Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 179: CHƯƠNG 179: NGƯỜI ĐÂU, CÒN THI NỮA KHÔNG




CHƯƠNG 179: NGƯỜI ĐÂU, CÒN THI NỮA KHÔNG
Editor: Luna Huang
Có Tử Đồng ở, quá trình hái thuốc kế tiếp của Cố Khuynh Thành, dị thường thuận lợi, tựa hồ ma thú còn sống trong Lư Diêm sơn mạch, đều rất e ngại huyết mạch uy áp của Tử Đồng, không bao giờ xuất hiện, làm khó Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành cũng vui vẻ như vậy, rất nhanh thu thập xong dược liệu mình cần, liền cưỡi Tiểu Lam, trực tiếp về tới Hoa uyển.
Mặc dù Cố Khuynh Thành vẫn khẩn cản mạn cản, tiết kiệm thời gian, nhưng thời gian trở lại Hoa uyển, cũng đã là lúc đêm, Minh Trường Phong dĩ kinh cấp ở cửa viện, đợi nàng nửa ngày, vừa thấy được nàng trở về, lập tức vui vô cùng bước nhanh đi tới trước mặt nàng, liền vội vàng hỏi: “Biểu muội, thế nào?”
“Ta mang dược liệu về rồi, tựu là dựa theo liều thuốc phối trí giải dược, nếu nhanh, ngày mai là phối ra được.” Cố Khuynh Thành trấn an nói vài câu, liền thẳng lên phòng ở lầu hai.
Minh Trường Phong cũng biết, lúc này thời gian của Cố Khuynh Thành rất quý giá, không được làm lỡ, liền không nói thêm gì nữa, dù sao chỉ cần có dược liệu, thì có hy vọng.
Nghĩ vậy, mặt khổ của Minh Trường Phong, cũng rốt cục dáng dấp cười.
Lúc này, Cố Khuynh Thành về đến phòng, liền dẫn Tiểu Lam cùng Tử Đồng, lắc mình tiến nhập túi càn khôn, dựa theo liều thuốc của các loại độc vật lúc trước phân biệt ra được , bắt đầu phối trí giải dược, nhưng trong quá trình phối trí, cũng gian nan vạn phần.
Bởi vì chỉ cần có một tia sơ xuất, đều sẽ phát sinh sai lầm trí mạng.
Huống chi, ở đây không có đồ hữu dụng, hết thảy đều toàn bằng tay của Cố Khuynh Thành, bất quá cũng may, kiếp trước, nàng thường làm như vậy, trên tay chính xác, không cần phải nói.
Chỉ là, dù cho như vậy, Cố Khuynh Thành vẫn là hết sức cẩn thận, dù sao đây cũng là một cái mạng. Không cho xuất hiện bất kỳ sơ thất nào.
Vì Hoa Huyên, Cố Khuynh Thành chỉ có thể đề tinh thần hoàn toàn, liên tiếp hai ngày không ngủ, Cố Khuynh Thành khó tránh khỏi có chút không khỏe, không thể làm gì khác hơn là lấy một viên đề thần đan ra ăn vào, đợi được tinh thần lực toàn bộ khôi phục, cảm giác buồn ngủ biến mất, lúc này mới toàn thân toàn ý đầu nhập quá trình phối trí giải dược..

Quá trình phối trí giải dược, đương nhiên là cực kỳ khô khan, cần từng lần thí luyện cùng điều phối, nhưng Cố Khuynh Thành lại không ngại, thậm chí cảm thấy quá trình phối trí giải dược, tốt hơn quá trình tu luyện nhiều.
Ngay thời gian Cố Khuynh Thành đắm chìm trong phối trí giải dược, thời gian một chút trôi qua, trong nháy, liền tới ngày thứ hai, cũng chính là ngày nàng và Dương Nguy tỷ thí.
Nhưng Cố Khuynh Thành trong túi càn khôn, căn bản không biết tình huống bên ngoài.
Thời gian trong túi càng khôn, so với phía ngoài tốc độ chảy chậm hơn, bên ngoài một ngày, trong túi càn khôn năm ngày, nhưng cũng chính bởi vì vậy, Cố Khuynh Thành mới quên mất.
Trong thời gian này, quá trình Cố Khuynh Thành phối trí giải dược, thực sự quá khó khăn.
Không có thiết bị chuyên nghiệp, không có đan phương chân chính cụ thể, hết thảy đều cần nàng tự ngẫm ra, thời gian cũng bởi vậy, xa xa vượt ra khỏi dự liệu của nàng.
“Hô! Lại!” Sau khi lần thứ hai thất bại, Cố Khuynh Thành chỉa vào cái trán đầy mồ hôi, không có lưu lại cho mình bất luận thời gian nghỉ ngơi gì, thở ra một hơi dài, liền tiếp tục phối trí, cũng may lão thiên gia lần này thập phần nể tình, lại để cho nàng luyện chế được giải dược.
Trong nháy mắt lấy được giải dược, Cố Khuynh Thành lập tức lắc mình ra túi càn khôn, nhưng vừa ra tới, đập vào mắt đó là sắc trời sáng choang, Cố Khuynh Thành thầm nghĩ một tiếng: Nguy rồi!
Cố Khuynh Thành hung hăng nhíu mày, cầm giải dược, chân chạy như bay xuống lầu, thẳng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng của Hoa Huyên, may là lúc này Hoa Huyên còn đang hôn mê, Minh Trường Phong chỉ là gục bên giường, coi chừng nàng, cũng không có cảnh tượng phi lễ chớ nhìn khác.
Cố Khuynh Thành thấy Minh Trường Phong còn đang ngủ, bước nhanh đi tới trước mặt hắn, lay lay cánh tay của hắn, thấy hắn chậm rãi mở mắt ra, đem giải dược thoáng cái nhét vào trong tay của hắn, lưu lại một câu: “Đây là giải dược, ngươi nhanh uy Hoa Huyên ăn vào, ta còn có việc, rời đi trước!” Nói xong, thật giống như một trận gió, ly khai Hoa uyển, lấy tốc độ nhanh nhất, chạy tới giáo hối viện.
Minh Trường Phong đờ đẫn cầm giải dược, trong lúc nhất thời phản ứng kịp, ngẩng đầu, liền không thấy thân ảnh của Cố Khuynh Thành, chỉ chừa một mình hắn, ngu si tại chỗ, đang cầm giải dược, ngừng mấy giây sau, hưng cao thải liệt đánh thức Hoa Huyên, đem giải dược cho Hoa Huyên dùng.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt tái nhợt của Hoa Huyên, càng ngày càng tốt, lại có chút tia huyết sắc, cái này chứng minh, viên thuốc này của Cố Khuynh Thành, thật là giải dược!
Nhưng lúc này Cố Khuynh Thành vội vàng chạy đến giáo hối viện, đến dược hiệu của giải dược, cũng vô pháp thấy.

Mà cùng lúc đó, giáo hối viện thưòng lui tới an tĩnh, lại chật ních đầy người, hầu như mọi người của học viện Thanh Minh, đều tụ tập trong giáo hối viện, giáo hối viện lớn như vậy, trở nên chật kín bất kham.
Chỉ thấy giữa đám người, có hai tòa đài cao đứng thẳng, lúc này, Dương Nguy đang đứng trên đài cao ở bên phải, đợi Cố Khuynh Thành xuất hiện, nhưng mắt thấy thời gian quy định, sắp qua, Cố Khuynh Thành lại chậm chạp không có xuất hiện.
Đợi đã lâu, đoàn người cũng bắt đầu táo động.
“Cố Khuynh Thành này sẽ không phải là sợ, không dám đến chứ?”
“Dù cho nàng không đến, cuộc tỷ thí này cũng là nàng thua, nàng tuân theo quy định tỷ thí, lăn ra khỏi học viện Thanh Minh!”
“Thiết, lời này cũng chỉ có ngươi không muốn sống mới dám nói! Đừng quên, Cố Khuynh Thành còn là phu nhân đâu của tôn chủ Ám Dạ thần điện!”
“Đúng vậy a, ai biết nơi này có người của Ám Dạ thần điện, đang âm thầm bảo hộ Cố Khuynh Thành không. Nếu là nghe được câu nói mới vừa rồi của ngươi, sợ ngươi đến mạng cũng không có, nhìn ngươi còn dám ngang như vậy hay không!”
Người nói chuyện, sau khi nghe được mấy người mấy người nói, sợ nhìn chung quanh, lại không muốn nhận sợ, làm bộ kiên cường nói: “Ta sợ cái gì a! Cố Khuynh Thành kia nếu là không đến, chính là nàng thua, nàng nên lăn ra khỏi học viện Thanh Minh!”
“Ha ha . . . Hạo Văn viện trưởng, ngươi xem Cố Khuynh Thành chậm chạp không đến, có phải nên tuyên bố kết quả của tỷ thí hay không?” Dương Nguy nghe được người nghị luận phía dưới, trong lòng càng thêm đắc ý, nghĩ Cố Khuynh Thành lập tức liền phải lăn ra khỏi học viện Thanh Minh nhận lấy cái chết, trong lòng hắn một trận vui sướng!
Thế nhưng Hạo Văn ngồi cao thượng thủ, nghe được lời của hắn, lại là một bộ dáng dấp lão thần khắp nơi, từ từ nhắm hai mắt dựa vào ghế, hô hấp đều đặn, thậm chí còn có một tia tiếng hô, hiển nhiên là đã ngủ.
Dương Nguy thấy thế, vẻ mặt bất mãn, chưa từ bỏ ý định lại kêu một tiếng, “Hạo Văn viện trưởng? Hạo Văn viện trưởng. . .”
Mặc cho hắn gọi thế nào, Hạo Văn thờ ơ thờ ơ, tiếp tục ngủ giấc to của mình.
Phải biết rằng, loại tỷ thí này, giám khảo không tuyên bố ai thua ai thắng, mặc cho miệng người bên ngoài nói lời xấu gì, cũng không có hiệu quả. Mà đây cũng là quy định cưỡng chế của học viện Thanh Minh, người bên ngoài cho dù bất mãn, cũng không thể tránh được.

Bất quá, tất cả mọi người không phải người ngu, ai cũng nhìn ra, đây là Hạo Văn giúp Cố Khuynh Thành.
Dương Nguy hô nửa ngày như thế, cho dù của người nào chết đi nữa, đều nên tỉnh lại, nhưng Hạo Văn vẫn là tứ bình bát ổn ngồi ở trên ghế, nhất phó làm mộng đẹp, quả thực quá quá quá ghê tởm!
Nhưng người ta là giám khảo, chỉ cần nhân gia không tuyên bố, cuộc tranh tài này liền phải tiếp tục hao tổn, mọi người cũng chỉ có thể chờ.
(Luna: Nói tới nói lui có quen biết lúc nào cũng tốt, cho dù thực tế hay trên truyện trên phim thì vẫn không thay đổi)
Ai. . . Nói tới nói lui, đều là Dương Nguy tự tìm đường chết, ngươi nói đúng, không nên để Hạo Văn làm giám khảo làm gì, bây giờ người chính là giả bộ ngủ, chết sống không tỉnh lại, Dương Nguy cũng chỉ có thể lo lắng suông, Hạo Văn chính là viện trưởng của dược sư viện, Dương Nguy không dám làm ra cử động bất kính gì với hắn.
Mọi người thấy thần sắc nóng nảy của Dương Nguy, không khỏi nhất tề lắc đầu, thầm nghĩ: Dương Nguy, ngươi đây là tìm đường chết, hay là muốn chết?
Giữa lúc mọi người các hữu các tâm tư, đứng ở trong viện, hoặc không thú vị hoặc bất đắc dĩ đợi Cố Khuynh Thành xuất hiện, Tu Văn cùng Hồng Âm hai người không có xuất hiện ở chỗ tỉ thí, lúc này lại trong phòng làm việc của tổng phó viện trưởng, xuyên thấu qua cửa sổ mở một nửa, nhìn tràng cảnh phía ngoài.
Thời gian Hồng Âm thấy Hạo Văn giả bộ ngủ, phốc thử cười một tiếng, cười mắng: “Hạo Văn này, sẽ có những chủ ý xấu như vậy. Bất quá, ngươi nhin, hiệu quả của chủ ý xấu này, trái lại cũng không tệ lắm.”
“Ngươi nha, chính là có thành kiến với Hạo Văn.” Tu Văn vuốt râu mép, trong lời nói cũng mang theo tiếu ý, “Kỳ thực Hạo Văn ngoại trừ thích nhậu nhẹt, cũng là một người tốt vô cùng, ngươi không nên có thành kiến sâu như vậy với hắn.”
“Được rồi được rồi, đề tài này sao lại kéo lên người ta?” Thấy Tu Văn đem đề tài dẫn tới trên người mình, Hồng Âm bất đắc dĩ, chỉ phải dời đi trọng tâm câu chuyện, “Ai, ngươi nói, Cố Khuynh Thành nha đầu kia làm gì, chẳng lẽ không biết hôm nay là ngày nàng và Dương Nguy tỷ thí sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tu Văn chính sắc, lắc đầu, “Ta cũng không biết. Bất quá, nha đầu kia cho ta cảm giác là, nàng làm việc rất có chừng mực, ta tin tưởng sẽ không cố ý trễ. Hiện tại Hạo Văn cũng ổn định tràng diện, chúng ta vẫn là chờ một chút đi.”
Hồng Âm thở dài, tức giận nói: “Cũng chỉ có ngươi và Hạo Văn, mới tin tưởng, một linh sư thiên phú cực cao, đồng thời còn là luyện dược sư thiên phú cực cao.” Cho tới bây giờ, Hồng Âm cũng không có chân chính tin tưởng, chuyện Cố Khuynh Thành là luyện dược sư, trong lòng nàng, càng cho rằng Cố Khuynh Thành là sợ, cho nên mới chậm chạp không xuất hiện.
Chỉ bất quá, không có nói ra mà thôi.
“Không nên vọng hạ chắc chắn, ngươi nhìn là được.” Tu Văn giả vờ thần bí, “Hồng Âm, ta đã sớm nói với ngươi rồi, nhìn người không nên nhìn mặt ngoài. Huống chi, ngươi cho rằng ngươi thực sự nhìn thấu Cố Khuynh Thành sao?”
Hồng Âm cười một tiếng, lắc đầu, “Ta và nha đầu kia, đã gặp mặt mấy lần? Hơn nữa, ngươi cũng không phải không biết, sau lại nha đầu kia nghĩ ta thiên vị sư đồ Vương Ban, đều không phản ứng ta, ta đi đâu nhìn thấu nàng?”

Ngoài miệng Hồng Âm nói như vậy, trong lòng lại nổi lên nghi họcw.
Kỳ thực, nàng không biết Tu Văn nghĩ như thế nào, đột nhiên lại hỏi loại vấn đề này, nhưng cẩn thận vừa nghĩ, quả thực, nàng hình như chưa từng có nhìn rõ Cố Khuynh Thành.
Mỗi lần, mặt ngoài của Cố Khuynh Thành đều là dáng dấp điềm mỹ vô hại, nhưng xuất thủ lại so với người thành danh đã lâu như bọn hắn còn ngoan hơn, người như vậy, quá biết ngụy trang, người bên ngoài thực sự vô pháp nhìn thấu.
Chỉ là Hồng Âm không hiểu, một hài tử mười bốn mười lăm, vì sao có đề phòng mãnh liệt như vậy, thỉnh thoảng ngụy trang bản thân?
Lúc này, Hồng Âm không biết, hài tử trong mắt nàng, từ lâu đổi thành một người trưởng thành sống hai thế, cộng lại sắp ba mươi rồi.
Ở thế kỷ hai mươi mốt, Cố Khuynh Thành ở trong gia tộc, đảm nhiệm gia chủ, dạng sự tình gì chưa từng thấy qua? Người cổ vũ giới, mỗi người đều mang mặt nạ của mình, sống ở trước mắt người khác, Cố Khuynh Thành còn trẻ liền đảm nhiệm gia chủm càng không cách nào ngoại lệm cái này cũng tạo thành tính cách bây giờ của nàng.
Nói thật, niên linh trong lòng của Cố Khuynh Thành, quả thật lớn hơn so với tuổi.
Về phần một mặt tức giận của nàng, vĩnh viễn chỉ có trước mặt người mình yêu hoặc thân nhân, mới có thể bày ra, người bên ngoài có thể nhìn thấy, bất quá là dáng dấp ngụy trang của Cố Khuynh Thành.
“Cuộc so tài này đến cùng còn thi hay không?”
“Nhanh lên một chút a, mặt trời cao như vậy, chúng ta sắp bị phơi nắng chết!”
“Dương Nguy, ngươi gọi gọi Hạo Văn viện trưởng, để hắn đứng lên tuyên bố kết quả đi, chúng ta đều đợi không nỗi nữa rồi!”
Giữa lúc Tu Văn cùng Hồng Âm tương đối không nói, người bên ngoài, lần thứ hai náo loạn lên.
Dương Nguy nhìn đoàn người xao động một chút, lại nhìn Hạo Văn giả bộ ngủ một chút, cắn răng, hô: “Hạo Văn viện. . .”
“Chờ một chút!”