Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 133: Đã Biết Ngươi Khuynh Thành 3






“Kiều Sở.”
Nàng nghe được thanh âm nén giận từ phía sau truyền đến, nàng cũng ngoan ngoãn quay người lại.
Duệ vương đứng ở phía trước giường, đuôi mắt xẹt qua chiếc khăn tay bị vò thành một cục vứt trên mặt đất, gắt dao trừng mắt nhìn nàng.

Khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ có vài bước, cho nên nàng có thể nhìn thấy những tơ máu hằn lên trong mắt hắn cùng lửa giận cực đại.
“Ngươi rốt cuộc đã cho lão Bát nuốt thứ gì?” Người lên tiếng chính là Trữ vương, ngữ khí trầm thấp, chân mày nhíu lại, so với vừa nãy càng ngưng trọng hơn vài phần.
Trong phòng trừ bỏ nam nhân vừa bị ép nuốt vật không rõ là gì kia mặc dù đang giận dữ, nhưng bộ dáng bên ngoài vẫn thập phần trấn tĩnh, còn lại những người khác toàn bộ đều chấn động cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm vào nàng, thật giống như nàng ban nãy khiến người nọ ra sao, hiện tại bọn họ cũng muốn đem nàng biến thành bộ dáng như vậy.

Môi của nàng chạm qua môi của Duệ vương, nàng dùng khăn lau, thậm chí còn ném khăn xuống mặt đất, đây có thể coi là một sự sỉ nhục to lớn tới cỡ nào…..Nhưng chẳng qua là nàng bắt chước hành động ngày đó của hắn mà thôi.
Đương nhiên lúc này cũng không có ai dám nói câu nào, cũng không ai thích hợp để mở miệng………
Cảnh Bình, Cảnh Thanh, lão Thiết lẫn Phương Minh đều muốn tiến lại đỡ Duệ vương, nhưng Duệ vương lại khoát tay ngăn lại.
Chỉ riêng vẻ mặt của Trầm Thanh Linh là thú vị nhất, đầu tiên là liếc mắt nhìn Duệ vương một cái, trong mắt hiện lên sự lo lắng, lại có chút phức tạp, sau đó là rét lạnh nhìn về phía nàng, âm thầm đánh giá.
Đều là nữ nhân cho nên nàng biết, Trầm Thanh Linh đối với Duệ vương động tình, nhưng trong lòng nữ nhân này rốt cuộc còn có ai khác? Khẳng định người kia sẽ không phải là thái tử…

Một bên Cảnh Thanh trợn muốn lòi cả con mắt, lẩm bẩm: “Nàng không phải là yêu quái chứ…”
Bội Lan cùng Tần Đông Ngưng nghe hắn lẩm bẩm như vậy liền sửng sốt giật mình.
“Nga, chẳng lẽ ngươi bắt ta phải nuốt độc dược, còn ta lại không được phép hạ độc ngươi sao?” Nàng nhíu mi cười, quay lại nhìn Duệ vương, chậm rãi phun ra hai chữ: “Nực cười!”
Duệ vương nheo mắt lại, một màu xám tro đảo qua trong mắt, ánh mắt nhìn nàng thâm trầm thêm vài phần.

Đuôi mắt nàng hơi hơi di chuyển xuống dưới, nhìn thấy bàn tay của hắn đang khẽ nắm chặt lại.
Cảnh Thanh lại bị một câu của nàng chọc đến nổi điên, nếu không có Cảnh Bình kiềm giữ, hắn đã xông về phía nàng như một con trâu chọi, tức giận hét lên :” Quả nhiên hạt châu của ngươi có vấn đề, mau giao giải dược ra, bằng không ta…..”
Nàng thản nhiên khoanh hai tay trước ngực, che đi vết thương của chính mình, để đỡ phải nhìn thấy những ánh mắt đầy châm chọc khiến cho người ta ngứa mắt.
Thoáng cái, mí mắt Duệ vương tựa hồ hơi giật mình, lông mày càng nhíu chặt lại, tròng mắt giống như trở nên mơ hồ.
Nàng cười lạnh, hắn đây là thương hại nàng hay là cái gì….Nàng chuyển mắt nhìn Cảnh Thanh, nói: “Chẳng phải ngươi vừa nói ta là yêu quái đó sao, vật mà ta vừa ép chủ tử ngươi ăn chính là nội đan của ta đó, yêu quái mà mất nội đan chính là gặp phiền toái rất lớn ngươi biết không? Huống chi ta đây còn là một yêu quái đại xui xẻo, cứu người còn bị người ép nuốt độc, cả người đều là độc, cũng may là còn có một viên nội đan.

Hiện tại, ngay cả cái vật bảo hộ tính mạng gì gì đó cũng cho đi mất, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Ai biết viên nội đan kia có thể giúp nam nhân kia chữa trị hay không, nếu nó là bảo vật của tiên gia, nàng ăn vào thì có thể kiềm chế mê điệt hương nhưng hắn ăn vào lại chết…..,cái đó cũng là đáng đời hắn.

Mọi người vừa nghe nàng nói một lời này, ngay cả Trữ vương cùng Tông Phác cũng nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Tuy bọn họ không tin vào chuyện ma quỷ thần thánh, nhưng vừa rồi bọn họ đã tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn không dám tin.

Mà nếu đúng như nàng nói, nàng thật sự là cứu Duệ vương….nếu vậy, hạt châu vừa rồi rốt cuộc là cái vật gì, vì sao lại có năng lực như thế?
Kiều Sở lại đột nhiên như bừng tỉnh cái gì, ánh mắt hơi phát sáng, mát mẻ nói: “Di, các người nhìn đi, có một kẻ tàn phế không phải đã có thể đứng lên rồi đó sao?”
Lời nàng vừa dứt, mọi người vừa mừng vừa sợ đồng loạt nhìn về phía Duệ vương.
Duệ vương lại không kinh hỉ như bọn họ, hắn thoáng nhìn lão Thiết: “Đưa giải dược hàn lan cho nàng.”
Mọi người cả kinh, Trầm Thanh Linh nhíu mày, Cảnh Thanh biến sắc, vội la lên: “Gia, cái này không thể đưa cho nàng…Nếu cho nàng rồi, nàng có thể sẽ bội…….”
Bội cái gì? Phản bội sao? Kiều Sở cười khẽ.
“Bổn vương nói, đưa cho nàng.”
Thanh âm Duệ vương trầm xuống, Cảnh Thanh kinh sợ, lão Thiết cũng rùng mình, không dám chậm trễ, lập tức xuất ra một cái bình sứ cung kính đưa cho hắn.
Hắn cầm bình sứ bạch ngọc giơ lên cao, thản nhiên nhìn nàng, mâu quang không một chút dao động, giống như tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một vở kịch, một giấc mộng.


Hiện tại kịch đã tan, mộng đã tỉnh.
Kiều Sở liếc mắt nhìn mặt nạ sắt nằm trên giường, trong lòng thầm khen nam nhân này một chút, hắn quả nhiên là người có nhiều bộ mặt, che giấu quả thật rất tốt.

Nàng biết, hắn đang cực kỳ tức giận, nhưng nhanh như vậy liền đem tâm tình thu lại, bày ra một bộ dáng thản nhiên như không có gì.
Hắn nói giao cho nàng giải dược, nhưng cũng không có kêu người đưa tới cho nàng, mà hắn tất nhiên cũng sẽ không lại đây, nga, hắn chính là muốn nàng phải đi đến chỗ hắn.
Đi thì đi thôi.
Dưới ánh mắt thâm trầm của hắn, dưới thần sắc phức tạp của mọi người, nàng không một chút do dự bước đến gần hắn…
Ở cự ly cách hắn một, hai bước, bình sứ bạch ngọc được giơ ra.

Bàn tay to trầm ổn, động tác rõ ràng lưu loát giống như vừa rồi khi hắn hạ sát lệnh.
Khóe môi nàng giương lên, dừng cước bộ…Vốn, nàng cũng đã tính toán chỉ dừng ở chỗ này thôi.
Sắc mặt mọi người khẽ biến, Duệ vương nhất thời cũng sa sầm mặt.
“Kiều chủ tử…”
Người giật mình lên tiếng chính là Phương Minh, hắn có chút khó hiểu nhìn vị cô nương đã dừng lại trước mặt mình.

Kiều Sở hơi hơi cúi người chào hắn, Phương Minh hoảng hốt, vội vàng đưa tay đỡ nàng: “Kiều chủ tử đừng làm như vậy, nô tài…”
Kiều Sở hơi nhẹ giọng thành tâm nói: “Bất kể là vì mẫu thân Kiều Sở hay vẫn là vì Kiều Sở, nhưng hôm nay Phương tổng quản đã cứu Kiều Sở một mạng.

Kiều Sở tuy là Bắc địa di nữ cho nên không hiểu hết toàn bộ lễ nghi ở nơi này, nhưng cũng biết đại ân tất phải báo đáp.

Tổng quản cam nguyện tiến cung hầu hạ chủ tử, cả đời làm nô, tình cảm này thật khiến người ta phải kính trọng.

Trong lòng tổng quản hết lòng vì Duệ vương, cho nên nội đan này đưa cho hắn cũng coi như là Kiều Sở báo đáp ân tình của tổng quản, cũng có thể coi là không oán không nợ.

Kiều Sở là người bạc mệnh, nếu lúc này không báo đáp, về sau chỉ sợ là….”
Nàng bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu lên, cười cười, lại tháo xuống một tiểu hà bao, thấp giọng nói: “Kiều Sở được gả tới đây không thể so được với tỷ tỷ, trên người Kiều Sở không có vật gì quý giá, chỉ có loại táo khô này là do Kiều Sở và mẫu thân tự tay làm, nếu tổng quản không chê…”
Nàng đang có chút do dự nghĩ rằng lễ vật sơ sài này Phương Minh sẽ không cần, nhưng không nghĩ tới Phương Minh hai tay lại run nhè nhẹ tiếp nhận hà bao của nàng.
Nàng không biết nỗi lòng hiện tại của Phương Minh là như thế nào, địa vị nội thị của hắn cao tới đâu, nhưng cho dù hắn có là người thân cận với chủ tử đến đâu, liệu có mấy ai dám nói, đối với vị này trong lòng không có một chút tia khinh thị nào…Nhiều năm trước, Mịch La đại phi cũng đã từng nói như thế: cam nguyện vào cung, Phương nội thị này so với bất luận kẻ nào cũng đều đáng kính trọng…
Thư phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc, lại không biết là vì nỗi lòng của Phương tổng quản, hay vẫn là vì cánh tay của Duệ vương vẫn đang cứng lại giữa không trung.