Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 251: Hoàng Đạo!




Tuổi Thọ của người ở thế giới đại lục Huyền Thiên cao hơn người Trái Đất khá nhiều, đặc biệt là những người tu luyện, không có vài ngàn cũng ít nhất là vài trăm tùy theo từng cảnh giới tu luyện được.

Nếu như hoàng đế của một vương triều có thọ mệnh quá cao, trị vì vương triều vài trăm vài ngàn năm, sẽ khiến cho quy tắc tự nhiên của thế giới bị đảo lộn, điều đó khiến cho thiên đạo của thế giới này khó có thể chấp nhận được.

Chính vì điều đó đã khiến thiên đạo của đại lục Huyền Thiên ban bố một quy luật khắc khe, không cần biết anh là hoàng đế của vương triều cấp thấp, tầm trung hay cao cấp, hoàng đế của một vương triều chỉ được phép tại vị một trăm năm.

Sau thời hạn một trăm năm kết thúc, không cần biết vương triều của anh đang vào giai đoạn thịnh vương thăng tiến không ngừng, sức khỏe của hoàng đế đang sung mãn tới mức một đêm có thể sủng hạnh mười mấy hai chục phi tần hay không, cũng phải chấp nhận nhường ngôi lại cho con cháu của mình, không được phép tiếp tục ngồi trên ngai vàng nữa.

Và sau khi thoái vị, đừng tưởng có thể học theo Càn Long trờ thành thái thượng hoàng, Từ Hy chấp chính sau rèm cửa như ở Trái Đất, chỉ cần dám buông ra một ý kiến, một góp ý nhỏ có liên quan tới quốc gia đại sự, ảnh hưởng tới vương triều, cho dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất, cũng sẽ bị thiên đạo của thế giới này hỏi thăm.

Nhẹ thì bản thân chết bất đắc kỳ tử, nặng thì cả vương triều xảy ra thiên tai triền miên, quốc lực suy giảm, dân chúng oán hận, quyền thần trỗi dậy, thậm chí ngay cả vương triều láng giềng sẽ dẫn binh tới xâm lược theo ý chí của thiên đạo, tới khi đó không chỉ bản thân mang họa, thậm chí cả hoàng tộc cũng sẽ bị liên lụy, cả vương triều chỉ trong một thời gian ngắn sẽ bị xóa sổ khỏi bản đồ của đại lục Huyền Thiên này.

Thông thường những vị hoàng đế sau khi thoái vị, sẽ trở thành thái thượng lão tổ, trực tiếp đi thẳng tới khu vực cấm trong hoàng cung, bước vào con đường tu luyện và trở thành thần bảo hộ cho vương triều, khi vương triều xảy ra đại loạn, sẽ được phép ra tay cứu nguy cho cả vương triều và con cháu của mình.

Tất nhiên, những người như thế không phải quá nhiều, vì không ai muốn đánh mất sự tự do của bản thân, ngày đêm nhốt mình trong khu vực cấm, chỉ có thể xuất đầu lộ diện vào thời khắc quan trọng nhất.

Con đường sau khi thoái vị được lựa chọn nhiều nhất thông thường là sẽ rời khỏi vương triều, chu du khắp nơi đây đó trên đại lục Huyền Thiên, rất hiếm khi quay trở về vương triều quê hương của mình.

Dù sao thì cũng lao tâm khổ trí cho vương triều cả trăm năm rồi, phải dành thời gian cho cuộc sống tiêu dao tự tại, bước ra thế giới bên ngoài để mở mang tầm mắt hay tìm thú vui cho bản thân chứ nhỉ??

Tất nhiên cũng có những trường hợp hoàng đế trước khi thoái vị, đã để lại một thuộc địa trong quy định cho phép, sau khi rời ngôi sẽ đi tới thuộc địa của mình tiếp tục sống cuộc sống đế vương phú quý, chỉ cần không ảnh hưởng liên quan tới vương triều, muốn sống muốn hưởng thụ như thế nào là chuyện của vị hoàng đế đã rời ngôi đó, thiên đạo không cấm.

Tất nhiên, một khi đã có quy định thì ắt sẽ có phạt và cũng sẽ có thưởng. phần thưởng chính là, ngay sau khi vị hoàng đế thoái vị, thiên đạo sẽ dựa vào lãnh thổ thực lực của vương triều trong thời gian vị hoàng đế đó cai trị, chất lượng cuộc sống và sự ủng hộ của dân chúng, công đức công lao của hoàng đế làm được thời gian trị vì, sẽ trực tiếp ban thưởng bằng cách nhồi thẳng một luồng năng lượng cực lớn tương ứng với công lao đã bỏ ra vào cơ thể của vị hoàng đế đó, trường hợp này giống hệt như Dương Kiệt sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, người của Huyết Ma Đạo hấp thụ tinh huyết cầu, thực lực của vị hoàng đế chỉ trong nháy mắt sẽ gia tăng với mức độ khó tin.

Vài chục ngàn năm trước từng có một vị hoàng đế có tư chất tầm thường nếu như không muốn nói là kém cỏi, tu luyện hết 50 năm, cũng chỉ là một tiên thiên tầng thứ 5 thấp kém, và vương triều của ông ta khi vừa bước lên ngôi chỉ là một vương triều cấp thấp.

Nhưng ngược lại, khác xa với tư chất tu luyện thuộc loại rác rưỡi của ông ta, lại là một vị đế vương hùng tài thao lược, chính trị quân sự thuộc dạng ngàn năm hiếm gặp, nếu như dùng chỉ số như các game chiếc lược ở thế giới của Dương Kiệt thì các chi số ông ta sẽ đạt điểm tuyệt đối 100, 100, 100 và 100, tất nhiên, ngoại trừ chỉ số sức chiến đấu ra.

Vương triều cấp thấp dưới sự trị vì của ông ta, cộng thêm những trợ thủ đắc lực tuyển mộ được, chỉ trong vòng một trăm năm tại vì, đã phát triễn bành trướng lãnh thổ với tốc độ chóng mặt, từ một vương triều cấp thấp lúc ban đầu, tới khi thoái vị, đã trở thành một vương triều cao cấp đáng sợ.

Và với chiến tích công lao to lớn như thế này, sau khi nhận được phần thưởng của thiên đạo ban xuống, từ một tiên thiên tầng thứ 5 lúc ban đầu ( trong thời gian tại vị, thực lực của hoàng đế sẽ bị khóa lại, cho dù phục dụng thiên tài địa bảo, đan dược thần phẩm đi nữa, thực lực cũng sẽ không gia tăng được tẹo nào cả), chỉ trong nháy mắt đột phá thành một kẻ mạnh xuất khiếu tầng thứ 10, chi cách nửa bước chân thì có thể đột phá thành kẻ mạnh hợp thể rồi.

Một trăm năm, từ tiên thiên tầng thứ 5 đột phá tới xuất khiếu tầng thứ 10, tăng liền một lúc 45 cấp, ngay cả những tiên tài quái vật được trọng tâm bồi dưỡng ở những tông môn hùng mạnh nhất ở khu vực trung ương ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới nữa là, nhất là khi cảnh giới càng về sau, thời gian để đột phá tăng lên với mức độ tuyệt vọng, một thiên tài muốn đột phá từ xuất khiếu tầng thứ 1 tới tầng thứ 2, cho dù được trọng tâm đào tạo, không có mười năm trở lên cũng đừng mong đột phá nổi, còn đối với những kẻ tư chất phế vật như vị hoàng đế kia, suốt đời cũng đừng mong có cơ hội đạt được. ( tính theo thời điểm trước khi Hao Thiên Khuyển bị bắt tới thế giới này, sau này nhất là từ khi Dương Kiệt rơi vào cuộc so tài giữa hai thế giới thiên tài quái vật của thế giới này đã được buff lên khá nhiều).

Chính vì phần thường khiến cho ngay cả những thiên tài quái vật cũng phải thèm thòm đỏ hết cả mắt như thế này, con đường Hoàng Đạo tuyệt đối là con đường tắt thèm khát mà không vớ tới được. Và dó cũng la lý do vì sao Triệu Thiên Cơ vô cùng quả quyết từ chối hết các lời đề nghị của không ít tông môn hùng mạnh ở khu vực trung ương, cũng phải ở lại vương triều Thiên Ưng để tranh giành ngai vàng.

Vì nếu như hắn giành được ngai vàng, bước lên con đường Hoàng Đạo, và đạt được như những hoài bão mà hắn đang ấp ủ, thống nhất tất cả các vương triều trong khu vực U Châu, trở thành thiên cổ nhất đế, đừng nói là xuất khiếu hay hợp thể, thậm chí trực tiếp độ kiếp cũng không phải là không thể. Quan trọng nhất là, không giống như những người tu luyện khác khi bước vào giai đoạn độ kiếp, sẽ phải vượt qua thử thách thiên lôi giáng đầu như họ. Hoàng Đạo nếu như có thể đạt tới cảnh giới độ kiếp, sẽ trực tiếp độ kiếp thành công, không cần phải trải qua giai đoạn cửu tử nhất sinh, biết bao thiên tài quái vật đã phải biến thành cát bụi, thậm chí không có cơ hội đầu thai trước những trận thiên lôi kinh hoàng do thiên đạo tạo ra.

Tất nhiên, lý tưởng và hoài bão là như thế, nhưng có đạt được hay không là cả một vấn đề. Khu vực U Châu hình thành cả trăm ngàn năm, từ cổ chí kim biết bao thiên tài yêu quái có năng lực và thủ đoạn lớn mạnh hơn Triệu Thiên Cơ gấp chục, gấp trăm lần, thậm chí phía sau lưng có một vương triều cao cấp chống lưng, nhưng chưa từng có ai đủ bản lãnh và thực lực thống nhất cả khu vực U Châu này cả.

Tất nhiên, cho dù Triệu Thiên Cơ không thể làm được như những giấc mơ xa xỉ thậm chí hoang tưởng của hắn, chỉ cần giúp cho vương triều Thiên Ưng bành trướng phát triễn thành một trong những vương triều cao cấp hùng mạnh trong khu vực U Châu, cảnh giới hợp thể tuyệt đối không thể vuột khỏi tay hắn được.

Khi hắn kết thúc giai đoạn cai trị của mình, chỉ mới một trăm hai mươi năm tuổi, đối với người ở đại lục Huyền Thiên, đặc biệt là những kẻ có cảnh giới cao như hợp thể, chỉ tựa như một thanh thiếu niên mười tám hai chục tuổi như ở Trái Đất mà thôi, tương lai còn dài, sáng lạng vô cùng, tới khi thoái vị, mới bắt đầu nghe theo lời mời gọi của các thế lực hùng mạnh ở khu vực trung ương cũng chưa muộn mà.

Và với thực lực của hắn khi đó, địa vị quyền lực nhận được, không biết lớn hơn, nhiều hơn gấp bao nhiều lần so với thời điểm nếu như nhận lời như hiện giờ.

Cũng có nhiều người suy nghĩ rằng, nếu như con đường Hoàng Đạo có lợi ích đáng sợ như thế này, vì sao các tông môn hùng mạnh không phái một vài đệ tử hay con cháu của mình đi tới phàm trần, thành lập một vương triều mới, sau đó dưới sự giúp đỡ chống lưng của tông môn, không ngừng bành trướng phát triễn vương triều, chỉ cần tốn một trăm năm đã có thể sản sinh ra những kẻ mạnh xuất khiếu hợp thể hay thậm chí độ kiếp cho tông môn đó.

Về vấn đề này, thiên đạo của đại lục Huyền Thiên chỉ cười lạnh chế giễu. Vạn vật sinh linh của đại lục Huyền Thiên này đều nằm trong tầm kiểm soát của thiên đạo, những hành động đón đường tắt như thế này còn lâu mới qua mắt được Thiên Đạo.

Đúng là đã từng có một tông chủ của tông môn hùng mạnh ở khu vực trung ương chơi thử chiêu này, đã âm thầm đi tới một ngôi làng thành thị nào đó, quan hệ với một phụ nữ tầm thường để người phụ nữ này có thai cho mình, cái này gọi là đẻ mướn á.

Sau khi đứa bé ra đời và trưởng thành, đã âm thầm đứng ở phía sau đỡ lưng cho đứa con rơi của mình, giúp nó thành lập một vương triều mới, sau đó dốc hết toàn bộ tài nguyên nhân lực trong tông môn, giúp đứa con rơi của mình chỉ vỏn vẹn một trăm năm phát triễn từ một vương triều mới thành lập thành một vương triều cao cấp hùng mạnh ở khu vực trung ương.

Và ngay trong thời khắc đứa con rơi đó vào thời điểm thoái vị, dưới sự kỳ vọng trông mong háo hức của vị tông chủ, phần thưởng của thiên đạo ban xuống cho đứa con rơi đó, chỉ giúp hắn từ cảnh giới chân nguyên tầng thứ 1 lúc ban đầu đột phá một mạch thành chân nguyên tầng thứ 5.

Một trăm năm, tốn biết bao nhiều tài nguyên nhân lực, với biết bao kỳ vọng mong mỏi, cuối cùng nhận lại được chỉ là một chân nguyên tầng thứ 5, nghe nói vị tông chủ đó sau khi nghe được tin này, đã trực tiếp trợn mắt trắng phun máu chết ngất tại chỗ.

Và chưa hết, ngay sau đứa con rơi của vị tông chủ sau khi thoái vị, thiên đạo lập tức tính sổ với hành động “ bỉ ổi” dám qua mặt mình, cả vương triều chìm ngập trong thiên tai lũ lụt, hạn hán động đất không ngày nào được bình yên, quyền thần nổi dậy, vương triều đối địch vây thành, chỉ trụ lại đúng vỏn vẹn một năm, một vương triều hùng mạnh dưới sự đỡ lưng của tông môn hùng mạnh đã bị xóa sổ khỏi bản đồ đại lục Huyền Thiên.

Cũng may tên tông chủ còn chút lương tri và cảm thấy có lỗi với đứa con rơi của mình, nên đã âm thầm ra tay giải cứu, nếu không thì e rằng cả gia tộc của đứa con rơi đó đã biến mất khỏi thế gian này rồi.

Kết quả là cả hoàng tộc bị trực tiếp giáng xuống thành dân thường, tư chất của con cháu sau này bị thiên đạo rút sạch, đời đời kiếp kiếp không thể bước trên con đường tu luyện, một kết quả có thể nói là bi thảm.

Còn vị tông chủ đó, không bao lâu sau, trong lúc bế quan tu luyện, bị tẩu hỏa nhập ma, chết bất đắc kỳ tử.

Và cái chết của vị tông chủ vẫn chưa phải là điểm kết thúc, vận đen đã trực tiếp đeo bám vào tông môn hùng mạnh đó. Các đệ tử thiên tài khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ hay tham gia bí cảnh, đều không có cơ hội quay trở về tông môn vì chết thảm phơi xác ở bên ngoài với đủ thứ nguyên nhân lý do. Luyện đan tông sư đang cùng đệ tử luyện đan trong phòng đột nhiên lò đan bị nổ tung, trực tiếp cướp đi mạng sống của những người có mặt trong phòng.

Liên tiếp xảy ra những chuyện đáng sợ như thế này, cho dù là thằng khờ cũng biết là thiên đạo đang bắt đầu tính sổ với hành vi qua mặt của vị tông chủ quá cố rồi. Thậm chí ngay cả thiên địa linh khí dồn dào ở khu vực tông môn cũng bị rút sạch không chừa lại dù chỉ một hạt nhỏ nhoi. Từ một tiên cảnh bồn lai chỉ trong nháy mắt biến thành một sa mạc khô cằn, ngay cả hoa cỏ cũng không sống nổi.

hứng chịu hình phạt đáng sợ như thế này, tông môn hùng mạnh đó chỉ trong một thời gian ngắn đã bị giáng thẳng xuống thành một tông môn cấp thấp, thậm chí suýt chút bị xóa sổ khỏi đại lục Huyền Thiên nữa là.

Vị tông chủ quá cố đó tất nhiên là biến thành tội nhân thiên cổ, đời đời kiếp kiếp bị môn đồ trong tông môn trách mắng nguyền rủa.

Ngay cả chết cũng không được yên thân!

Có bài học của vị tông chủ ở phía trước, các thế lực hay tông môn hùng mạnh, còn ai dám chơi trò đón đầu đường tắt để đào tạo kẻ mạnh xuất khiếu hợp thể cho tông môn mình bằng cách đó nữa chứ.

Đừng nói là nhận được sự gợi ý hay khuyến khích đỡ lưng, các hoàng tử công chúa của những vương triều sẵn có, chỉ cần bước chân vào tông môn, có dính dáng tới lợi ích của tông môn, xem như con đường Hoàng Đạo sẽ chấm dứt ngay tức khắc, không còn cơ hội và tư cách tranh giành ngai vàng ở vương triều của mình nữa.

Một bài học kinh thảm ngay trước mắt, kể từ đó không một tông môn, một thế lực hùng mạnh nào dám thách thức qua mắt Thiên Đạo bằng cách gián tiếp nhúng tay vào hay đào tạo nhân tài cho mình theo cách này nữa.

Tất nhiên, không có nghĩa là quan hệ giữa tông môn và vương triều không thể gắn kết với nhau, phía vương triều có thể thần phục quy hàng trước một tông môn hùng mạnh, hằng năm cống nạp và cung cấp nhân tài cho phía tông môn, ngược lại, phía tông môn có nghĩa vụ bảo hộ cho vương triều dưới trướng của mình khi vương triều đó xảy ra đại loạn. Chỉ cần không nhúng tay vào quốc gia đại sự, cài người của mình để tranh giành quyền lực trong vương triều như trường hợp kể trên, thiên đạo cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua những quan hệ “ quy hàng, hợp tác” như thế này.

Nói thẳng ra, đó là một hình thức “ hợp tác” song Phương đều hưởng lợi, một bên nhận được tài nguyên vật chất và nhân tài, một bên nhận được sự bảo hộ an toàn cho cả vương triều, nói thẳng ra là mày tình tao nguyện, ngay cả thiên đạo cũng không có quyền hành hoặc thậm chí không muốn để ý tới những chuyện như thế này.