Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 138: Muốn sống thì cùng nhau sống,muốn chết phải cùng chết!




“Khụ khụ, làm sao đột nhiên phát hỏa……….. “

Tra Tiểu Tân bị khói dày xông đến làm cho lý trí phân tán, bước chân hỗn độn, đi tới đi lui đột nhiên cánh tay cảm thấy đau đớn thấu xương, phút chốc nhìn lại thì thấy cánh tay áo đang bị cháy,nàng kêu thành tiếng “ A….a…….”

Lúc này,cạnh bờ sông truyền đến giọng nói gấp gáp.Diêu Định dẫn rất nhiều quan binh đi đến nơi phát hỏa,vẻ mặt vội vàng nhìn con thuyền bị thiêu đốt, trong lòng không ngừng cầu nguyện chỉ mong vương gia có thể thành công cứu ra An Ninh cô nương ra, hai người đều bình an vô sự!

“Oành oành oành” liên tục vài tiếng nổ, ngọn lửa theo đáy thuyền phát ra, dữ tợn như yêu nghiệt tác quái,ngọn lửa xung quanh càng ngày càng tới gần Tra Tiểu Tân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng giờ trở thành đen thui, chỉ có hai ánh mắt chuyển động, hỏng bét, không khí càng ngày càng khô nóng, đầu óc thiếu dưỡng khí, chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng hôm nay sẽ chết ở chỗ này sao? ! Đúng lúc này chỉ nghe bên thuyền có tiếng động,nàng tràn đầy mong đợi nhìn lại.

Một giây,hai giây, ba giây, một gương mặt xuất hiện trước mắt, mà lúc này vừa khéo cánh buồm trên đỉnh đầu kêu “Rắc”, Tra Tiểu Tân nhất thời sửng sờ quên cả phản ứng, thời khắc mấu chốt có một thân ảnh phút chốc bay tới ôm chặt lấy nàng!

“Cẩn thận!”

Giọng nói quen thuộc,mùi hương quen thuộc, vòng tay quen thuộc ,độ ấm quen thuộc…

Tra Tiểu Tân không thể tin nhìn người đang ôm ấp mình, chung quanh ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt hắn, tóc mây mày kiếm, mắt phượng hẹp dài sâu thẳm, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, còn có giấu ở đáy mắt một chút sợ hãi lo lắng, thì ra hắn cũng sẽ sợ, sợ mất nàng.

“A…” Một tiếng đau theo môi hắn phát ra, hai người nặng nề té ngã trên đất, mà tay hắn lại ôm chặt bảo vệ đầu nàng, không cho thân thể nàng bị thương .

“Lâu Lan, ngươi!” Phía sau lưng hắn rõ ràng là một cây gỗ lớn đang cháy ,Tra Tiểu Tân hoảng sợ trợn to mắt, nước mắt không thể kiềm nén rơi xuống vì sao mỗi lần nàng gặp nguy hiểm thì hắn luôn là người thứ nhất xuất hiện…

Lâu Lan cố nén đau đớn ở bên tai nàng cúi đầu thở dốc: “Đi mau.” Nói xong hai tay chống đỡ hai bên, dưới thân hở ra một khe để cho nàng rời đi,Tra Tiểu Tân cố nén nước mắt đang chảy ra, quay đầu khi lại nhìn thấy mặt hắn bởi vì đau mà ngũ quan méo mó, mắt phượng quyến cuồng.

“Lâu Lan!”

“Đừng tới đây!Nàng đi ra sau mười bước! Mau!”Cây gỗ lớn kia đang thiêu đốt y phục của hắn,lưng hắn nóng lên dường như có thể nghe được tiếng da thịt bị lửa đốt.

Tra Tiểu Tân vừa rơi lệ vừa lắc đầu lui về phía sau, trơ mắt nhìn y phục hắn bị lửa thiêu đốt.

“Đồ ngốc, đừng khóc.” Rõ ràng rất đau đớn nhưng hắn lại nhìn nàng mỉm cười,mặc dù cười nhưng rất là thê lương.Sau đó hắn dùng tất cả khí lực toàn thân hất cây gỗ đó ra,tia lửa văng khắp nơi,cả con thuyền bắt đầu chìm xuống,Lâu Lan vừa thấy nàng đi đến cả người đột nhiên lay động,ngay sau đó gỗ dưới chân do nàng dẫm lên đều mục nát sập đỗ,cả người hắn ngã xuống.

“Không cần!” Tra Tiểu Tân khóc chạy đến bắt lấy tay hắn, tay kia nắm lấy lan can thuyền,chết cũng không buông ra.

Lâu Lan đột nhiên bị nàng nắm giữ lòng trầm xuống, mà phía dưới hắn đúng bên trong khoan thuyền,bên trong lửa cháy khắp nơi,rớt xuống nhất định phải chết không thể nghi ngờ, hắn nhìn nữ tử trước mắt vì mình mà khóc thương,đôi môi đỏ tươi nhếch lên: “Đồ ngốc, buông tay,sau đó nàng nhảy xuống sông,dọc quanh bờ sông đều có quan binh,nàng chỉ cần la lên lớn tiếng thì bọn họ sẽ đến cứu……..”

“Không buông!Có chết ta cũng sẽ không buông! Ta muốn ngươi và ta cùng nhau còn sống! Cùng nhau còn sống!” Không đợi hắn nói xong Tra Tiểu Tân liền dùng sức lắc đầu, nước mắt rơi ở trên mặt hắn, dọc theo khóe mắt hắn chậm rãi chảy xuống, thật giống như hắn cũng đang khóc. Nàng dùng sức kéo hắn lên trên nhưng mà sức lực của nàng mỏng manh như vậy, bất luận có kéo thế nào cũng không được,lan can thuyền đang bốc cháy,nàng vịn lên đó tay đau đến tận xương tủy nhưng nàng vẫn quật cường không buông tay ra.

Hắn thật lâu ngưng mắt nhìn nàng, giọt lệ ở khóe mắt kia bị lửa làm bốc hơi ,ánh mắt bắt đầu ưu thương bắt đầu dùng sức nới tay nàng ra: “Đồ ngốc, buông ta ra.”

“Lâu Lan! Nếu hôm nay ngươi té xuống ta và ngươi cùng nhau té xuống! Ngươi đừng nghĩ bỏ lại ta! Không được!” Tra Tiểu Tân cảm nhận được ngón tay hắn chậm rãi trong lòng bàn tay nàng rơi xuống, không khỏi sợ hãi trong lòng đau đớn, vì thế cả người cũng ngã xuống nơi đó. Thấy nàng thật sự muốn như thế, Lâu Lan lập tức một lần nữa cầm chặt tay nàng, mười ngón tay bám chặt nàng, nhìn ánh mắt nàng dường như lại muốn khóc.

“Nàng buông ta, ta có thể một mình đi lên.”

“Thật sao? !”

“Ừ.” Hắn cười, nhàn nhạt cười giống ánh lửa rực rỡ, lòng lại có chút đau, Tra Tiểu Tân nghi ngờ dần dần mới nới tay ra, khi hắn rơi xuống mái tóc đen ma mị mở ra, hắn nhìn nàng cười: “Nghe theo ta, nhảy xuống thuyền.”

“Không!” Lòng bị giày xéo nàng thốt ra nhưng Tra Tiểu Tân lại như điên dại nhảy xuống.

Lâu Lan không dự đoán được nàng lại kiên quyết như thế,hắn sửng sốt giơ hai tay ra ôm chặt lấy người nàng,hai người cùng nhau rơi vào ngọn liệt hỏa,bị liệt hỏa thiêu đốt cũng không nóng bằng nhiệt độ da thịt của người bên cạnh nàng,hắn dùng lực ôm chặt mặt nàng nói: “Ai kêu nàng cùng ta nhảy xuống!Ai cho nàng lá gan lớn như vậy!Ta muốn nàng còn sống!Còn sống!”

“Muốn sống thì cùng nhau sống,muốn chết phải cùng nhau chết! Ta muốn đi theo ngươi ,muốn đi theo ngươi!” Tra Tiểu Tân khóc to,một gương mặt đen bát nháo nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Lâu Lan nhìn nàng thật lâu,sau đó dùng sức ôm chặt nàng, giọng nói khàn khàn kiên định: “Ta sẽ không cho nàng chết, sẽ không…..” Khi nói chuyện hắn dùng sức chưởng về phía tấm ván gỗ dưới thân, một cây đinh sắt đâm vào lòng bàn tay của hắn, nhưng là hắn mà ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút liên tục dùng sức, cho đến khi đinh sắt nhập vào lòng bàn tay dưới đáy thuyền mới phá một lổ hổng lớn, hai người nhảy vào trong nước.

“A… … a… …” Tra Tiểu Tân cả người rơi xúông nứơc lạnh run nhưng nàng căn bản không biết bơi a! ! !

“Ôm ta, đừng bỏ ra.” khi Lâu Lan nói chuyện kiềm nén hơn mười chỗ bị tổn thương và lòng bàn tay cũng rất đau, ôm lấy một cây gỗ lớn, cùng với nàng trôi nổi trên mặt nứơc,Tra Tiểu Tân ở trong lòng hắn hoảng loạn gật đầu hơi lo sợ, lúc này trời lại đổ mưa to tầm tả, dòng nước đột nhiên tăng lên, một lốc xoáy toa lớn đưa hắn hai người cuốn đến một nơi xa lạ.

“Lâu…” Vốn muốn kêu tên của hắn, khi ngẩng đầu lại nhìn thấy hai tròng mắt tối đen kiên định, cánh tay ôm chặt không hề nới ra nửa phần,tay kia vị cây cột nổi trên mặt nước, tóc đen ướt át kề sát gò má trắng nõn của hắn,đôi môi đỏ mọng, cho dù là thời khắc này hắn vẫn rất đẹp, cảm nhận được trong lòng hình như có dòng nước ấm chảy qua,Tra Tiểu Tân ngượng ngùng tựa đầu trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắnc không còn sợ hãi nửa.

Cuồng phong nổi lên, hàn khí bức người.