Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 179: Nữ nhân ngốc, ta sẽ không chết




Ngoài ý muốn nghe được hắn đồng ý Hoa Nguyệt hồi lâu không phản ứng,cho đến hắn mở miệng kêu nàng lui ra nàng mới kích động lên tiếng cám ơn, vừa đi tới cửa lại nghe được giọng nói đạm mạc truyền ra.

“Bổn vương không ở đây mấy ngày này, vất vả cho nàng .” Lần này đánh giặc này gần nửa năm thời gian, hắn không ở trong phủ nhưng chuyện trong phủ vẫn xử lý gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa mọi người càng hòa thuận, tất cả đều là công lao của nàng, tuy rằng đối với nàng cũng không có gì tình yêu nhưng mà cũng không thể không thấy công sức của nàng.

Hoa nguyệt đưa lưng thẳng, con ngươi bắt đầu ướt át, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Tất cả là vì vương gia đều này nô tì nên làm.” Nói xong đóng cửa rời đi, vừa đi nàng còn nâng tay áo lau nước mắt, đây là lần đầu tiên trong ba năm hắn nói cám ơn với nàng, cũng là lần đầu tiên đồng ý quyết định của nàng, thì ra, hắn chẳng là dạng nam nhân lạnh lùng không nhìn bất luận kẻ nào, hắn hiểu nổi khổ tâm của người khác.

Một bên vui mừng một bên sầu sầu.

Khác với Lâu Lan,Tra Tiểu Tân và Mộc Xuân Phong sau ngày thứ ba mới trở lại Kỳ quốc, một đường xóc nảy làm vết thương của Mộc Xuân càng nặng, nghiêm trọng nhất là một đường thời tiết biến hóa, hắn lại nhiễm phong hàn,đến khi trở về Mộc phủ liền hôn mê, gấp đến độ Mộc vương phủ từ trên xuống dưới lộn xộn thành một đoàn.

Thần sắc Thái y ngưng trọng ngồi ở đầu giường bắt mạch cho hắn, mà Mộc Xuân Phong vẫn mê man nằm ở trên giường, mặt tái nhợt như tờ giấy, cơ bản nhất một điểm huyết sắc cũng không có.

Vài vị thái y bên người cũng lo lắng, tim của Tra Tiểu Tân cảm thấy đau,Mộc Xuân Phong vì nàng nên bị thương , lỡ như hắn xảy ra chuyện không hay nàng sống cũng không yên lòng,quan trọng hơn là lão tổ tông, Mộc Xuân Phong là tôn tử bà thương yêu nhất, hắn có chuyện gì, lão tổ tông nhất định thương tâm quá độ thân thể không tốt thì làm sao? !

Thời gian chỉ là một phần một giây lại giống như đi đến đầu đao làm cho người ta dày vò.

Quá thật lâu thái y mới buông cổ tay của hắn ra, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Ai, thứ lão phu bất lực, hàn khí đã xâm nhập vào tim thành tật, hơn nữa ngực trúng tên lại thông đến trái tim, lở như hàn khí mở rộng gặp vết thương, đến lúc đó…” Nói một nửa .. làm cho người ta không hiểu sợ hãi.

“Lúc ấy làm sao bây giờ? !” Lão tổ tông truy vấn , một khuôn mặt chậm rãi trở nên tái mét,Tra Tiểu Tân rơi lệ nắm giữ tay bà sợ bà quá mức kích động sẽ ngất xỉu đi.

“Chỉ sợ, hắn sống không quá nửa năm , các người phải chăm sóc hắn thật tốt.” Lời nói vừa rồi chỉ là an ủi bọn họ, nhưng là nghĩ đến giấu diếm không bằng trực tiếp, thái y dứt khoát đem sự thật chân tướng nói ra,sau đó cáo lui, tuy rằng làm như đại phu hơn mười năm, nhưng mà đối mặt trường hợp bất lực cũng chảy nước mắt, vẫn là không nhìn vẫn tốt hơn.

Hắn vừa đi, lão tổ tông liền ôm lấy Tra TiểuTtân nhỏ giọng nức nở, thanh âm đè nén, như là sợ kinh đến Mộc Xuân Phong đang hôn mê,Tra Tiểu Tân cũng nghẹn ngào rơi lệ, hai nữ nhân mềm yếu lúc này ngoại trừ ôm ấp cũng không biết nên làm như thế nào. Tra Tiểu Tân dù sao có chút lý trí, thoáng đè nén tình cảm bên dưới liền an ủi lão tổ tông rời đi, sau đó bản thân mới một lần nữa trở lại trong phòng.

Mới vừa đi đi vào liền nhìn đến Mộc Xuân Phong nhìn nàng lộ ra nụ cười thanh nhã: “Vừa mở mắt ra liền nhìn đến nàng.” Ngữ khí nhàn nhạt ẩn chứa khó có thể che dấu hạnh phúc.

Vừa mở mắt ra liền nhìn đến nàng.

Một câu nói ấm áp biết bao .

Vẻ mặt của Tra tiểu tân run sợ sau đó ánh mắt lại ẩm ướt, nàng hít sâu một hơi bắt buộc bản thân mỉm cười,chạy đến bên người hắn ngồi xuống nắm giữ bàn tay lạnh của hắn, tim hơi hơi run rẩy, nhíu mày nói: “Tay tại sao lại để bên ngoài chăn nhà?” Nói xong liền muốn đem tay hắn nhét vào trong chăn lại bị hắn đưa tay kéo vào trong chăn.

“Tay nàngcũng rất lạnh.” Hắn đạm cười ngắm nàng, tay cầm tay nàng cùng ở trong chăn cảm thụ thân thể hắn ấm áp. Một đôi con ngươi chăm chú nhìn nàng,một lòng một dạ.

Trong lòng nhất thời trào ra vô hạn thương cảm,Tra Tiểu Tân hít mũi tiếp tục vì hắn giấu tay trong chăn, nhưng là trong đầu lại lặp lại những lời thái y vừa mới, nghĩ nghĩ rốt cục ức chế không được nhỏ giọng khóc. Vẻ mặt dịu dàng bị nước mắt hòa tan, Mộc Xuân Phong thoáng thương cảm lại nở nụ cười nhạt.

“Đừng khóc,nàng khóc ta liền muốn khóc.”

Tra Tiểu Tân run rẩy hai vai bỗng nhiên dừng lại, mở to con ngươi ẩm ướt nhìn vẽ mặt dịu dàng tuấn nhã của hắn, càng thêm thương tâm khóc lớn thành tiếng,nhớ đến nàng khổ sở vì hôn lễ của Lâu Lan và Lục Uyển, hắn cũng là như thế này chọc cho nàng cười .

Thấy nàng càng khóc càng thương tim của Mộc Xuân Phong giống như bị kim thép đâm vào rất đau, nhưng mà hắn lại nhịn xuống, ngón tay tái nhợt thon dài nhẹ tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của nàng, thấp giọng dỗ : “Được rồi, đừng khóc .”

Hắn nói như vậy càng làm nàng khó chịu, gò má dính sát vào trong lòng hắn phát ra một tiếng nghẹn ngào: “Thiếp không muốn chàng chết.”

Ngón tay vuốt ve nàng mái tóc nàng cứng đờ,con ngươi của Mộc Xuân Phong vốn tràn đầy ý cười bỗng nhiên lưu chuyển vô hạn sầu não, giống như đêm trăng nổi lên sương mù mờ mịt, chỉ một khắc liền khôi phục lại dịu dàng ngày xưa, cẩn thận vì nàng lau nước mắt, như là thề hoặc như là hứa hẹn trịnh trọng nói: “Nữ nhân ngốc, ta sẽ không chết.”

Hắn đương nhiên sẽ không chết, bởi vì hắn còn chưa nhìn thấy nàng hạnh phúc rúc vào bên người nam nhân nàng yêu nhất, cùng hắn sống đến đầu bạc.

Hắn làm sao để nàng một mình cô độc sống trên đời không nơi nương tựa.

Tra Tiểu Tân đang đau buồn chuyển thành tốt đẹp một chút, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn: “Chàng nói sao ?”

Khóe môi hắn tràn ra một chút ý cười, gật đầu.

“Chàng đã nói sẽ không gạt thiếp! Nếu dối gạt thiếp!Thiếp cũng chết…” Lời nói còn chưa dứt lời liền bị hắn che miệng, Tra Tiểu Tân giương môi lại phát không ra tiếng.

“Đừng thề như vậy.” Hắn nhìn nàng nói,vẻ mặt có vài phần nghiêm túc, ánh mắt cũng ảm đạm xuống dưới.

Tra Tiểu Tân kinh ngạc nhìn hắn, không tiếng động cúi đầu, một lát sau dùng sức ôm lấy hắn, nàng còn đang khóc, chỉ là khóc không tiếng động. Hai người cũng không nói.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại phát hiện trên giường lại trống trơn , trong long của Tra Tiểu Tân nhất thời có loại dự cảm không tốt, tâm hoảng ý loạn lao ra chạy thật nhanh đến đình viện, một nam tử tuấn tú đang đứng ở trong rừng phong lấp lánh, cầm bút trên tay đặt bút viết không biết ở viết cái gì, ánh mắt nghiêm túc, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người hắn khiến cho mọi người nhìn qua có chút tức giận.

Trong lòng của Tra Tiểu Tân đột nhiên nổi lên ý trêu cợt, vì thế lặng lẽ đi đến bên người hắn sau đó dụng lực chụp bờ vai của hắn: “A!Chàng đang làm gì a!”

Mộc Xuân Phong giật mình xoay người,bút lông trong tay cũng tự nhiên gạch qua mày của Tra Tiểu Tân.

Hai người đều ngẩn ra.

Mộc Xuân Phong nhìn nàng vài giây sau cười đó rộ lên, mày giãn ra giống như là bức tranh u nhã. Chỉ vào nàng cười không ngừng: “Nhất mi đạo nhân.”