Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 113: Kỵ Sĩ Công Chúa 7






Trong địa lao, bọn họ chỉ có lẫn nhau, ngoài địa lao, hắn đã có người hắn yêu, hắn còn bận tâm tới nàng làm gì nữa.

Trừ bỏ làm thê tử của hắn ra, có lẽ nàng nên tìm một thân phận thích hợp khác ở bên cạnh hắn, rồi về sau khi tất cả kết thúc sẽ đường ai nấy đi…
Nàng cố gắng chịu đựng hơi thở của hắn phả lên người khiến cho tâm nàng hỗn loạn run rẩy, nhắm mắt lại ép chính mình nghĩ đến những người khác, những việc khác, lại lập tức nhớ tới Lâm Lang, tim thót một cái, nàng lo lắng không biết người bằng hữu kia của nàng có bị làm sao không.
Nàng nghĩ nghĩ, rùng mình một cái, âm thanh lạnh lùng của Duệ vương từ phía sau truyền đến: “Nếu lạnh, dịch vào một chút.”
Nàng ngẩn ra.
Duệ vương không buông màn trướng xuống, cho nên ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua song cửa sổ vào phòng, có thể nhìn thấy hai người trong phòng mỗi người quay mặt một hướng, đắp chung một cái chăn, chính giữa chăn lõm một khoảng lớn.

Nàng ngẩn ra một chút lại tự nhiên bật cười, quả thật rất lạnh, thăm dò hơi hơi dịch vào phía trong chăn một chút.
Duệ vương lại đột nhiên xoay người lại, nàng cả kinh thốt lên một tiếng.
Hắn hừ nhẹ: “Ngươi sợ bổn vương? Ăn phải độc dược nên lá gan cũng nhỏ đi rồi?”
Nàng sửng sốt: “Đó là do ngươi bắt ta ăn mà, ta không ăn được sao?”
Duệ vương cười lạnh.
“Ai nói với ngươi là độc đoạn hồn hàn lan!”
Nàng kinh ngạc, do dự một lát mới ướm hỏi: “Vậy ý ngươi là gì?”

“Ý bổn vương là gì ngươi hẳn tự biết.

Tỳ nữ của ngươi trúng độc không nói, nhưng độc lần này của Kiều Mi công chúa không đơn giản, mặc dù không đến mức lập tức mất mạng nhưng độc tính rất mạnh, ảnh hưởng rất lớn đến tâm bệnh của ngươi”
“Ngày đó ngươi mới tới vương phủ, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra ngươi có tâm bệnh.

Biết vì sao không? Bởi vì tâm tật của ngươi không nhẹ, bệnh tình tất cả đều hiện rõ trên mặt.

Tâm tật này là do trúng phải độc mà thành, nguyên nhân thì ta không biết nhưng cũng rõ độc đó đã ở trong người ngươi rất lâu, không thể chữa được nữa, mạng của ngươi nhiều nhất chỉ còn giữ được bốn năm mà thôi.”
Nàng nhẹ nhàng “ờ” một tiếng, bất đắc dĩ cười hỏi: “Làm sao ngươi biết ta ăn độc của Kiều Mi?”
“Lúc tỳ nữ ngươi tới xin đan dược, ta và Lang phi tới phòng ngươi nhìn ấn đường của ngươi nổi màu đen.

Trong khoảng thời gian ta thay ngươi chuẩn bệnh hai lần, người tìm đến ngươi bất quá chỉ có một mình Kiều Mi, độc này, ngươi nói xem còn có thể là của ai khác?”
Nàng thấp giọng cười nói: “Gia là đại quốc thủ.”
Nghe được lời khen của nàng, nhưng Duệ vương không vui chút nào, chỉ hỏi ngược lại: “Vì sao phải ăn độc của nàng?”
“Nàng bắt nương thân của ta.”
“Nguyên nhân”
“Nàng cho rằng ta sẽ câu dẫn ca ca ngươi.”
“Bằng dung mạo của ngươi?”
Nam nhân không chút khách khí châm chọc nàng, nàng cười khổ một tiếng, nói: “Ngươi chẳng phải cũng từng nghĩ như thế ư?”
Duệ vương cười lạnh: “Ngươi cùng Nhị ca ta quả thật đã làm ra chuyện không nên làm.”
Nàng không cãi lại, nhất thời cũng không biết phải trả lời thế nào, sau một lúc lâu lại nghe Duệ vương nhẹ nhàng cười nói: “Bắt người xong lại hạ độc, tỷ tỷ ngươi chắc là muốn mua một vé bảo đảm?”
“Phải”
Nàng trả lời, sau một lúc lâu lại không nghe hắn đáp lời, nàng đoán rằng đã ngủ, liền nhìn hắn một cái.
Trong bóng tối, hắn vẫn mang mặt nạ sắt, hẳn là thói quen rồi.

Lòng nàng có chút chua xót, nhìn hai cánh tay hắn tùy ý buông ở hai bên, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, muốn đem tay hắn bỏ vào trong chăn.
Cánh tay đột nhiên tê rần, cổ tay bị một bàn tay hữu lực chế trụ, nàng thở dài, cười khổ nói: “Ngươi lại muốn bẻ gãy tay ta một lần nữa sao?”
Hắn cũng không buông tay, giọng hơi khàn: “Chủ ý này không tồi, tối hôm qua đem tay phải của ngươi bẻ gãy, tối hôm nay nhìn ngươi vụng về dùng bữa bằng tay trái, gia trong lòng rất cao hứng.”

Kiều Sở sửng sốt, nhất thời không biết là nên khóc hay là nên cười.
Trên tay bất chợt bị buông lỏng, thanh âm nhàn nhạt của nam nhân truyền đến: “Sau khi đi săn trở về, ta sẽ đem giải dược đưa cho ngươi.”
Nàng cả người đều chấn động, kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Ngủ.”
Trong lòng nàng có một cảm giác rung động khó nói nên lời, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Duệ vương không lên tiếng.
Nàng lại nằm xuống, cảm thấy không buồn ngủ một chút nào.
Tuy rằng giữa bọn họ đã phát sinh quan hệ thân mật, nhưng nàng biết người nam nhân bên cạnh này đối với nàng không hề tồn tại tình yêu nam nữ.

Cảm giác nhất định sẽ không gạt người, dường như nàng thương hắn, còn hắn trước nay vẫn yêu Trầm Thanh Linh.
Nàng vẫn nhớ lúc nàng bước ra khỏi gian nhà trúc, nhìn thấy ánh mắt nóng rực đến cực điểm của hắn nhìn theo phương hướng Trầm Thanh Linh rời đi.
“Bổn vương nói, ngủ.”
Sau lưng, thanh âm lạnh lùng không kiên nhẫn của hắn vang lên.
Nàng bất giác lại cười khổ, nàng mặc dù không có ngủ nhưng cũng không phát ra tiếng động nào, vậy mà hắn vẫn biết, người nam nhân này quả nhiên rất tỉnh ngủ.
“Ngươi không phải thật sự rất chán ghét ta sao?” Có một câu rốt cuộc vẫn hải hỏi.
“Ừ”, hắn hơi hơi trào phúng nói: “Ta quả thật rất chán ghét ngươi, nhưng chưa đến lúc cần thiết, ta sẽ không giết ngươi, cũng không nghĩ để ngươi chết.”
“Vì cái gì?”
“Không vì cái gì.”
“Bởi vì Thường phi nương nương?”
“Kiều Sở, ngươi lúc nhỏ từng nói qua muốn làm muội muội của ta.” Hắn lạnh lùng nói, rất nhanh lại im lặng không nói thêm cái gì.


Lời nói kia tựa như bị một lưỡi đao sắt bén chặt đứt.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Thì ra lần tương kiến ở Duệ vương phủ, bọn họ khi đó quả thật cũng từng có một chút thật tình, đáng tiếc, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi sau đó lại phát sinh quá nhiều chuyện.

Khiến cho bọn họ không thể nào làm huynh muội, cũng chẳng thể nào làm phu thê.
Nàng cắn cắn môi, cười khẽ: “Gia quả là đại quốc thủ, vừa nhìn liền biết ta trúng độc gì, còn có thể giúp ta điều chế giải dược.”
Cố gắng tìm chút gì đó để nói hòng phân tán đi sự chua xót trong lòng, lại đổi lấy một trận cười khẽ của hắn.
“Kiều Sở, ngươi cho rằng bổn vương là thần tiên sao? Vì muốn biết được thành phần có trong độc dược của Kiều Mi, điều phối giải dược, ngươi có biết bổn vương đã tốn bao nhiêu công sức không? Ta để cho Lang phi đi nấu đồ ăn, tỷ tỷ của ngươi hẳn cũng sẽ không để dành hết cái tốt cho Lang phi trước mặt phụ hoàng, nhất định cũng sẽ muốn đi cùng Lang phi.

Ta cũng để hai gã ám vệ dịch dung giả dạng thành hai tiểu nha hoàn.

Nhị ca ta là một người khá lợi hại, chỉ có thể rời đi khỏi tầm mắt của hắn, ta mới có thể dễ dàng động thủ.”
Nàng chấn động, nhớ tới một đường chứng kiến một màn trong hoa viên, nhất thời tỉnh ngộ: “Ngay lúc nha hoàn kia đem bình sứ trả lại cho Kiều Mi, đã kín đáo đem một ít độc dược bên trong lấy ra ngoài!”