Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 339: Thiên An đại đế




Đợi tới khi thiên địa linh khí trong cả bí cảnh gần như bị cái giếng hút sạch, một giọng cười nói khô khan trầm nặng khó nghe vang động cả trời đất, khiến cho không gian bí cảnh lung lay dữ dội, hoàn toàn có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào.

Dường như đối phương cũng cảm nhận được bí cảnh bắt đầu không ổn định, nên đã chấm dứt tiếng cười thét đinh tai nhức óc, dưới tư thế gần như phục hết cả cơ thể xuống mặt đất của ba con cương thi, một chiếc bóng từ dưới miệng hố phóng thẳng lên không trung, hai tay hai chân dang rộng ra, ngẫng cao đầu như đang hưởng thụ hít thở không khí trong lành ở bên ngoài vậy.

Lúc này nhóm Hoàng Dung đã có thể nhìn kỹ bộ mặt thật của bóng người bí ẩn đó.

Khuôn mặt chữ điền khô héo nhưng có thể nhìn rõ mắt mũi kèm bộ râu dài chấm ngực, đầu đội tử kim quán, trên người mặc một bộ cửu chảo hoàng kim long bào màu hắc ám, thắt ngọc bích kim tuyến đái, toàn thân phát tán ra luồng thi khí đáng sợ gần như nhuộm đen cả bầu trời.

“ Thiên Ưng lão tổ ~~~~~~!!! Bổn đế đã thoát khỏi phong ấn ngàn năm của ngươi, để đền đáp cho sự chiếu cố đặc biệt mà ngươi giành cho bổn đế, bổn đế hứa sẽ khiến cả dòng dõi gia tộc của ngươi tuyệt tử tuyệt tôn, hahahah ~~~~~~~!!!” bóng người đó đột nhiên mở miệng cười hét như điên như dại lần nữa, trong lời nói của đối phương có thể cảm nhận được hận thù sâu đậm tới mức tột độ đối với Thiên Ưng lão tổ gì đó.

Thì ra nhân vật vừa xuất hiện chính là một vị hoàng đế của vương triều đã bị xóa sổ và thay thế bởi vương triều Thiên Ưng, Thiên An hoàng đế của Thiên Lạc Vương Triều, một vương triều cao cấp từng tồn tại hai ngàn năm trước, và lãnh thổ của vương triều Thiên Ưng lúc này, có ba phần tư chính là lãnh thổ của vương triều Thiên Lạc trước kia.

Tuy vương triều bị xóa sổ, hoàng thất trong hoàng tộc bị vương triều Thiên Ưng diệt tộc, nhưng Thiên An hoàng đế vào thời điểm đó đã đạt tới thực lực của một kẻ mạnh xuất khiếu tầng thứ 10 đáng sợ, Thiên Ưng lão tổ phải tập hợp gần cả chục vị cao thủ hợp sức ra tay trấn áp và trảm sát tại chỗ.

Chỉ là cho dù nguyên thần của Thiên An đại đế đã biến mất khỏi thế gian này, nhưng xác thịt của ông ta vẫn hoàn toàn nguyên vẹn sau cuộc giao chiến khốc liệt, cho dù Thiên Ưng lão tổ dùng đủ mọi phương pháp cũng không tài nào phá hủy được thể xác của Thiên An đại đế.

Trong lúc Thiên Ưng lão tổ còn chưa nghĩ ra cách giải quyết triệt để vấn đề này, thể xác của Thiên An dựa vào một luồng hơi oán hận tới tận cùng không tan còn tồn đọng trong cổ họng, thậm chí xuất hiện tình trạng biến chất, từ một cái xác không hồn chuyển hóa thành cương thi như lúc này.

Có thể nói, theo lý thuyết thì Thiên An đại đế đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa, có đi chăng nữa cũng chỉ là một con cương thi mang theo trí nhớ và mối hận thù vô tận đối với vương triều Thiên Ưng mà thôi.

Và Thiên Ưng lão tổ cùng chục vị cao thủ thêm lần nữa chật vật lắm mới có thể trấn áp được thi thể đã biến hóa thành cương thi của Thiên An đại đế, thậm chí cuộc chiến đó đã khiến phía vương triều Thiên Ưng thiệt hại gần chục cao thủ đạt tới cảnh giới xuất khiếu, có thể nói là tổn thất nặng nề.

Chính vì trải qua cuộc chiến thảm khốc đó, thực lực của vương triều Thiên Ưng sau khi thành lập chỉ còn có thể giữ lại địa vị của một vương triều tầm trung chứ không phải một vương triều cao cấp như trước kia.

Trải qua biết muôn màng khó khắn, Thiên Ưng lão tổ chỉ còn cách phong ấn thể xác đã biến thành cương thi của vị đại đế này vào trong một bí cảnh do Thiên Ưng lão tổ và các vị cao thủ chung sức tạo ra, chứ không thể hoàn toàn hủy diệt kẻ thù đáng sợ này.

Và bí cảnh này tuyệt đối không phải là bí cảnh do vị đại năng nào đó tạo thành, mà chính khu vực cấm của cả vương triều Thiên Ưng, chỉ có người trong hoàng thất mới ít nhiều biết được thông tin. Vô cùng hiển nhiên Cao Văn Vũ đã bị tam công chúa lừa rồi.

Tất nhiên, thực tế thì tam công chúa cũng chỉ biết trong Sương Mù Sơn Cốc có bốn con quái vật đáng sợ, chỉ định mượn tay của chúng tiêu diệt nhóm Hoàng Dung chứ hoàn toàn không nghĩ tới cương thi vương Thiên An đại đế. Và cũng không ngờ rằng tên ngu xuẩn Cao Văn Vũ không biết vô tình hay cố ý lại ném tảng đá trúng ngay vị trí nơi phong ấn Thiên An đại đế, thả con quái vật đáng sợ đó ra thế giới bên ngoài như lúc này.

Có thể nói, bắt đầu kể từ ngày hôm nay, cả vương triều Thiên Ưng sẽ gặp rắc rối có thể dùng từ thảm họa để hình dung rồi.

Ngay từ lúc nhóm Hoàng Dung bước chân vào Sương Mù Sơn Cốc, Thiên An đại đế đã cảm nhận được khí thức của họ, đặc biệt là Cửu thúc.

Như đã nói, máu của Cửu thúc là khắc tinh của mọi thứ gian tà hắc ám trên thế gian này, nhưng đồng thời cũng là thần đan diệu dược đối với đám cương thi có khả năng hút máu và chuyển hóa máu độc thành máu bổ cho bản thân. Nên đã chủ động kích hoạt vầng sáng dẫn đường cho cả nhóm tiến vào nơi phong tỏa, hy vọng bốn tên thuộc hạ của mình có thể bắt sống được Cửu thúc, sau đó lấy máu của ông ta tế cho mình, chỉ cần hưởng thụ xong máu của Cửu thúc, Thiên An đại đế tự tin rằng bản thân có thể lập tức phá vỡ phong ấn để thoát khỏi cái “ nhà tù trời đánh” đã giam cầm mình xuống hai ngàn năm nay.

Chỉ là dường như Thiên An đại đế đã đánh giá sai lầm thực lực của nhóm Hoàng Dung, bốn tên thuộc hạ không những không tóm được “ con mồi” mà mình ao ước, thậm chí còn tổn thất đi một tên, điều đó khiến Thiên An đại đế đang bị nhốt dưới giếng phẫn nộ tột cùng, đồng thời tỏ ra muôn màng tiếc nuối khi cơ hội ngàn năm trước mặt mà để vuột đi mất.

Chỉ là không ngờ Thiên Đạo vẫn còn thương xót mình hay thiên ý nhận định vương triều Thiên Ưng đã đến hồi kết, một tên ngu xuẩn dùng tảng đá khổng lồ ném thẳng xuống miệng giếng, nơi có khắc hai lá bùa phong ấn và trực tiếp phá vỡ nát chúng đi, để mình có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời ở thế giới bên ngoài lần nữa trong đời ( á mà cương thi không phải sợ ánh mặt trời sao ta???).

Thiên ý, đó chính là thiên ý ~~~~~~~!!

Do bị nhốt trong này hơn hai ngàn năm, cộng thêm Thiên Ưng lão tổ đã sử dụng pháp trận phong tỏa không gian bằng lớp sương mù dày đặc, nên thiên địa linh khí không thể xâm nhập vào trong này, thực lực Thiên An đại đế đã bị tụt cấp thảm hại, lúc này vừa mới “ xổng chuồng” chỉ giữ được thực lực của một xuất khiếu tầng thứ 1 mà thôi.

Tuy chỉ là xuất khiếu tầng thứ 1, nhưng tuyệt đối không phải nhóm Hoàng Dung có thể đối phó vào thời điểm này. Và nếu như cho đối phương thời gian và lượng tinh huyết của sinh linh để hấp thụ, phục hồi thực lực đáng sợ năm xưa cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Sau một hồi cười thét trút hết nỗi oán hận mà mình phải nén nhịn trong lòng bấy lâu nay, đôi mắt như cặp mắt cá chết quét nhanh về phía nhóm Hoàng Dung vẫn còn tỏ ra hoang mang kinh ngạc ở phía dưới, đặc biệt là dán chặt vào người Cửu thúc vẫn còn đang nằm thoi thóp trên mặt đất.

Nếu như Cửu thúc vẫn còn lành lặn, với thực lực cộng thêm võ hồn và tính tương khắc đối với cương thi, với thực lực vừa mới “ xổng chuồng” chỉ đạt tới cảnh giới xuất khiếu tầng thứ 1 của Thiên An đại đế lúc này, cũng chỉ là năm ăn năm thua, đối phương tuyệt đối không ngu xuẩn vì một tỷ lệ không rõ rằng như thế này mà ra tay với nhóm Hoàng Dung ngay tức khắc.

Chỉ là lúc này Cửu thúc đã bị trọng thương trầm trọng, đứng vững hay không còn là cả một vấn đề, nói gì tới giao chiến nữa chứ?? Vậy thì Thiên An đại đế không cần phải khách sáo với miếng mồi ngon béo bở ở trước mặt làm gì nữa.

Chỉ cần hút sạch máu của Cửu thúc, thực lực của Thiên An đại đế sẽ lập tức hồi phục với tốc độ như tên lửa, còn tốt hơn việc đi đồ sát sinh linh của hàng chục ngôi thành trì để bồi bổ lại thực lực đã mất đi của mình đấy.

Cảm nhận thấy ánh mắt khát máu của nhân vật bí ẩn vừa xuất hiện, cả Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác tột độ.

Lúc nãy cả hai đã khẽ cảm nhận khí thế từ trên người đối phương phát ra, tuyệt đối không phải là cả nhóm có thể đối phó đổi vào thời điểm này. Đồng thời trong lòng tỏ ra oán hận tên khốn Cao Văn Vũ vô cùng.

Chính hắn, chính tên phế vật làm chuyện gì hỏng chuyện đó đó đã thả con quái vật nguy hiểm này ra chứ đâu.

Cao Văn Vũ lúc này chỉ muốn dùng tay tát thật mạnh vào mặt mình, trong lòng tỏ ra ân hận vô cùng, đồng thời hoảng sợ tột cùng khi bản thân đã tự lấy đá đập vào chân mình, thả ra một con quái vật đáng sợ như thế kia. Đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt đầy gian tà khát máu của đối phương, Cao Văn Vũ có cảm giác như đang bị hàng ngàn hàng chục ngàn con rắn độc đang giương to đôi mắt nhìn thẳng vào mình, ớn lạnh sởn cả tóc gáy, đặc biệt là lớp vải ở giữa háng vừa mới khô lại lại bắt đầu ướp nhẹt vì dịch thể khai nồng đã không ngừng tuôn trào ra, đôi chân run như cầy sấy, suýt chút đứng không vững ngồi ngã mông xuống mặt đất rồi.

“ Nhìn thấy bổn đế, còn không mau mau quỳ xuống chịu chết???” tuy chỉ là một cái xác của Thiên An đại đế, nhưng tính khí cao cao tại thượng khinh thường chúng sinh của bậc đế vương vẫn không thể bỏ được, Thiên An đại đế cao ngạo lạnh lạnh nói.

“ quỳ xuống chịu chết?? Chắc bị nhốt trong hang ổ đâu rồi nên đầu óc không tỉnh táo à?? Biến mẹ mày đi đồ bẩn thỉu ~~~~~~!!!!” Lý Nguyên Bá không sợ trời không sợ đất, huống chi chỉ là một con cương thi bẩn thỉu hôi hám chứ??? Cho dù đối phương có mạnh hơn bản thân đi nữa cũng không thể khiến hắn phải cúi đầu, hiên ngang lên tiếng chửi thẳng vào mặt đối phương.

“ To gan ~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Đường đường từng là bậc đế vương đứng trên đỉnh điểm của quyền lực, tuyệt đối không thể chấp nhận được bị một tên tạp chủng hạ đẳng sỉ nhục như thế này được, cánh tay khô héo đầy móng sắc nhọn vương dài ra như cao su kéo giãn, ấn thẳng vào đầu của tên khốn vừa dám to gan vô lễ với mình.

“ Tích Lịch Bình Thiên Chùy, ta phá phá phá ~~~~~~~~~~~~~~!!!” Lý Nguyên Bá vẫy múa song chùy trong tay, trực tiếp quét ra hai quả chùy lôi khổng lồ bắn thẳng về phía cánh tay gớm ghiếc đang lao thẳng về phía mình.

Uỳnh ~~~~ uỳnh ~~~~ ………..!!!! phực ~~~~~~~~~~~~~~!!!

“ Cái gì??? Đỡ được????”

Hai quả chùy lôi chỉ khẽ chạm nhẹ vào cánh tay khô héo lập tức vỡ nát tan tành, nhưng cánh tay kinh tởm đó cũng không kìm được phải thu ngược trở lại không thể tiếp tục vương tới tấn công Lý Nguyên Bá nữa. Thiên An đại đế không kìm được lộ ra vẻ kinh ngạc trước thực lực của tên khốn vừa dám sỉ nhục mình

Chỉ là Lý Nguyên Bá cũng không dễ chịu chút nào, một vũng máu từ trong miệng phun bắn ra, sắc mặt tái xanh như người bệnh nặng, hít thở một cách dồn dập.

Lần đầu tiên kể từ khi được chiêu mộ tới thế giới này, Lý Nguyên Bá mới phải nếm cái đắng “ đáng sợ” như lúc này.

“ Chỉ có bấy nhiêu đó thôi sao?? Thế mà dám mạnh miệng hùng hổ ra lệnh cho bố mày quỳ xuống chịu chết, quả thật là nực cười quá đi, hahaha ~~~~~!!!” Thua người không thua trận, cho dù đang thất thế, Lý Nguyên Bá vẫn tỏ ra kiên cường cứng đầu cười lớn chế giễu, tất nhiên, mục đích chính của hắn chính là chọc giận đối thủ.

Một đối thủ điềm tĩnh sẽ khó giằng hơn gấp chục lần so với một đối thủ đang nóng đầu nổi điên lên đấy.

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Lần này Thiên An đại đế chẳng thèm khẩu chiến với tên khốn miệng ngậm đầy phân nữa, chỉ “ roẹt” một cái đã lập tức xuất hiện ngay trước mặt Lý Nguyên Bá, tay tạo thành chảo nhanh như một tia chớp móc thẳng vào vùng tim của kẻ thù.

“ biến ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Lý Nguyên Bá nãy giờ vẫn cảnh giác tột độ, lập tức có phản ứng trước đòn tấn công chớp nhoáng của kẻ địch, song chùy ghép lại thành một ngay trước mặt, tạo ra tư thế đâm đầu chùy đâm thẳng vào bàn tay mang đầy móng vuốt sắc nhọn đang móc tới của Thiên An đại đế.

Keng ~~~~~~~~~~~~~~!!!!

Đầu song chùy và cánh tay móng vuốt sắc nhọn va đập vào nhau vang lên tiếng ma sát kim loại nghe sởn cả tóc gáy, kèm theo hiệu ứng đóm lửa nổ như đang bắn pháo hoa, cả cơ thể Lý Nguyên Bá không ngừng bị đẩy lùi về phía sau, hai chân dẫm mạnh trên mặt đất lập tức kéo lê thành một vết lõm dài gần cả chục mét.

Thiên An đại đế lập tức thu lại cánh tay và chuyển đổi thành tư thế quét ngang vào phần hông của đối thủ.

“ tưởng dễ ăn lắm hả, phá phá phá ~~~~~~~~~!!!” Lý Nguyên Bá phản ứng cực nhanh, song chùy đã rút lại về phía mình, lần nữa học theo đối thủ vùng chùy tạo thành cú quét ngang quét thẳng vào cánh tay của kẻ thù.

Booooonggggggg ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Chỉ là Lý Nguyên Bá không lường được quyết tâm trong cú quét lần này của Thiên An đại đế, hắn đã sử dụng tới bảy phần uy lực dồn vào cú quét, cộng với sức mạnh cơ bắp vô song của cương thi, song chùy chỉ vừa chạm vào tay của đối phương lập tức bị đẩy bật trở lại, thậm chí lực đẩy quá mạnh khiến chúng vuột ra khỏi tay của Lý Nguyên Bá.

Nhất thời ngay trước mặt Thiên An đại đế chính là cơ thể máu thịt gần như mở toang ra mất hết phòng thủ của kẻ địch.