Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 186: CHƯƠNG 186: KHẨN BÁCH, KHÔNG CÓ BIỆN PHÁP TIẾP TỤC CHỜ NỮA




CHƯƠNG 186: KHẨN BÁCH, KHÔNG CÓ BIỆN PHÁP TIẾP TỤC CHỜ NỮA
Editor: Luna Huang
“Chú ý, là các ngươi gạt ta tới, không phải là gọi ta tới, càng không phải là mời ta tới. Tổng phó viện trưởng, người là nhà giáo bao nhiêu năm, tổng sẽ không đến từ tối thiểu, cũng sẽ không biết chứ?” Cố Khuynh Thành châm chọc cắt đứt lời của Tu Văn, thẳng để Tu Văn không biết nên làm sao nói tiếp.
Hồng Âm thấy thế, có chút bất mãn, nhân tiện nói: “Khuynh Thành, chúng ta gạt ngươi tới là chúng ta sai, nhưng ngươi làm học sinh, có thể nói chuyện như vậy với lão sư sao?”
“A, đốc xử trưởng ngươi nhất định phải thảo luận lễ nghi với ta?” Giọng Cố Khuynh Thành mỉa mai cười, “Được, ngày hôm nay ta hảo hảo thảo luận một chút với đốc xử trưởng. Các ngươi là nhà giáo, không có chút điển phạm lão sư nên có, hiện tại lại tới yêu cầu ta nên tẫn lễ nghi của học sinh, không phải là tự đánh mặt của mình sao?”
Lời này của Cố Khuynh Thành Cố Khuynh Thành, cũng có điểm ngoan, nhưng nàng hận nhất chính là lừa dối. Vô luận loại nào, cho dù là có thiện chí, đó cũng là một loại lừa dối.
Tu Văn cùng Hồng Âm, Hạo Văn ba người, nhận ra Thần Nông âm đỉnh, như nàng đã đoán trước, bọn họ muốn biết rõ ràng dương đỉnh có phải trong tay nàng hay không, nàng cũng có thể lý giải, dù sao Thần Nông đỉnh mê hoặc quá nhiều người.
Nhưng nàng tuyệt đối không thể tiếp thu, lấy phương thức lừa dối, để đạt tới mục đích của bọn họ.
“Ta!” Hồng Âm không lời nào để nói, ai bảo chuyện này, đúng là bọn họ suy xét không chu toàn, hôm nay nói cái gì, đều là uổng phí.
Tu Văn thấy thế, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Tiểu nha đầu, ngươi không nên quá để ý, chúng ta không có ác ý.” Kỳ thực, ngày đó, hắn chắc chắn dương đỉnh sẽ không trong tay Cố Khuynh Thành, nhưng Hồng Âm lại nói, có lẽ Cố Khuynh Thành căn bản không biết tác dụng của âm dương song đỉnh, nên không có dung hợp âm dương song đỉnh?
Tu Văn cũng từng nói qua, đây không có khả năng, nhưng Hồng Âm hết lần này tới lần khác nói, nếu có vạn nhất?
Chính là bởi vì vạn nhất này, Tu Văn, Hồng Âm, Hạo Văn ba người, thương thảo vài ngày, liền muốn hỏi rõ Cố Khuynh Thành, nhưng lại lo lắng Cố Khuynh Thành quá mức cảnh giác, không nói thật với bọn họ, Hạo Văn cùng Hồng Âm liền nghĩ ra một chiêu này.

Do Hạo Văn gạt Cố Khuynh Thành đi tới luyện dược phòng, sau đó đi qua để Cố Khuynh Thành luyện dược, nói bóng nói gió, hỏi ra nàng có biết chuyện của âm dương song đỉnh hay không, nhưng ai biết, kế hoạch vừa mở, đã bị Cố Khuynh Thành nhìn thấu, đồng thời trực tiếp chém giết.
Nghĩ vậy, Tu Văn không cầm được tâm.
Hắn cũng đã sớm nói, không muốn chọn phương thức này, nhưng Hồng Âm cùng Hạo Văn không nghe, vì không để cho bọn họ cùng Cố Khuynh Thành phát sinh xung đột gì, hắn cũng chỉ có thể đi theo, kết quả lại pháo hôi đứng mũi chịu sào.
Tu Văn càng nghĩ càng cảm giác mình quá vô tội, nhưng bây giờ lại không có biện pháp giải thích điểm này.
“Khuynh Thành, tốt xấu ta cũng là sư phụ của thân nương ngươi, theo lý mà nói, cũng là trường bối của ngươi, lẽ nào ngươi không thể cho ta chút mặt mũi sao?” Hồng Âm thẹn quá thành giận, tức giận nói.
Rốt cục vẫn phải nói sao?
Vọng Thư Uyển
Cố Khuynh Thành câu thần cười nhạt, “Đốc xử trưởng nếu nói đến phân thượng này, vậy chúng ta nói trắng ra. Nương ta tại sao thất tung, lại là như thế nào tiến nhập Thiên Không chi thành, ngươi làm sư phụ của thân nương ta, trưởng bối của ta, có phải nên cho ta một giải thích hợp lý hay không?”
Hồng Âm không phải là luôn miệng nói, nàng là sư phụ của Minh Ngọc, là trưởng bối của Cố Khuynh Thành nàng sao?
Tốt lắm, nàng thật tốt để cho nàng làm một trưởng bối!
Một bên Bạch Tuyết, thấy Cố Khuynh Thành không để cho Hồng Âm mặt mũi như thế, không khỏi thay Cố Khuynh Thành lau mồ hôi.
Nghe được lời giáp thương đái bổng của Cố Khuynh Thành, Hồng Âm nghẹn, mặt được bảo dưỡng, chỉ có một chút nếp nhăn, thoáng cái trở nên đỏ bừng, nàng làm đốc xử trưởng vài chục năm, chưa từng có người dám không chừa cho nàng mặt mũi, cũng không có ai dám đảm đương, cho nàng khó coi.

Ngày hôm nay, Cố Khuynh Thành lại đem hai chuyện này làm hết toàn bộ, hoàn toàn hạ thể diện của nàng.
Hồng Âm vẻ mặt bất đắc dĩ cùng xấu hổ và giận dữ, chính muốn nói điều gì, lại nghe Tu Văn nói: “Tiểu nha đầu, ngươi chừng nào thì, biết thân nương ngươi thất tung, đồng thời ở Thiên Không chi thành?” Hồng Âm ban nãy một mực xấu hổ xấu hổ, hoàn toàn không có chú ý tới trọng điểm trong lời nói của Cố Khuynh Thành, nhưng Tu Văn lại nghe được.
Minh Ngọc thất tung, đồng thời ở Thiên Không chi thành, tin tức này rõ ràng cũng chỉ có hắn và Hoàn Cảnh Phong, Hồng Âm biết, Cố Khuynh Thành lại làm sao mà biết được?
“Tổng phó viện trưởng, ngươi chẳng lẽ thực sự cho rằng, các ngươi nói chuyện, thực sự kín không kẽ hở chứ?” Cố Khuynh Thành cười lạnh, Tu Văn nếu thật là nghĩ như vậy, nàng chỉ muốn nói hai chữ: Ngây thơ!
(Luna: =.= không hiểu sao ta ghét loại nữ chủ như thế này quá. Bả nhờ may mắn có được hai viên châu mới hơn được người ta, bây giờ lấy ra sỉ nhục người khác, nói thật muốn drop truyện mấy lần, thế nhưng do cái bí mật kia nên ta vẫn tiếp tục >”< mà khó chịu quá đi)
Quá ngây thơ rồi!
Trên đại lục này, người thực lực cao hơn Tu Văn cùng Hồng Âm, cùng pháp bảo có thể ẩn giấu thực lực, nhiều như vậy, thật không biết Tu Văn lấy đâu ra tự tin lớn như vậy.
Lẽ nào, không biết tự tin quá cao, chính là tự phụ sao?
"Ngươi là nói, lần trước chúng ta nói chuyện, ngươi ở bên ngoài nghe được?" Tu Văn mạnh phản ứng kịp, đối với chuyện Cố Khuynh Thành ẩn thân, trong lúc nhất thời vô năng tiếp thu.
Muốn nói, Cố Khuynh Thành có pháp bảo ẩn giấu thực lực gì, nhưng trong phòng làm việc của hắn, cũng đặt tế ảnh thạch, Cố Khuynh Thành là tuyệt đối không có khả năng, nghe được đối thoại của hắn và Hồng Âm mới đúng. Nhưng Tu Văn không biết, Cố Khuynh Thành ngoại trừ pháp bảo ra, cường đại hơn là thực lực ẩn nấp của mình.
(Luna: Giờ mới biết bả có chiêu này luôn, tác giả này thật là quá. . .)
Huống chi, pháp bảo của Cố Khuynh Thành là quang minh thần châu thần vật thượng cổ, tế ảnh thạch nho nhỏ, đối với quang minh thần châu mà nói, tự nhiên không có bất kỳ tác dụng gì.

"Bây giờ nói những thứ này, có ý nghĩa gì không?" Thanh âm của Cố Khuynh Thành tìm được, rõ ràng không muốn nhiều lời, có thời gian cùng nàng tại đây xả những thứ này, còn không bằng nghĩ biện pháp tìm được Minh Ngọc mới tốt.
Nghe vậy, Tu Văn ho khan hai tiếng, nói: "Ngươi đã biết chuyện của thân nương ngươi, cũng nên biết, chúng ta sẽ không làm thương tổn, ngươi xem có phải nên thả Hạo Văn viện trưởng ra trước không?" Đến lúc này, Tu Văn vẫn là nghĩ, trước hết để cho Cố Khuynh Thành giải huyệt đạo trên người Hạo Văn.
Hạo Văn làm tất cả, cũng không có ác ý, huống hồ hắn còn là viện trưởng của dược sư viện, tuy nói Cố Khuynh Thành có Thần Nông âm đỉnh làm chỗ dựa, nhưng muốn càng chạy càng xa trên nghề nghiệp luyện dược sư này, không thể tránh khỏi phải có một sư phụ tốt để giáo dục, Tu Nguyên Vi đã qua đời, phóng nhãn toàn bộ đại lục, có thể có thực lực giáo dục Cố Khuynh Thành cũng không có nhiều người, mà Hạo Văn chính là một người trong đó.
Tu Văn liền nghĩ, để Hạo Văn làm sư phụ của Cố Khuynh Thành, nhưng thế này, thì không thể để quan hệ của Cố Khuynh Thành cùng Hạo Văn quá cứng, nếu không, chỉ có thể bất lợi với Cố Khuynh Thành.
Rốt cuộc cũng là đồ đệ của đại ca mình, Tu Văn quan tâm Cố Khuynh Thành, một điểm cũng không kém đồ đệ Ngọc Vô Thương của mình, thậm chí so với Ngọc Vô Thương, tốt hơn rất nhiều.
Cố Khuynh Thành cũng không phải người không biết tốt xấu, tuy rằng trong lòng không thích cách làm của Tu Văn cùng Hồng Âm, nhưng nàng biết Tu Văn sẽ không hại nàng, dù sao nàng là đồ đệ duy nhất của đại ca hắn.
Nghĩ vậy, mi tâm của Cố Khuynh Thành vặn một cái, chế trụ một chút không hài lòng đáy lòng, giải khai huyệt đạo trên người Hạo Văn, quả thực rất lợi hại. Thời gian dài điểm trụ huyệt đạo, không nhúc nhích được, có thể dùng buộc chặt cơ thể, tốc độ chảy của huyết mạch không nhanh, thậm chí gặp phải cái loại trạng huống hô hấp bất ổn này của Hạo Văn ban nãy, cũng là bởi vì tốc độ chảy của huyết mạch không đều mà đưa đến.
Nên, thời gian dài bị điểm huyệt, chẳng khác nào thương tổn mạn tính.
Người trên Linh Huyễn đại lục, đối với công phu điểm huyệt, hoàn toàn không biết gì cả, mà theo ký ức của Cố Khuynh Thành, trong cổ vũ giới ở hiện đại, vẫn là có không ít người, tu tập nội công, loại nội công này đại đa số đều là luyện khí, cùng nội công của tiểu thuyết võ hiệp, hiệu quả tuyệt diệu như nhau.
Loại nội công này, thời gian đang bị người bên ngoài điểm trụ huyệt đạo, có thể chọn bế khí hoặc mạnh mẽ xung phá huyệt đạo, mượn cái này giảm thiểu thương tổn đối với mình.
Chỉ là điểm này, ở chỗ này, ít có người biết mà thôi.
"Bộ xương già này của ta, thiếu chút nữa hủy ở trên tay tiểu nha đầu như ngươi." Hạo Văn thở một hơi dài nhẹ nhõm, nữu nữu cánh tay chân, trầm tĩnh lại, liền vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Khuynh Thành. Thấy sắc mặt Cố Khuynh Thành nhàn nhạt, nhìn cũng không nhìn hắn, Hạo Văn âm thầm lắc đầu, tâm đề phòng của nha đầu này quá nặng, đến bọn họ đều không thể tin, thật không biết nàng còn sẽ tin tưởng ai.
"Được rồi, những thứ này đều không nói. Tiểu nha đầu, kế tiếp chúng ta nói chuyện về thân nương ngươi đi." Tu Văn thấy Cố Khuynh Thành không nói lời nào, liền không thể làm gì khác hơn là lần thứ hai đi ra giảng hòa, bởi vì hắn bởi vì hắn, lời hắn nói, Cố Khuynh Thành ít nhiều cũng nghe lọt một chút, nghĩ đến có lẽ vì niệm tình đại ca hắn Tu Nguyên Vi, lúc này mới phá lệ cho hắn mặt mũi.
Cố Khuynh Thành gật đầu, kế tiếp, Tu Văn nói rất nhiều sự tình liên quan đến Minh Ngọc, bao quát ngày đó, nàng đã từng ở ngoài phòng làm việc của viện trưởng nghe được tất cả.

vongthuuyen.com
Tu Văn còn tiết lộ một bí tân.
Năm đó, tuy nói năm đó Minh Ngọc gả cho phụ thân của nàng Cố Triệu Thiên, người Minh gia, đầy bụng không vui, tuyên bố muốn cùng Minh Ngọc đoạn tuyệt quan hệ, nhưng dù sao cũng là nữ nhi của mình, nhị lão Minh gia, vẫn không nỡ bỏ, len lén thương lượng với Hồng Âm, thời gian Minh Ngọc đại hôn, do Hồng Âm đi ra, tặng một chuỗi bình an điếu trụy cho Minh Ngọc, ý bảo nàng bình an.
Năm đó, lúc tặng một chuỗi bình an điếu trụy, dùng danh nghĩa của Hồng Âm, Minh Ngọc cũng không biết, đây là ý tứ của Minh gia, nghw Hồng Âm nói, lúc đó, nhị lão Minh gia, còn chuẩn bị cho Minh Ngọc đồ cưới phong phú, đồng dạng là lấy danh nghĩa chúng lão sư của học viện Thanh Minh, đưa cho Minh Ngọc.
Bất quá, Minh Ngọc cũng không có nhận lấy, mà là toàn bộ quyên trả lại cho học viện Thanh Minh.
"Sau lại, Cố gia tuyên bố với bên ngoài, thân nương ngươi khó sinh mà chết, nhưng tổng viện trưởng lại ngoài ý muốn biết được, thân nương ngươi mất tích, liền cùng ông ngoại ngươi, cùng đi bên ngoài tìm kiếm. Lần gần đây nhất tổng viện trưởng truyền về tin tức, đó là lần trước ngươi nghe được, hắn và ông ngoại ngươi đã tiến nhập Thiên Không chi thành." Tu Văn thở dài, trên mặt có chút thần sắc bất đắc dĩ thần sắc bất đắc dĩ.
Cố Khuynh Thành nhíu mày, lặng im hồi lâu, giữa lúc đám người Tu Văn, đều không chắc nghĩ cách của Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành đã mở miệng, "Ta sẽ đích thân đến Thiên Không chi thành." Những lời này, không phải là thương lượng, mà là thông tri.
Vô luận bất luận kẻ nào ngăn cản, nàng đều phải đến Thiên Không chi thành.
Bởi vì, đây là nàng thiếu nguyên chủ. Chiếm dụng thân thể của nhân gia, phải hoàn lại.
"Cũng tốt. Chờ dã ngoại thí luyện nửa tháng sau trở về, ta liền an bài ngươi tiến nhập Đoạn Thiên tháp. Nha đầu, nửa năm kế tiếp, ở trong Đoạn Thiên tháp, có thể đề thăng bao nhiêu, thu được bao nhiêu, đều phải xem cố gắng của bản thân ngươi, chúng ta bất lực."
Còn phải chờ nửa tháng?
Cố Khuynh Thành không chờ được, theo như lần trước Bạch Tuyết nói, dã ngoại thí luyện cần một tháng, hơn nữa nửa tháng này, chứng minh, nàng còn phải chờ thêm hai tháng, không được, nàng không thể chờ đợi như vậy!
"Tổng phó viện trưởng, ngươi phải biết, thời gian của ta cấp bách, không có biện pháp chờ đợi thêm nữa. Bằng không, ngươi xem như vậy đi, để dã ngoại thí luyện sớm một chút, sẽ trực tiếp để ta tiến nhập Đoạn Thiên tháp." Nửa năm, nửa năm sau chính là Vân Điên Tranh Phách hội, trước lúc này, còn có tranh phách thi đấu của bổn quốc nội, nàng thực sự không có biện pháp chờ đợi thêm nữa.