắc đến dê con…
Phế Thổ gọi với vào: “An Nghỉ, muốn thử chiếu hình dê con không?”
Hắn cơ hồ có thể thấy hai tai An Nghỉ “tách” một cái dựng thẳng đứng.

Cậu lập tức chạy như điên lên boong thuyền lấy thú cưng điện tử ra, gỡ tấm chắn chống bụi xuống, cắm thiết bị vào khe kết nối với máy chiếu VR.
An Nghỉ hăm hở chờ đợi, ngó quanh khắp nơi xem dê nhỏ sẽ xuất hiện từ đâu.
Phế Thổ cạn lời —— Một An Nghỉ lần đầu tiên nhìn thấy máy phát điện dùng nhiên liệu sinh khối đã có thể thuần thục tháo lắp, vậy mà lúc này lại căng thẳng đến mức quên mở nút nguồn.
Hắn vươn tay, vòng qua bả vai An Nghỉ, nhẹ nhàng nhấn xuống chốt mở máy chiếu.
Một tiếng “xoẹt” rất nhỏ đến gần như không thể nghe thấy vang lên, mạch điện lưu thông, một con dê trắng cao đến ngang người lập tức hiện ra trên boong thuyền.
An Nghỉ thốt ra một tiếng “A!” thật lớn, sau đó lập tức che kín miệng mình lại sợ dọa đến dê con.
Dê con đã được hơn một tuổi, mới cao đến nửa thân người, hai vành tai mềm mại úp xuống, trên đỉnh đầu mọc ra hai chiếc sừng non.

Toàn thân nó phủ một lớp lông dày xoăn tít màu trắng sữa, móng và đuôi đều rất sạch sẽ, nó run run đầu quay lại, nhẹ nhàng kêu “be” một tiếng.
An Nghỉ hoàn toàn phát cuồng.
“Dê con! Dê con đáng yêu quá! Dê con… hức ——”
Phế Thổ kinh hãi: “Sao lại khóc rồi!?”

An Nghỉ đột nhiên quay qua nhào vào lòng hắn, giang tay ôm chặt lấy eo hắn, cọ hết nước mắt lên ngực hắn: “Nhà mới! Nhà mới đẹp quá… Anh, anh không chỉ cho em một ngôi nhà, mà còn cho cả dê con nữa…”
Phế Thổ ho khan một tiếng, có chút mất tự nhiên: “Có gì đâu…”
An Nghỉ vừa khóc vừa cười: “Đại dương, đại dương cũng rất đẹp…”
Phế Thổ vuốt tóc cậu: “Đẹp đúng không, nhìn kìa.”
An Nghỉ ngẩng đầu lên, hai tay khẽ buông lỏng, nhìn về phía xa bên ngoài boong thuyền —— Sắc trời đã hửng sáng, trong không khí lơ lửng vài ngọn gió mang theo hơi lạnh và hương vị mằn mặn.

Những đám mây xếp chồng tầng tầng lớp lớp giữa bầu trời, từ tím lam chuyển dần thành hồng nhạt, chào đón vầng dương của một ngày mới.
Trên biển sóng gợn lăn tăn, tựa như là một tấm da dê bị bóp nhăn nhúm thấm đẫm trong mưa, những quầng sáng lấp lánh phủ trên mặt biển còn sáng hơn cả những vì tinh tú trên bầu trời.
Thật kỳ diệu, An Nghỉ nghĩ, cả thế giới đều ảm đạm như vậy, nhưng đại dương vẫn luôn xanh thẳm, giống hệt như cảnh tượng cậu từng thấy trong những bộ phim.
Nó vẫn cứ trầm tĩnh, vẫn cứ bao dung, ngay cả dung nham thiêu đốt nóng cháy trút xuống cũng bặt vô tung tích —— Bỏ một muỗng đường vào ly nước, nước bên trong sẽ biến thành nước đường, nhưng rải một muỗng đường xuống biển, nước biển vẫn mãi là nước biển mặn chát như thế.
Nghĩ như vậy, cậu lại quay đầu nhìn về mảnh đất Phế Thổ —— Bọn họ chỉ cách nhau một khoảng cách ngắn ngủi đến vậy, mà Phế Thổ đã trở nên vừa xa xôi vừa lạ lẫm, tựa như một vùng sa mạc nổi lên giữa ốc đảo, bất ngờ mà quái dị.
Khó trách sao người trên chủ thành Suhmati lại quên mất bọn họ, quên mất đại lục, quên mất một nửa nhân loại.
Cậu lặng lẽ đứng bên cạnh Phế Thổ, bỗng tinh mắt bắt được một cái vòng bạc nhỏ đeo trên ngón áp út của hắn, nhịn không được duỗi tay kéo hắn lại.
Phế Thổ dường như cũng hơi ngẩn người, bị An Nghỉ kéo tay mới phản ứng lại, thấp giọng hỏi: “Vậy nên?”
An Nghỉ: “Vậy nên cái gì?
Phế Thổ chậm rãi hít vào một hơi: “Em thật sự cảm thấy nơi này rất tốt sao? Con thuyền này kỳ thật rất nhỏ, cũng không thể giống trên bờ, muốn đi đâu là có thể tùy ý ra ngoài.

Đại dương gì đó, qua hai ngày sẽ chán thôi, chẳng khác gì Phế Thổ.

Nếu em thấy chủ thành sẽ biết, đó mới là nơi thật sự xa hoa…”
An Nghỉ siết chặt lấy tay hắn, khiến Phế Thổ không thể không nhìn qua.

Tay còn lại An Nghỉ vòng qua cổ hắn, đè hắn xuống hôn môi.
An Nghỉ len lén mở hé mắt ra nhìn —— Dáng vẻ của Phế Thổ so với buổi đầu cậu quen biết không có gì thay đổi quá nhiều, vẫn tuấn tú như vậy, nhưng cái cảm giác xa xôi không thể chạm tới đã biến mất.


Dù trên mặt hắn không để lộ bất cứ cảm cảm xúc gì, cậu vẫn có thể đoán được hắn đang vui, đang mất hứng, đang tức giận hay đang thẹn thùng.
An Nghỉ cảm thấy, có lẽ cậu thực sự rất yêu hắn.
Hiện tại, cậu chỉ cần ngửa mặt đã có thể hôn lên khóe môi Phế Thổ.

Sau này, bọn họ sẽ còn cùng nhau chung sống thật lâu dài.
Có thể là ở đây, cũng có thể là một nơi khác, nhưng có gì phải lo đâu? Thế giới rộng lớn như vậy, sẽ luôn có thể bắt gặp những cảnh quan tươi đẹp mới.
Từng luồng sáng phủ lên mặt biển rộng, nhuộm đẫm mấy ngàn km gợn sóng một màu hồng vàng rạng rỡ.

Giữa đại dương bao la bát ngát, những vì tinh tú nhạt dần đi, giao thoa cùng ánh nắng đỏ rực từ từ dâng lên sau những rặng mây.

Ánh sáng chói lọi khiến cả dung nham cũng trở nên ảm đạm phai màu.
An Nghỉ luồn ngón tay mình qua những kẽ ngón tay Phế Thổ, lẳng lặng siết chặt, kề sát bên chiếc nhẫn bạc, cất tiếng nói: “Sẽ không chán đâu, đến bây giờ em vẫn luôn thích bình minh và hoàng hôn.”
Phế Thổ hơi ngả đầu sang, hầu kết khẽ giật giật, may mà An Nghỉ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.
An Nghỉ lại nói: “Đây sẽ là khoảnh khắc lãng mạn thứ ba trong đời em.”
Phế Thổ hỏi: “Thế hạng nhất và hạng hai là lúc nào?”
An Nghỉ: “Hạng hai là lúc anh dẫn em đi xem pháo hoa.”
Phế Thổ không nhịn được bật cười —— Là lần đó ở La Thành, gặp phải lốc xoáy đôi.

Tất cả đều ôm quyết tâm chờ chết nhìn cảnh toàn thành phố bị san thành bình địa.

Vô số thiết bị và máy phát điện bị cuốn vào trong lốc xoáy, phát nổ giữa không trung.

Khi những ánh lửa văng tóe đầy trời, hắn đã nói với An Nghỉ: “Lại đây xem pháo hoa này”.
Qua một lát, Phế Thổ lại hỏi: “Còn hạng nhất thì sao?”
An Nghỉ không chút do dự nói: “Hạng nhất là ngày anh dẫn em rời khỏi trạm tị nạn, khi chúng ta ngồi trên đỉnh núi ngắm mặt trời lặn.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời em được thấy mặt trời, cũng là lần đầu tiên xem nó xuống núi.”
“Lúc ấy em đã nghĩ, một thứ xinh đẹp như vậy, tại sao lại nguy hiểm đến thế.


Da thịt tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng sẽ bỏng nặng, đôi mắt nhìn thẳng vào nó cũng sẽ cháy rát, chỉ có trong vài phút ngắn ngủi khi nó lặn xuống, nó mới vừa mỹ lệ vừa vô hại để người ta có thể chiêm ngưỡng.”
Khóe miệng Phế Thổ khẽ cong lên, chọc cậu: “Em ngồi dưới bình minh nói mình thích nhất cảnh hoàng hôn, như vậy sao được?”
An Nghỉ cũng bật cười.
Mặt trời đã nhô lên hơn phân nửa, Phế Thổ đột nhiên hỏi: “Vậy em biết, khoảnh khắc mà anh thấy lãng mạn nhất là khi nào không?”
An Nghỉ chợt lên tinh thần, hai mắt mở to nhìn hắn chằm chằm —— Phế Thổ chưa bao giờ nói những chuyện như thế, nhiều lúc đến cả thay đổi nét mặt thôi hắn còn lười làm.
Phế Thổ nói: “Ngày đó, anh nghĩ sẽ làm xong nhiệm vụ cuối cùng, nhận món tiền thưởng lớn xong thì lên đường tới Suhmati mua thuyền.

Sau đó lại bị trọng thương, không có thức ăn, không có đồng đội, còn nghĩ là chết chắc rồi.

Thực ra anh rất không cam tâm —— rõ ràng chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là thành công rồi.”
“Kết quả, không ngờ lại được một trạm tị nạn cứu về.

Vừa mở mắt đã thấy bên cạnh có một con dê con mắt to vừa gầy vừa nhỏ, còn lấy phần nước của mình đút cho anh uống.

Sau đó dê con vội trốn đi, còn không phát hiện mình làm rơi bình nước.”
Mặt An Nghỉ đỏ bừng, lắp bắp: “Anh… anh lừa em.

Lúc lúc lúc đó rõ ràng anh không thích em.”
Phế Thổ nghiêng đầu, vô tội nói: “Anh nói thích em bao giờ? Đừng nói khi đó, em cảm thấy hiện tại anh thích em sao?”
An Nghỉ sửng sốt, trong nháy mắt lập tức giương nanh múa vuốt bày ra vẻ mặt tự cho là cực kỳ hung ác.
Phế Thổ bật cười.
Mặt mũi An Nghỉ nhăn nhúm lại, tức tối thở hồng hộc.
Phế Thổ cười cười trong chốc lát, mới hắng giọng: “Rồi rồi, nói thật.”
An Nghỉ uy hiếp: “Anh nói thật cho em!”
“Ừ…” Hắn khẽ dịch thân thể, đối mặt với An Nghỉ.

Bình minh sau lưng từ từ dâng lên, nhấn chìm nụ cười của hắn trong vạn dặm nắng mai rực rỡ: “Khoảnh khắc lãng mạn nhất, là khi anh dẫn em tham quan phi thuyền này, sau đó, em gọi nó là ‘nhà’.”
.HOÀN CHÍNH VĂN..