Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 88: Hắn, vì sao phải đi?




Lạc Hầu thấy nàng ngây người không khỏi nóng vội dùng tay đẩy nàng, Tra Tiểu Tân lúc này mới kịp phản ứng, lấy lại bình tĩnh trả lời: “Nhân diện bất tri hà xử khứ, hoa đào y cựu tiếu xuân phong.”

Hai người vừa nói xong, bên ngoài bình phong truyền đến âm thanh trầm trồ khen ngợi.

Lâu Lan nhìn xuyên qua bình phong thấy bóng dáng một người không rõ khuôn mặt, trên mắt còn có hai vòng tối đen giống bị hủy dung. Hắn không khỏi nhíu mày thu hồi tầm mắt, nói tiếp: “Băng tuyết lâm trung trứ thử thân, bất đồng đào lý hỗn phương trần.”

“Mạc phạ trường châu đào lí tật, kim niên hảo vi sử quân khai.” Nàng đáp lại rất nhanh, bám chặt bàn tay đầy mồ hôi, may mà trong cuộc sống hiện thực nàng rất yêu thơ ca, không sẽ chết thảm rồi, nghĩ đến đối thủ là hắn không khỏi lại tập trung tinh thần.

“Yên chi đào giáp lê hoa phấn, cộng tác hàn mai nhất diện trang.”

“Trúc ngoại đào hoa tam lưỡng chi, xuân giang thủy noãn áp tiên tri “

…………………

Hai người mỗi người một câu, hai người đối đáp trôi chảy, không có chút nhún nhường, mọi người bên ngoài bình phong bàn luận hưng phấn lạ thường, chỉ cảm thấy nghe hai người bọn họ đối thơ rất vui vẻ! Tuy nhiên hai ngừời Mộc Xuân Phong và Lạc Hầu lại không nghĩ như vậy, bọn họ đều ước đối phương đột nhiên chết bất đắc kỳ tử hoặc lăn ra té xỉu, để bản thân có thể một mình đoạt lấy tiểu mỹ nhân.

Lại qua mấy canh giờ ánh trăng lên cao, người tham dự đã sớm ngủ mơ màng, hai người Mộc Xuân Phong và Lạc Hầu nằm sấp trên bàn ngủ say, kỳ lạ là. Chỉ còn hai người Tra Tiểu Tân và Lâu Lan là tinh thần vẫn dồi dào.

“Đào lí mạc tương đố, yêu tư nguyên bất đồng.” Lâu Lan bưng chén lên cắn nhẹ môi nói, mắt phượng nhìn sương trà tâm tình không rõ.

Tra Tiểu Tân mạnh tay nhéo mặt mình, dùng đau đớn để giảm bớt buồn ngủ, nhanh chóng đáp: “Mãn thành đào lí các yên nhiên, tịch mịch khuynh thành tại không cốc.” Tay không ngừng xoa mắt, A! Buồn ngủ quá nha! Ai có thể nhường cho nàng ngủ chút nha!!!

Diêu Định bỗng nhiên tiến vào nói bên tai hắn vài câu, hắn buông chén trà chợt đứng dậy, lãnh đạm trả lời: “Bổn vương thua.”

Một câu nói kinh động tất cả mọi người tỉnh lại, Mộc Xuân Phong càng là không thể tin nhìn hắn: “Vương huynh?! Huynh?!”

“Ha ha! Ta thắng!” Lạc Hầu lau nước bọt bên miệng liền cười nhìn hướng lầu ba, những người khác cũng dần tản ra.

Lâu Lan đi ra từ sau bình phong, Diêu Định nhanh chóng tiến lên choàng áo lông màu trắng cho hắn, càng lộ vẻ ung dung. Thần sắc lãnh đạm đi xuống dưới lầu, Tra Tiểu Tân không biết lấy đâu ra dũng khí tiến đến ngăn cản hắn: “Ngươi, ngươi không thua nha!”