Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 166: Tỷ Thí Đêm Lửa Trại ____ Áo Hồ Cừu Của Hạ Vương 3






Nghe Hạ vương nói như thế, Kiều Sở liền cảm giác hối hận.
Vốn lời vừa rồi của nàng là để đánh tan ý niệm muốn tặng áo cừu tử của hắn, thứ nhất là vì hắn, thứ hai cũng là để tránh tị hiềm, mà hiện tại hình như hắn lại hoàn toàn không để ý đến cái này, lại chỉ nghĩ đến việc nàng vẫn đem theo lễ vật của hắn bên người mà cao hứng.

Như vậy, nếu nàng còn mở miệng muốn đem áo hồ cừu ngàn năm trả lại cho hắn, hẳn là sẽ khiến hắn mất hứng đi?
Tâm ý của người khác vốn đã không nên chối từ, thôi vậy, áo hồ cừu kia nàng vẫn sẽ giữ lại, về sau cẩn thận không để người khác nhìn thấy là được.
Hạ vương lại vẫn nhìn chằm chằm, dường như là đang chờ nàng trả lời.
Nàng đành phải gật đầu một cái.
Cũng chính cái hành động này lại khiến nàng bắt gặp trong mắt hắn cẩn thận hiện lên ý cười, mâu quang lấp lánh sáng rực lên, nàng nhất thời ngẩn ngơ, lại tiếp tục nghe hắn thấp giọng nói: “Lễ vật mà ngươi tặng, Kinh Thông ta cũng vẫn luôn mang theo.”
Tầm mắt nàng nhìn thấy giữa những ngón tay thon dài của hắn đang cầm một tiểu hà bao hồng lam trang trí hoa văn bằng giấy thếp vàng.
Dường như là hắn vừa tháo xuống hà bao này từ ngọc bội treo trên thắt lưng của hắn…….
Ở Bắc địa, kỹ thuật thêu thật sự rất lạc hậu, cái loại hà bao tinh xảo này vẫn là được đưa từ Đông Lăng tới Bắc địa, được rất nhiều nữ tử nơi đó yêu dùng.
Thực sự mà nói cái loại đồ vật này vốn chính nó không phân biệt cung đình hay dân gian, là vật ai ai cũng có thể sử dụng, hơn nữa giá cả cũng không mấy khác biệt.

Nhưng trên thực tế thì…người cũng có quý có tiện, cho nên dân phường kỹ thuật liền không thể sánh ngang với cung phường, rõ ràng chính là vì cung đình tôn quý, cho nên phía bên trong lẫn mặt đáy hà bao chế tạo ở dân phường liền bị bắt buộc phải làm khác đi một chút.

Khi mở hà bao ra bên trong liền có thể nhìn thấy một dấn ấn nhỏ có chữ “Dân Chế”, ngoài ra ở đường khâu ở mặt đáy sẽ dùng loại chỉ có màu sắc bất đồng với màu nền của hà bao…Như vậy liền có thể khiến cho thứ đồ này thoạt nhìn không mang chút tỳ vết nào.

Nhưng kỳ thật không mấy ai biết được chi tiết nhỏ nhặt thứ hai ở mặt đáy, bất luận là quý nhân trong cung hay là tiểu thư quý tộc bắt được hà bao do cung phường chế tạo đều không có ai sẽ mở ra kiểm tra xem xét, chớ nói chi đến nam nhân vốn không dùng hà bao.

Thứ nam nhân bọn họ dùng hình thức tương đối đơn giản hơn mà thể tích cũng lớn hơn nhiều, chính là túi gấm.
Sở dĩ nàng biết những điều này là bởi vì nàng rất thích tìm hiểu những cái như vậy, bởi vì chuyên môn của nàng chính là tìm tòi nghiên cứu …Nàng đoán những đồ vật này hẳn sẽ có điểm khác nhau giữa cung đình và dân thường, cho nên cố ý đi thăm dò tư liệu.

Đối với thân phận của Kiều Mi, nàng ta tùy ý liền có thể lấy được đồ vật chế tạo ở cung phường, nhưng Mịch La cùng nàng lại chỉ có thể mua được ở dân phường….
Nhìn tiểu hà bao nằm trong tay của Hạ vương nàng ngay lập tức liền nhận ra đó là hà bao của nàng, bởi vì nữ nhân ở trong cung hoặc những tiểu thư quyền quý tất sẽ không dùng đồ vật chế tạo từ dân phường.

Cái này là nàng tùy thân mang theo từ Bắc địa tới đây.

Nàng thích màu lam, cho nên hà bao mang đến đây hết thảy cũng chỉ thuần một màu lam mà thôi.
Nàng đột nhiên nhớ tới, tuyển phi thi đấu ngày đó, nàng lần đầu đầu tiên đem tiểu tảo cấp cho Hạ vương….Đương nhiên, khi đó tâm nàng vốn là muốn trêu chọc hắn, sau đó, khi Hạ vương đưa nàng quay về Duệ vương phủ, nàng lần thứ hai tặng hắn một bao tiểu tảo.

Lần thứ hai đó là nàng thiệt tình, tự đáy lòng cảm kích đi tặng táo cho hắn.
Hà bao hiện tại Hạ vương mang theo chính là hà bao nàng tặng hắn trong lần đó.
Ngày đó tuyển phi thi đấu, Thượng Quan Kinh Hồng đã cải trang thành lão Thiết đúng lúc đến phòng của nàng đổi đàn hương, cho nên chuyện quả táo cùng hà bao này hắn cũng có nhìn thấy…Khó trách đêm đó ở bãi đi săn, hắn tựa hồ quét mắt nhìn qua thắt lưng của Hạ vương.
Đương nhiên hắn không thương nàng, cho nên hắn tuyệt đối cũng sẽ không ghen hay tức giận, nhưng nàng vẫn hy vọng hắn sẽ không hiểu lầm cái gì.

Bởi vì cái đó đối với Hạ vương sẽ không tốt.
Nàng thật không ngờ Hạ vương vẫn luôn mang theo thứ này bên người, nàng không khỏi cười nói: “Ngươi luôn mang theo như vậy lại thật khiến ta phải áy náy, bởi vì lễ vật này thực không xứng với thân phận của ngươi.”
Hạ vương hơi trầm giọng đi: “Ta không thích nghe ngươi nói thế, ta vẫn sẽ mang theo nó, bởi vì trước nay chưa từng có ai tặng ta lễ vật giống như thế này.”
Hắn nói xong lại cười lạnh: “Những người kia, mỗi người đều là muốn từ trên người ta đoạt được một thứ gì đó, trong đầu không ngừng nghĩ ta _ đứa con này của hoàng đế, đối với bọn họ mà nói sẽ có chút giá trị lợi dụng!”
“Là Kiều Sở nói năng hồ đồ, mong Cửu gia chớ trách tội.”
Nàng hơi kinh hãi, vội đứng dậy gập người tạ tội.

Trong lòng cảm thấy người nam nhân này quả nhiên là một người quang minh chính đại ngay thẳng, hắn ở trước mặt nàng lại không hề giấu diếm nói ra tâm tư như thế….Cảm tình của nàng đối với hắn thật tăng thêm vài phần.
Hạ vương ngữ khí vừa chuyển: “Vậy ngươi….vẫn mang theo áo hồ cừu kia lại đây sao?”
“Ta cũng chưa từng được ai tặng cho lễ vật, đó cũng là phần lễ vật đầu tiên mà ta thu được.”
Lời nàng nói như rơi vào khoảng không im lặng.
Nàng nhìn thấy Hạ vương bộ dáng như đang ngẩn ra, liền ngay cả hai cái nha hoàn thay nàng trang điểm đứng bên cạnh cũng sửng sốt một chút…Dường như bọn họ thật không nghĩ tới một người có thân phận như nàng vậy mà chưa từng nhận được một chút lễ vật nào.
Kiều Sở khẽ cười khổ, nếu đã không tính toán đem áo hồ cừu trả lại cho hắn, vẫn là nên đối với hắn nói ra mấy lời này.

Không phải là nàng cố ý đi lấy lòng gì, chỉ đơn giản đây là lời thật lòng của nàng, nếu không đem áo hồ cừu lại đây, nàng kỳ thật vẫn sẽ hảo hảo cất giữ.
Tiểu Cửu mới vừa rồi bị ca ca của hắn xoay người qua phi lễ chớ nhìn, sau đó lại nhìn thấy chính ca ca của hắn không tuân thủ quy củ trước đã quay lại cùng Kiều Sở nói chuyện, cho nên hắn tất nhiên cũng không chịu thiệt thòi, cũng lập tức quay người nhìn Kiều Sở, nghe hai người nói chuyện.

Nghe nàng nói ra một câu kia, hắn liền lập tức chạy đến bên người Kiều Sở, tựa đầu lên trên đầu gối của nàng, ngửa đầu nhìn nàng, thiệt tình nói: “Bát tẩu đừng buồn, nhà của Cửu ca có rất nhiều đồ tốt, nếu tẩu thích liền đến lấy đi nha.

Sau này tiểu Cửu lớn lên cũng sẽ có phủ đệ, lúc đó trong nhà có đồ vật gì cũng sẽ đem cho tẩu, như vậy, tẩu liền có rất nhiều lễ vật.”
Kiều Sở sửng sốt, “Xì” một tiếng nở nụ cười, nàng rất thích đứa nhỏ này, mà không biết vì sao đứa nhỏ này lại cũng đối với nàng thân thiết như thế, nhưng tóm lại đó cũng là phúc khí của nàng.
Nàng cố hết sức ôm hắn ngồi lên trên đầu gối, lại ôn nhu khẽ hôn lên cái trán nhỏ của hắn.
Tiểu Cửu ngẩn người ra, lập tức liền hưng phấn cười thích thú, vòng hai tay ôm lấy cổ của nàng, đầu hướng vào trong lồng ngực nàng ra sức dụi dụi.
“Tiểu Cửu, ngươi ngứa da có phải hay không! Bát tẩu còn đang bệnh, ngươi lập tức leo xuống cho ta, đừng có tùy tiện chạm vào nàng!”
Tiểu Cửu đang cực kỳ vui vẻ dụi dụi đầu, lại nhìn thấy ca ca hung hăng nhìn hắn, trên khuôn mặt tuấn tú của ca ca hắn đằng đằng sát khí, hắn cũng liền không khách khí trừng mắt nhìn lại: “Cửu ca, ca ghen tị!”
Kiều Sở nhận thấy Hạ vương tựa hồ đang cực kỳ tức giận, nàng có chút kỳ quái, tưởng lời nói phía trước của tiểu Cửu đã chọc tới vị gia này, vì vậy liền vội nói: “Tiểu Cửu chớ nói lung tung, đồ vật trong phủ Cửu ca ngươi cùng Cửu tẩu tương lai của ngươi, Bát tẩu tuyệt không thể lấy.

Nhưng mà Bát tẩu sẽ chờ ngươi lớn lên, chờ thu lễ vật của ngươi, có được không?”
Tiểu Cửu giật mình một cái, cư nhiên lại trịnh trọng gật gật đầu với nàng, Kiều Sở cười, vuốt ve cái trán của hắn, bất thình lình lại nghe Hạ vương trầm giọng nói: “Kiều Sở, phàm là đồ vật gì của ta, nếu ngươi thích, ta liền cũng có thể tặng cho ngươi.”
Nàng sửng sốt ngẩng đầu lên, đã thấy Hạ vương đang chăm chú nhìn nàng, trong mắt một mảnh nóng bỏng, bàn tay to bất giác xiết chặt tiểu hà bao trong tay.
Trong lòng nàng nổi lên một trận khó hiểu, ngay cả hai nha hoàn kia tựa hồ cũng là bị một cỗ khí thế cường lực mãnh liệt của chủ tử dọa cho kinh sợ, đồng thời đều ngừng lại động tác trên tay.
*****
“Ha ha, thật là may mắn quá đi, lúc này tính ra cũng là vừa lúc chúng ta đổi phiên gác, vậy là có thể qua bên kia nhìn đại hội lửa trại một chút, nghe nói Duệ vương đang chuẩn bị cùng Phương chủ bộ tấu một khúc.”
“Di, có thể sao? Nhưng ta nghe mấy bằng hữu bên kia nói, vì chuyện binh phù ngày hôm nay, mà thêm nữa Phương chủ bộ còn là người của thái tử, cho nên chuyện Phương chủ bộ cùng Duệ vương hợp tấu, cái này sợ là không thể…….”
“Ngươi thì biết cái gì! Tin tức mới nhất vừa truyền đến, nói là hoàng thượng đã đích thân mở miệng, ngươi nói, vạn tuế gia đã mở miệng, hai người kia chẳng lẽ còn dám không tuân theo?”
“Thì ra là như thế, chúng ta thật may mắn, nói đến, vị Bát gia này hình như càng lúc lại càng được hoàng thượng coi trọng………”

Kiều Sở vốn còn đang hoảng loạn trong lòng, đang không biết phải trả lời Hạ vương thế nào, đột nhiên nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập cùng thanh âm nói chuyện của vài tên hán tử ở bên ngoài truyền đến, nghe qua dường như cũng không phải của đám hộ vệ đứng gác bên ngoài trướng của nàng.

Đám hộ vệ này vừa rồi đã bị Hạ vương giáo huấn một phen, cho nên lúc này đến thở mạnh một cái cũng không dám, nói gì đến việc mở miệng bàn tán….

Kia hẳn là của mấy cấm quân thị vệ đi ngang qua.
Nhưng cũng may, thanh âm của bọn họ tựa hồ cũng đã đánh tan sự bối rối của nàng, nàng thầm trách chính mình đa tâm.

Hạ vương vốn chẳng qua chỉ là hảo tâm mà thôi, nàng như thế nào vừa rồi lại cho rằng hắn đối với nàng…..Điều này sao có thể chứ?
Hạ vương cũng là một nam nhân tài giỏi nổi bật, còn nàng thì chỉ là một nữ tử bình thường, vừa không có bộ dáng khuynh thành như Kiều Mi, lại cũng không có tài trí như Lang Lâm Linh, hắn sao có thể đi thích nàng…Nàng không muốn nghĩ nhiều nữa, nhân tiện thấy bên ngoài đang náo nhiệt, cũng là muốn đổi đề tài, có chút lo lắng nói: “Hoàng thượng vẫn đang ở ngoài kia, Cửu gia, ngươi mau cùng tiểu Cửu trở về mau đi, các ngươi là người quan trọng trong mắt hoàng đế, lúc này sao có thể vắng mặt được?”
Hạ vương tựa hồ cũng đang nghĩ chính mình vừa rồi thất thố, hắn mới ho nhẹ một tiếng, tiểu Cửu đã cướp lời: “Bát tẩu đừng lo, vừa rồi tiểu Cửu nói mình bị đau bụng, cho nên phụ hoàng để cho Cửu ca mang tiểu Cửu về doanh trướng nghỉ ngơi.”
Hắn nói xong đắc ý cười rộ lên, Kiều Sở trong lòng lại một phen cảm kích hai người bọn họ, nhưng vẫn là bất an như trước, chỉ nói: “Trở về đi.”
Hạ vương lại lên tiếng: “Ta cùng tiểu Cửu ở lại với ngươi một lát nữa, ta thấy ngươi cô……”
Hắn nói tới đó đột nhiên dừng lại, Kiều Sở không khỏi cười khổ…Nàng biết hắn là muốn nói nàng cô đơn lạnh lẽo ở nơi này một mình…Mà nhắc tới cũng kỳ quái, lẽ ra Thượng Quan Kinh Hồng mặc kệ nàng liền thôi, nhưng ngay cả Tứ Đại Mỹ Nhân mà nàng cũng không thấy đâu thì đúng là rất kỳ lạ…
Nhưng hiện giờ nàng vẫn thủy chung băn khoăn nếu tiểu Cửu cùng Hạ vương nán lại ở đây lâu quá sẽ không ổn, hai người này đều là những đứa con được hoàng đế coi trọng, cho nên hoàng đế tất cũng sẽ không lơ là mà quên mất hai người bọn họ.

Tốt nhất vẫn là nên để họ trở về, nàng lại tiếp tục khuyên nhủ: “Ta thật sự không sao, các ngươi đừng lo, các ngươi mau trở về nhanh đi.”
Tiểu Cửu nghĩ nghĩ, đột nhiên ôm cổ của nàng, nói: “Bát tẩu, hay là Bát tẩu cũng theo chúng ta đi đi?”
Nàng ngẩn ra, liền ngay cả Hạ vương cũng nói, đúng vậy, ngươi theo chúng ta qua đó một chuyến đi.