Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 157: Duệ Vương Ghen 4






Buổi sáng ngày hôm nay, sau khi mọi người dùng bữa sáng xong thì tập trung đi săn, còn hiện tại đang là giờ dùng bữa tối, mùi thức ăn không ngừng lan tỏa bay đi khắp nơi.
Chỉ có đám người đang đứng bên ngoài doanh trướng của Kiều Sở thì chẳng có tâm tư đâu mà đi để ý đến chuyện ăn uống.

Chuyện “Trán phong” mặc dù Duệ vương không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của hắn liền biểu đạt hết thảy, hơn nữa hắn chỉ lưu lại một mình lão Thiết, mà ngay cả lão Thiết cũng không rõ “Trán phong” kia rốt cuộc ảnh hưởng tới Kiều Sở như thế nào.
Tứ Đại thấp giọng hỏi Mỹ Nhân tình trạng của Kiều Sở, Mỹ Nhân trầm mặc không nói gì.
Đối với các nàng mà nói, thương thế hiện tại của Kiều Sở có thể tạm thời không còn lo lắng nữa, nhưng khiến cho bọn họ lo chính là ảnh hưởng của Trán phong đối với Kiều Sở sau này.
Ngay lúc mọi người còn đang bất an đứng ngồi không yên, đã thấy lão Thiết bước ra ngoài.

Sau khi rút mũi tên ra, cần phải cởi y phục để xử lý vết thương, cho nên Duệ vương đã bảo hắn ra ngoài.
Phương Minh hỏi hắn tình hình như thế nào.
Lão Thiết thở dài, nói, đại khái là đã nằm trong tầm kiểm soát của gia.
Hắn đảo mắt nhìn một lượt, đột nhiên dừng lại trên người Cảnh Bình, hỏi, Cảnh Bình, ngươi có việc gì sao?
Cảnh Bình đang có hơi xuất thần, nghe vậy liền giật mình, vội vàng nói không có gì.
Lại qua thêm một khoảng thời gian nữa, Duệ vương rốt cuộc mới từ bên trong doanh trướng bước ra, thanh bào nhuộm một mảng máu tươi, trong mắt vẫn như trước mang một vẻ nghiêm nghị lãnh đạm.


Tứ Đại và Mỹ Nhân đang muốn chạy vào xem lại bị hắn ngăn lại, nói, nhiều người sẽ gây ồn, phải để chủ tử các ngươi yên tĩnh nghỉ ngơi.
Tứ Đại vội nói, nhưng nếu không có người trông chừng nàng thì không được….
Đuôi lông mày Duệ vương khẽ nhướn, liếc nhìn Tứ Đại một cái, không nói gì, chỉ giao cho Cảnh Thanh một toa thuốc, phân phó Cảnh Thanh đi bốc dược sắc thuốc, dặn hắn không được mượn người khác làm thay.
Cảnh Thanh đáp lời, Duệ vương lại quay sang phân phó Phương Minh, bảo hắn đi một chuyến đến gặp Hạ Hải Băng mượn vài tên cấm quân hộ vệ.
Lần này xuất môn, hộ vệ mà mỗi phủ mang theo đến đây không nhiều, vì vậy việc phụ trách tuần tra và phòng thủ chủ yếu là do cấm quân thị vệ trong cung.
Hiện tại, bên ngoài doanh trướng của Kiều Sở cũng chỉ có bốn gã hộ vệ của vương phủ canh gác, ở doanh trướng Lang Lâm Linh bên kia thì có tám gã hộ vệ, bởi vì ngày hôm qua Duệ vương nghỉ lại bên đó, thứ hai nữa cũng là vì nàng là Duệ vương Nguyên phi.
Duệ vương phân phó Phương Minh phải nói rõ với đám hộ vệ cùng cấm quân là tuyệt đối không cho người tùy tiện vào bên trong doanh trướng của Kiều Sở, cũng không được để ai lai vãng đi lại xung quanh, người nào vi phạm sẽ phải chịu hình phạt.

Phân phó xong, hắn thản nhiên nói một câu, giải tán thôi.
Cảnh Bình hơi do dự một chút, hỏi, gia hiện tại muốn đi nơi nào, đê nô tài theo hầu người?
Duệ vương đáp, bổn vương sẽ qua chỗ Nguyên phi, ngươi cùng Thiết thúc đi trước an bài cho ta.
Mọi người đồng thời đều ngẩn ra, ai cũng không nghĩ tới lúc quan trọng thế này mà hắn còn đến chỗ của Lang phi.
Duệ vương dứt lời, lại thấp giọng nói nhỏ với một tên hộ vệ đứng bên ngoài doanh trướng vài câu, sau đó không nán lại chút nào nữa, nghênh ngang rời đi.

Lúc này liền ngay cả người luôn trầm tĩnh như Mỹ Nhân cũng phải phát hỏa, hắn phân phó dặn dò người này nọ rõ ràng không bằng chính hắn đi phụng bồi! Mà người nam nhân này đã không chịu phụng bồi Kiều Sở liền thôi đi, đã vậy còn không cho người khác vào bên trong chăm sóc nàng.

Hơn nữa, nếu không cho nàng và Tứ Đại vào, ít nhất cũng phải để cho các nàng đứng bên ngoài đợi, lỡ như Kiều Sở tỉnh lại cần cái gì còn có các nàng hầu hạ, mà hiện tại……………
Tứ Đại vừa sốt ruột vừa tức giận, hai người bọn họ thương lượng với nhau vẫn là nên lưu lại.
Cảnh Bình đưa mắt nhìn hai người, nhẹ giọng nói, gia là chủ tử….nếu chống lại gia, người bất lợi chính là Kiều chủ tử.
Tứ Đại Mỹ Nhân nghe vậy, tâm liền lạnh đi phân nửa, nhưng ngẫm nghĩ lời của Cảnh Bình rất có lý, cho dù có khó chịu trong lòng cũng phải bất đắc dĩ quay trở về lều của chính mình.
Phương Minh cùng Cảnh Thanh lĩnh nhiệm vụ trong người, cũng đang chuẩn bị rời đi, nhưng vừa mới xoay người liền nhìn thấy Mạc Tồn Phong và Tào Chiêu Nam đang đi tới…Bọn họ là thay mặt hoàng đế và thái tử đến hỏi thăm tình hình Kiều chủ tử.
Đám người còn đang khách sáo nói vài câu, lại thấy thêm mấy người nữa tới, chính là Trữ vương, Tần Đông Ngưng, Hạ vương, còn có một vị khách quý khác là tiểu hoàng tử.
Đi theo phía sau tiểu hoàng tử là hai cung nhân, một người trong đó đang ôm Tuyết ngân.

Thần sắc con hồ ly trắng kia có vẻ mệt mỏi, dường như đã mất đi nửa điểm linh hoạt không giống như ban đầu.
Mọi người cảm giác kỳ quái, nhưng lập tức liền hiểu ra, hẳn là hoàng thượng và Trang phi sợ nó sẽ đả thương tiểu hoàng tử, cho nên mới cho nó ăn chút dược để kiềm chế nó.
Hoàng đế cùng thái tử chỉ phái người tới thăm hỏi, nhưng Hạ vương và Trữ vương lại đích thân đến, cũng may là còn có Hạ vương và tiểu hoàng tử, nếu không thật khó tránh người ta sẽ tư nghi trên người Trữ vương.


Hơn nữa đám người Duệ vương chỉ mới cùng Trữ vương xã giao vài câu, mà tiểu hoàng tử đã muốn không kiên nhẫn nổi nữa, ầm ĩ đòi vào bên trong nhìn Kiều Sở.
Phương Minh cùng Cảnh Bình lặng lẽ trao đổi ánh mắt, sau đó Phương Minh hướng đám người Trữ vương bẩm báo, nói Duệ vương đã phân phó không cho bất luận kẻ nào vào bên trong.

Cảnh Bình nhìn tiểu hoàng tử cười nói: “Gia, Kiều phi nương nương thân mình không được khỏe, còn đang nghỉ ngơi ở bên trong, khi nào nàng tỉnh lại nô tài sẽ truyền đạt lại tâm ý của gia, hiện tại gia vẫn là nên trở về trước đi thôi.”
Tuy tiểu hoàng tử là đứa nhỏ thông minh, nhưng dù sao cũng đã quen được nuông chiều tử nhỏ, vì vậy không chịu nghe theo lời của Cảnh Bình, chun cái mũi, hướng người về phía cửa doanh trướng.

Một gã hộ vệ liền lặng lẽ tách ra, còn vài tên hộ vệ khác cũng không dám chậm trễ, vội vàng tiến lên đem vị tiểu tổ tông này ngăn lại.
Cảnh Bình khó xử nhìn Hạ vương, Hạ vương trầm mặc thoáng nhìn doanh trướng một cái, sau đó thấp giọng trách mắng: “Tiểu Cửu, ngươi để Bát tẩu nghỉ ngơi đi, theo Cửu ca trở về, ngày mai chúng ta lại đến.”
Tiểu hoàng tử trề môi, nói, không chịu.
Hắn nhìn thấy mấy tên hộ vệ không cho hắn vào, liền giơ cái chân nhỏ đá liên tục về phía bọn họ, vài tên hộ vệ cười khổ, nhưng lại không dám né tránh, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ vị tiểu gia này muốn làm gì thì làm.

Dù sao, vị tiểu gia này tuổi còn nhỏ, cho nên lực đạo cũng không lớn cho lắm.
Tiểu hoàng tử vẫn co chân dẫm đạp hăng say, đám người còn lại thì chỉ biết dở khóc dở cười.

Hạ vương vẻ mặt không chút thay đổi đang muốn đem tiểu tử kia túm về, đột nhiên nhìn thấy một bàn tay khác đã túm lấy y phục hắn, xách hắn lên như xách một con chó nhỏ.
Đám người vừa thấy, liền sửng sốt nhìn chằm chằm Duệ vương vẻ mặt diện vô biểu tình không biết từ đâu đã xuất hiện.
Tuy nói bởi vì đều là những đứa con của hoàng đế, cho nên huynh đệ giống nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng tiểu hoàng tử này lại đặc biệt rất giống bộ dáng của thái tử khi nhỏ, thái tử cũng bởi vậy mà rất cưng chiều hắn.


Tiểu hoàng tử vì thế cũng không sợ thái tử cho lắm, lại chỉ sợ Cửu ca cùng Bát ca.

Có điều ngay cả khi Cửu ca đánh hắn, hắn cũng chưa chắc sẽ nghe lời, nhưng về phần Bát ca, không biết vì cái gì lại rất sợ.
Lúc này, hắn thức thời nhìn thấy Duệ vương, lập tức không dám la lối nữa.
Duệ vương đem hắn trả lại cho Hạ vương, cảm tạ bọn họ đã tới thăm hỏi Kiều Sở.
Một bên, Tứ Đại Mỹ Nhân vui mừng hớn hở, nhìn Duệ vương lúc này đã đổi sang một thân áo bào tuyết trắng, bọn họ còn tưởng hắn qua bên chỗ Lang phi bên kia chỉ để thay quần áo sạch sẽ, sau đó sẽ trở lại chỗ Kiều Sở.

Nào ngờ, sau khi đám người kia rời đi, hắn lại quay người trở về doanh trướng của Lang phi, dường như vừa rồi chính là nhận được thông báo của gã hộ vệ cho nên quay về để “dọn dẹp” mà thôi.
*****
Trăng đã treo trên đỉnh đầu, doanh trướng khắp nơi đều đốt đèn thấu ấm.

Trừ bỏ những cấm quân thị vệ cùng hộ vệ đang canh gác bên ngoài doanh trướng của các vị chủ tử, còn lại hết thảy mọi người đều đã ngủ say.
Đêm, đặc biệt yên tĩnh.
Miệng vết thương nơi ngực ngứa ngáy khó chịu, Kiều Sở cau mày mở mắt ra, đưa tay sờ soạng lung tung, lại đột nhiên giật mình, nàng rốt cuộc là đang gối lên cái gì? Hoặc là nói nàng rốt cuộc đang gối lên ngực của ai?