Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 6 - Chương 24: Tần vân chiến ma thần (thượng)




Cánh tay ấy có da màu xanh bóng loáng. Bàn tay tuy cũng có năm ngón tay, nhưng lại có móng vuốt rất sắc bén.

Sau khi cánh tay màu xanh đưa ra, một cái sọ đầu cũng chen chui ra theo từ miệng bình. Đầu có màu xanh đậm, giữa trán có một cái vảy màu tím. Hai cái sừng cong dài, nhỏ và sắc bén. Trong nháy mắt, một khí tức tà ác kinh khủng làn tràn khắp lòng núi. Đồng thời, cái vảy nơi mi tâm của hắn cũng tản ra dao động vô hình, thẩm thấu vào trong hồn phách của Tần Vân và Ân Ly Hỏa.

Tần Vân, Ân Ly Hỏa mới vừa chặn lại dư âm vụ nổ khí của bình ngọc, thì trông thấy sinh vật đó bò ra từ trong bình ngọc. Hai ngươi không khỏi biến sắc: 

- Là Ma Thần!

Tần Vân và Ân Ly Hỏa đều thầm chấn động.

Khí tức tà ác kinh khủng ấy khiến cho Tần Vân và Ân Ly Hỏa không kiềm hãm được chấn động thân thể. Đó là do sự chênh lệch về cấp bậc sinh mệnh, sự sợ hãi của hai người diễn ra theo bản năng. 

- A!

Ân Ly Hỏa bưng kín đầu, gầm nhẹ một cách thống khổ.

Tần Vân cũng cảm thấy dao động vô hình không ngừng ảnh hưởng tới hồn phách của bản thân mình. May mắn là hồn phách của hắn kinh qua pháp lực ";Tử Kim Kim đan' gây dựng và nuôi dưỡng nên càng mạnh mẽ hơn, sức đề kháng cũng mạnh hơn nhiều. Hắn chỉ cảm thấy không được thoải mái cho lắm. 

- Ân đạo hữu, ngươi mau mau ra ngoài.

Tần Vân vung tay lên, pháp lực liền cuốn Ân Ly Hỏa bay ra bên ngoài. Vẻ mặt của Ân đạo hữu lộ rõ thống khổ, lo lắng truyền âm:

- Tần đạo hữu, hãy cẩn thận Ma Thần này. Hắn còn đáng sợ hơn nhiều so với Ma Thần ta đã từng gặp. Thậm chí đây có thể là Vực Ngoại Ma Thần. 

- Ha ha ha... Ha ha ha...

Ma Thần với một cánh tay và đầu đã chui ép ra ngoài, tiếng cười liền vang lên như tiếng sấm nổ, lòng núi dường như cũng chấn động theo.

- Ta đi ra được rồi, rốt cục ta cũng thoát ra rồi! 

Ma Thần nhìn về phía hai người Tần Vân và Ân Ly Hỏa.

"Thật là mạnh"

Tần Vân thất kinh. Khí tức của Ma Thần trước mắt quá kinh khủng. Theo lẽ bản thân mình tu luyện ra Tử Kim Kim đan, một số Tiên Nhân Ma Thần yếu nhược sẽ không gây cho mình cảm giác áp bách quá mạnh mẽ như vậy. Nhưng Ma Thần này lại gây uy áp cho hắn thật mạnh. Hắn cảm giác khối thi thể đã gần tiếp cận đến Vực Ngoại Ma Thần ở "Thượng cổ Thiên Long cung" rồi. 

- Ta có thể đi ra ngoài. Hai người Nhân tộc các ngươi còn có chút công lao.

Ma Thần nhìn Tần Vân và Ân Ly Hỏa:

- Hơn nữa ta vừa mới ra, nên không muốn dính tới nhân quả quá lớn. Hai người các ngươi cút đi. 

Ân Ly Hỏa truyền âm:

"Tần đạo hữu, chúng ta đi nhanh lên. Ma Thần này thực lực mạnh hơn rất nhiều so với chúng ta. Hơn nữa không giống như Ma Thần bình thường. Đây tuyệt đối là một vị Ma Thần cực mạnh bị phong cấm đã lâu. Ta cảm giác hắn giết ta dễ dàng... Bởi vì Thiên quy không muốn lây dính nhân quả, cho nên hắn mới thả chúng ta đi."

Giết bản thân mình? 

Chỉ bằng sức một mình hắn, khiến cho thế cục thiên hạ đại biến, rất nhiều đại yêu ma trốn ẩn, vô số dân chúng ngày càng có cuộc sống tốt hơn. Nhân quả lớn như vậy, tiên ma nào dám giết bản thân mình? Dám giết bản thân mình, nhân quả lớn như vậy đối phương sẽ lập tức bỏ mình.

Ma Thần khổ sở thoát ra từ trong bình, làm sao có thể nguyện ý đồng quy vu tận cùng Tần Vân?

Bởi vì không e ngại, ngược lại Tần Vân tỉnh táo chú ý tới tình cảnh diễn ra. Ma Thần sau khi vươn một cánh tay ra, toàn thân cũng từ từ chen lấn ra bên ngoài, khiến cho càng nhiều bộ phận thân thể cũng lộ ra. 

- Ngươi còn muốn kéo dài thời gian, muốn hoàn toàn trốn ra được?

Tần Vân biến sắc quát to:

- Đi! 

Tay phải vung lên. Phi kiếm bản mệnh bay ra từ đầu ngón tay.

Chỉ thấy chung quanh đột nhiên xuất hiện cảnh tượng thủy triều chen nhau lao nhanh xuống. Thiên địa, vạn mã bôn đằng, tiếng động càng lúc càng mạnh lên. Uy thế của phi kiếm càng kinh khủng! Những năm gần đây, Tần Vân đã nắm giữ ba đại Cực cảnh, đương nhiên có rất nhiều chiêu kiếm lợi hại. Một chiêu "Quảng Lăng triều" này là Tần Vân dựa trên cơ sở "Lôi triều" ban đầu, lại mấy lần đi quan sát thuỷ triều ở Quảng Lăng hàng năm, cuối cùng sáng chế và hoàn thiện ra.

"Quảng Lăng triều' Yên Vũ kiếm quyết, bạo phát như trời long đất lở, hung mãnh vô cùng. 

- Bảo ngươi cút đi, nhưng ngươi lại không cút đi!

Ma Thần đột nhiên huy động cánh tay, bàn tay rít gió lao tới. Nhìn tưởng rằng trực tiếp đánh ra, nhưng thực tế trình độ huyền diệu vượt xa phi kiếm của Tần Vân.

Bành… 

Bàn tay đã hoàn toàn ngăn cản được phi kiếm, một cú tát đánh vào trên phi kiếm. Phi kiếm bản mệnh bị đánh trực tiếp bay ngược lại.

Va chạm sản sinh ra luồng sóng khí, trùng kích tới Tần Vân như thực chất. Lĩnh vực Kiếm ý lập tức tuôn ra mạnh mẽ, ngăn chặn luồng sóng khí đó lại.

- Thiên có Thiên quy. Ta không muốn giết ngươi. Nếu ngươi cứ dây dưa như vậy nữa, ta sẽ không dễ buông tha cho ngươi, nhất định phải cho ngươi nếm mùi khổ sở. Bây giờ ngươi nên cút đi xa một chút đi. 

Ma Thần quát, nếu cố tình diệt sát, nhân quả dĩ nhiên rất lớn. Chỉ đơn thuần giao thủ, nhân quả còn rất nhỏ, giống như Kiếm lão nhân đã từng giao thủ với  không ít Tiên Nhân Ma Thần vậy.

"Khi hắn ngăn cản ta công kích, rõ ràng tốc độ đi ra từ trong bình chậm lại."

Tần Vân không chú ý tới uy hiếp của đối phương, mà chú ý tới tốc độ Ma Thần chui ra từ trong bình, thân thể lúc này đã chậm lại. 

- Đi!

Tần Vân vung tay lên.

Vút vút vút vút... 

Phi kiếm bản mệnh, Trầm Sa kiếm, Bàn Trần kiếm, Tàn Huyết kiếm, tổng cộng bốn thanh phi kiếm đánh ra vây giết. Mỗi một thanh đều thi triển chiêu "Giang Thượng Minh Nguyệt" nhanh nhất trong Yên Vũ kiếm quyết.

Nước sông đồng loạt dâng lên bống vầng trăng sáng.

Kiếm quang như mộng. 

Nếu địch nhân đắm chìm trong giấc mộng này, là coi như trúng kiếm rồi.

"Tần Vân này thật là chán ghét a, cố ý đối phó với ta vào lúc này. Ta còn phải phân tâm chống cự phong ấn."

Ma Thần vô cùng nổi giận. Hắn chống cự lại phong cấm vốn đã hư hại bên trong bình, thân thể đang nỗ lực chen lấn chui ra bên ngoài, đồng thời còn phải phân tâm chống cự với phi kiếm của Tần Vân. Phi kiếm của Tần Vân uy thế không yếu, miễn cưỡng đạt đến ngưỡng cửa của Tiên Nhân Ma Thần rồi. 

Bốn thanh phi kiếm vây công. Ma Thần chỉ có thể phân ra một bàn tay mua may ngăn cản. Trong tình trạng phân tâm như thế này, vất vả lắm cuối cùng hắn cũng vươn ra được cánh tay thứ hai từ miệng bình.

Tần Vân nhíu mày:

"Hắn vẫn còn đi ra từ từ. Phi kiếm của ta không trấn áp được hắn. Càn Khôn hoàn giỏi về phong cấm khốn địch, thử một chút xem." 

Tần Vân niệm chú:

- Đi.

Ba cái Càn Khôn hoàn đồng thời bay ra từ trên cổ tay, sau đó nhanh chóng lớn lên, biến thành ba cái vòng màu đen cực lớn, đồng thời bao chụp tới Ma Thần đang cố thoát nửa người ra khỏi miệng bình. Ba cái Càn Khôn hoàn đồng thời co rút lại, muốn vây khốn tên này. 

- Cút ngay!

Một bàn tay của Ma Thần chợt vung lên.

Bành bành bành… 

Uy thế của bàn tay cực kỳ hung mãnh, đập ba cái vòng màu đen bay ngược lại.

- Tần Vân, ngươi đang gây hấn với ta!

Ma Thần phát ra tiếng gầm thét. Một bàn tay hắn ngăn cản phi kiếm và Càn Khôn hoàn. Bàn tay kia thì duỗi tới người Tần Vân. Cánh tay hắn phình to, bàn tay cũng biến lớn. 

Trong lúc nhất thời, bàn tay trong nháy mắt phình to khổng lồ, đến gần phân nửa lòng núi lớn, trực tiếp lao đến, muốn chụp bắt Tần Vân ngay tức khắc.

Tần Vân biến sắc.

"Chu Thiên kiếm quang." 

Một ý niệm, nhất phẩm phi kiếm "Thất Sát kiếm" đầu tiên là thi triển ra hào quang Chu Thiên kiếm quang, ngăn cản bàn tay khổng lồ đó.

Kế đó phi kiếm bản mệnh cũng nhoáng lên, nhanh chóng bay trở về.

Xuy xuy. 

Trong chớp mắt, Thất Sát kiếm tạo thành hào quang Chu Thiên kiếm quang chống đỡ, nhưng tiếp theo đã bị bàn tay khổng lồ chụp vỡ vụn.

- Trở lại!

Phi kiếm bản mệnh tiếp đó lại thi triển ra Chu Thiên kiếm quang, kiệt lực ngăn cản một cách liên tục. 

Xuy xuy xuy...

Bàn tay khổng lồ chụp vào hào quang của Chu Thiên kiếm quang. Tuy kiếm quang chấn động, nhưng trong lúc nhất thời lại không bị phá.

Tần Vân thầm thở phào: 

"Uy áp của hắn xem ra rất mạnh, dường như một ngón tay cũng có thể nghiền chết ta. Nhưng khi thật sự giao thủ. dường như không mạnh như vậy, so với ta thì cái mạnh ấy cũng có hạn."

Hắn nào biết rằng tên Ma Thần này đã bị nhốt từ thượng cổ, trải qua ngày tháng dài đằng đẵng, thực lực đã tổn thất rất lớn rồi.

Vì muốn đi ra, hắn đã thiêu đốt tinh huyết bản nguyên, lại lần nữa tổn thương nguyên khí. Thời khắc này chính là lúc Ma Thần suy yếu nhất từ trước đến nay. Hơn nữa còn phải phân tâm ngăn cản phong cấm để đi ra, thực lực có thể phát huy ra tự nhiên cũng có giới hạn. 

Khí tức tán phát, đại biểu chính là tầng mức của sinh mệnh! Nhưng đây cũng chỉ là một loại hình thức cho có mà thôi! Thực chất hắn quá yếu nhược rồi!

Cho dù sự yếu ớt này, nhất phẩm phi kiếm thi triển Chu Thiên kiếm quang cũng không thể ngăn cản được.

- Đi! 

Tần Vân phân tâm điều khiển Trầm Sa kiếm, Bàn Trần kiếm, Tàn Huyết kiếm cùng với ba cái Càn Khôn hoàn vây công Ma Thần.

Ma Thần một bàn tay ngăn cản những đòn tấn công, một bàn tay phải đối phó với Tần Vân. Thân thể hắn còn phải chống cự phong ấn để chui ra.

Điều này làm cho Ma Thần rất phẫn nộ. 

Tuy nhiên không dám giết người, nhưng hắn quyết định trước hết phải giáo huấn Tần Vân một bài học cực nặng một phen.

-              ần Vân, đây là ngươi là ép ta!

Ma Thần gầm nhẹ. Sau đó hắn há miệng ra, đột nhiên hút một cái. 

Ầm ầm...

Một lực hút kinh khủng trong nháy mắt tác dụng lên trên người Tần Vân. Tần Vân biến sắc. Hào quang Chu Thiên kiếm quang tăng vọt, phình to đến phân nửa lòng núi, vừa khéo chặn được khóe miệng của Ma Thần.

Nhưng mà lực hút đó đã khiến cho khí huyết trong cơ thể Tần Vân bị hút đi không khống chế nổi. 

Lúc trước cách bình ngọc cản trở, việc nuốt hấp khí huyết đều lợi hại như vậy. Giờ này Ma Thần đi ra ngoài, mặc dù là lúc suy yếu nhất, nhưng một cái nuốt hút này vẫn đủ nhanh chóng hút máu thịt của Tần Vân qua. Hắn đang trở nền gầy yếu đi với tốc độ dùng mắt thường có thể nhìn thấy được.