Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 218: Ngươi Không Cần Hiểu Ta 16






Trữ vương hơi trầm ngâm một lát, nói: “Bố trí của Bát đệ không thể cứ như vậy mà bị gián đoạn, bổn vương tin tưởng Bát đệ nhất định là mệnh còn chưa tận, Thiết thúc, thúc hãy phân phó ám vệ bên kia cẩn thận điều tra, nhìn xem có thể có chút vết tích gì để lại hay không, xem Bắc địa lãnh chủ rốt cuộc có thể đi nơi nào.

Việc này chỉ sợ là không đơn giản, dặn bọn họ hành sự cẩn thận, tuyệt đối không được để lộ hành tung”
Lão Thiết gật đầu đáp ứng, lúc này, Cảnh Bình tiến lên từng bước, nói: “Ngũ gia, có một chuyện mà trước đây gia đã từng đề cập qua với Cảnh Bình, đó là về mẫu thân của Kiều phi.

Nghe nói mẫu tộc của mẫu thân Kiều Phi nương nương giao chiến với một bộ tộc khác, thủ trượng đã bại, trong thời gian hai tộc đang tự mình chỉnh quân chuẩn bị cho trận giao chiến sắp tới, Mịch La đã quay về mẫu tộc và bị người của Thái tử phi bắt đi, gia chỉ đợi sau khi quay về Triêu Ca sẽ nghĩ cách đem Mịch La cứu ra, tái hỗ trợ tộc này.

Gia hiện tại đang mất tích, Ngũ gia xem có thể hay không phái người trước hết đi cứu Mịch La, đợi gia trở về sẽ tính tiếp?”
Phương Minh lập tức gật đầu tán thành: “Phải, Ngũ gia ngài xem việc này nên an bài thế nào mới tốt?”
Trữ vương hơi liếc mắt nhìn Trầm Thanh Linh một cái, Trầm Thanh Linh cười lạnh: “Gia nhân ngài thấy an bài như thế nào thích hợp thì an bài, Thanh Linh không có ý kiến”
Trữ vương ngẩn ra, mọi người nhất thời đều im lặng, Trầm Thanh Linh âm thầm nhìn Cảnh Bình, sau đó đạm thanh nói: “Thanh Linh đi trước”
Tông Phác nhướn mày, đuổi theo Trầm Thanh Linh, Tần Đông Ngưng nhìn hắn một cái, khẽ cười khổ.
*****
Tại y lư, đám người Nhược Tuyết vừa rời đi được một khắc.
Đã một ngày một đêm tính từ lúc rơi xuống vách đá, cả Thượng Quan Kinh Hồng lẫn Kiều Sở đều chưa có gì vào bụng, trước khoan lo đến những chuyện khác, khi mọi người vừa rời đi liền đem thức ăn mà đám người Nhược Tuyết mang đến lấy ra dùng bữa.
Kiều Sở có cái loại xúc động muốn hung hăng đánh chết cái tên Thượng Quan Kinh Hồng trước mặt này.

Từ sau khi hai người thành hôn đến nay, số lần bọn họ cùng nhau ăn cơm có thể đếm được trên mười đầu ngón tay, vì vậy cả hai đều không rõ thói quen ăn uống của đối phương thế nào.

Hiện tại, hai người chỉ lẳng lặng dùng bữa, nàng lúc này mới phát hiện thói quen ăn uống khác người của hắn.

Hắn tựa hồ chẳng thèm quan tâm tay nghề người nấu như thế nào, đồ ăn ngon dở ra sao, cũng không ăn mặn, độc chỉ ăn chay.
Nhưng hắn là ân nhân có ơn cứu mạng của Tộc chủ, bọn họ có thể xem là khách quý, tộc chủ làm sao có thể chỉ đem theo chút rau dưa đến cho họ dùng bữa được, tất cả đồ ăn đem đến đều là thịt, giờ thì hay rồi, đường đường một cái hoàng tử lại ngồi ăn cơm trắng!
Hắn thật sự không có nói gì, chỉ hừ một câu, ta không ăn mặn, sau đó liền một hơi ăn sạch ba bát cơm trắng, nhưng nàng nhìn thấy như vậy…lại có chút đau lòng, hắn đang bị thương, sao có thể chỉ ăn cơm trắng như thế được, nàng cố gắng đè nén cảm giác đau lòng, cúi đầu lẳng lặng nhai cơm.
Ở đối diện, người nào đó dùng tốc độ gió cuốn mây tan giải quyết xong ba bát cơm trắng, thế nhưng lại vẫn có thể duy trì một tư thế tao nhã, ăn no rồi liền cầm đũa gắp thức ăn cho nàng, một hồi nói, Kiều Sở, nàng đừng ăn nhiều cơm trắng như thế; một hồi lại nói, Kiều Sở, nàng ăn nhiều cá một chút; một hồi lại nói, Kiều Sở, nàng ăn nhiều thịt một chút.
Nàng trước kia vậy mà lại không biết hắn “nhiều lời” như thế.
Hắn đem thức ăn chất cao như núi trong bát nàng, nghĩ nghĩ gì đó, lại cúi đầu đến trước mặt nàng, nói: “Kiều Sở, nàng làm cơm cho ta đi, bữa tối nàng làm, nấu thức ăn chay cho ta”
Trong lòng nàng quả thật cũng có cái ý định này, hắn không thích ăn mặn, ăn chút rau xanh cũng là tốt, thế nhưng ngoài miệng lại nói: “Không làm, ngươi có thấy tiểu thư nào đi nấu cơm cho đầy tớ không hả?”
Thượng Quan Kinh Hồng hừ một tiếng, không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ăn cơm, đem một đôi đũa đùa nghịch tiếp tục “tạo núi” trong bát nàng.
Sau khi ăn xong, hắn lôi kéo nàng đến bên trường tháp để nàng thay hắn băng bó vết thương, nàng cẩn thận giúp hắn hoàn hảo băng bó xong, liền đẩy đẩy hắn, nói: “Xong rồi”
Hắn “Ân” một tiếng đáp lại, nàng ôm chăn leo lên tháp, đang muốn tiến vào trạng thái suy nghĩ, đột nhiên người bị hắn bắt lấy, miệng hắn ở trên môi nàng nhẹ gặm một cái, trong lòng nàng còn đang có việc, lòng rối rắm như tơ vò, hung hăng đánh vào bả vai của hắn, mà hắn cũng không thèm để ý, gõ một cái lên trán nàng, sau đó xoay người đến dược phòng.
Nàng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đúng là người xấu không thể sợ, sợ nhất chính là gặp phải lưu manh.

Thượng Quan Kinh Hồng trước khi mất trí nhớ chính là một tên bại hoại, sau khi mất trí nhớ chính là một kẻ lưu manh.

Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là gọi hắn lại: “Ngươi đang bị thương, vẫn là nên ngủ một giấc đi”
Hắn hiện tại mất trí nhớ, có một số việc không thể trông cậy vào hắn, trong lòng nàng có nghi hoặc khó hiểu cái gì cũng không thể bàn bạc với hắn.
Trên mặt hắn lộ ra chút thần sắc cổ quái, môi mím thật chặt, bộ dáng giống như rất muốn cười mà không thể cười, cuối cùng thấp giọng nói: “Kiều Sở, nàng đây là đang quan tâm ta sao?”
Nàng lập tức lắc đầu: “Ngươi mà có chuyện thì ta không có người để sai vặt”
Thượng Quan Kinh Hồng nói: “Ta bây giờ nếu đi ngủ thì chỉ có thể ngủ một mình, ta và nàng mới nói buổi tối sẽ cùng nhau ngủ, hiện tại ta trước phải nhanh chóng làm xong một số việc, buổi tối chúng ta mới có thể đi ngủ sớm được”
Kiều Sở á khẩu, một lúc lâu không nói nên lời.

Nếu hiện tại trên tay nàng cầm cái gối, nàng nhất định ném chết hắn.

(Mơ cục gạch không mơ, lại mơ có cái gối, khác gì đánh người bằng thanh đậu hủ đâu hả Sở tỷ == )
Thân ảnh cao lớn của nam nhân biến mất ở cửa, đoán chừng là hắn đi sắc thuốc bồi bổ nguyên khí cho nàng, còn có cả bào chế giải dược hàn lan nữa.
Nàng thở dài, bắt đầu rơi vào trạng thái suy nghĩ.
Thoạt nhìn tựa hồ không có khả năng, nhưng bộ dáng lại rất giống nhau, nhưng nếu cộng thêm tay thuận nữa thì xác xuất hẳn sẽ lớn hơn rất nhiều.
Kiều Mi trời sinh là thuận tay trái, mà Nhược Tuyết công chúa cũng là thuận tay trái.
Tỳ nữ thay nàng vén chính là vén ống tay áo bên phải, mà bàn tay Nhược Tuyết đặt lên bàn lại là tay trái.
Nhược Tuyết lúc đó phản ứng rất nhanh, tựa như phản xạ có điều kiện, là hành động lơ đãng.


Nhược Tuyết nhất định cũng là thuận tay trái.
Nhưng Nhược Tuyết sao có thể là Kiều Mi được?
Nàng cùng Thượng Quan Kinh Hồng tới nơi này bất quá chỉ mới một ngày một đêm, mà trước khi khởi hành từ bãi săn trở về, nàng vẫn còn gặp qua Kiều Mi, nói cách khác, Kiều Mi nếu có tới nơi này cũng không thể sớm hơn các nàng bao nhiêu.
Quan trọng nhất là, nếu Nhược Tuyết thực sự đúng là Kiều Mi, vậy vì sao nàng ta lại xuất hiện ở đáy cốc, dựng nên một Thiên Thần thôn như thế mục đích là vì cái gì?
Hơn nữa, nếu Nhược Tuyết quả thật là Kiều Mi, vậy thân phận của vợ chồng “Kiều Chấn Trữ” kia liền cũng khả nghi, nhưng hai người đó từ Bắc địa chạy tới nơi này cũng để làm cái gì?
Nàng quả thật không thể giải thích nổi, nhưng kỳ thật Nhược Tuyết rất có thể chính là Kiều Mi.
Trong lòng nàng phiền não, chung quy vẫn nhịn không được hướng phương hướng dược phòng la lên: “Thượng Quan Kinh Hồng, ngươi nói xem, trên đời này có thể nào có hai người diện mạo hoàn toàn giống nhau, hơn nữa còn cùng thuận tay trái hay không a?”
Thượng Quan Kinh Hồng từ dược phòng đi tới, thẳng đến khi ngồi xuống tháp biên, thân thủ muốn ôm nàng vào lòng, nàng không cho, hắn nhíu mày nói: “Trong lòng nàng có việc, có cố nghĩ đến nát óc cũng có thể nghĩ ra được cái gì, đừng động đậy, ta liền nói cho nàng nghe”
Hắn mất trí nhớ vẫn là mất trí nhớ, có nhiều chỗ thay đổi vẫn là thay đổi, nhưng tính tình thì từng chút từng chút đã trở lại, càng lúc càng bộc lộ rõ ra ngoài.
Kiều Sở khẽ cắn môi, ráng nhẫn nhịn, lập tức gật đầu, hắn cười, tháo giày leo lên tháp, ôm nàng, để cho nàng nằm trong lòng hắn, vài ngày không cạo râu, cằm hắn đã có vài sợi râu nhô ra, hắn cầm lấy tay nàng hướng cằm chính mình sờ soạng.
Kiều Sở cười mắng hắn một câu, hung hăng nhéo mặt hắn một cái.
Hắn một tay đè tay nàng lại, một tay vỗ về đầu nàng, thản nhiên nói: “Nàng là đang nói đến Nhược Tuyết, có đúng hay không?”
Kiều Sở cả kinh: “Làm sao ngươi biết?”
Thượng Quan Kinh Hồng cười khẽ: “Nhược Tuyết thuận tay trái, hơn nữa, vừa rồi ta thấy nàng còn không ngừng nhìn nàng ấy vài lần, chỉ mong là không bị đám người tộc chủ kia nhận thấy thôi”
“Ta vừa rồi đâu có ác ý”
“Nàng không có ác ý, nhưng khó đảm bảo rằng bọn họ sẽ không nghĩ như vậy, chúng ta bây giờ đang ở chỗ người ta, hết thảy đều cần phải cẩn thận”
“Người ta là thiên nhân”
“Nga, người có tốt có xấu, thiên nhân liền không có tốt xấu sao?”

“Đúng, tiêu biểu ngươi chính là người xấu”
“Mặc kệ ta có phải người xấu hay không, ít nhất nàng biết ta sẽ không hại nàng, chỉ biết bảo hộ nàng”
Trong lòng Kiều Sở hơi động, nàng không quen nghe hắn nói như vậy, vừa bĩ bĩ lại ôn nhu, nàng vội chuyển đề tài: “Nhưng nếu ngươi nhận ra được, bọn họ biết cũng không có gì kỳ quái”
“Không hẳn”, Thượng Quan Kinh Hồng thản nhiên nói: “Ta luôn luôn dõi theo nàng, tự nhiên sẽ rõ mọi cử chỉ của nàng”
Kiều Sở nhịn không được thấp giọng mắng: “Ngươi đừng có lúc nào cũng nói ra những lời nghe ghê như vậy được không?”
Thượng Quan Kinh Hồng bật cười: “Ai nói?”
Kiều Sở quyết định câm miệng.
Nhưng thật ra Thượng Quan Kinh Hồng không phải đang nói đùa, hắn nói: “Kiều Sở, nơi này, chúng ta tốt nhất không nên ở lại lâu”
“Ân” Kiều Sở gật gật đầu, chuyện của Kiều Mi đã làm cho nàng nhớ lại một sự kiện quan trọng mà nàng đã quên béng đi mất, nàng thật đáng đánh đòn mà, từ sau khi bị hắn cường bạo, chính mình chìm trong đau khổ, sau lại xảy ra chuyện rơi khỏi vách đá, nàng nhất thời đã quên mất, mặc kệ thế nào, Thượng Quan Kinh Hồng nhất định phải rời khỏi đây, phải khôi phục lại trí nhớ, nàng cũng phải lưu lại bên cạnh hắn thẳng cho đến khi hắn đem Mịch La cứu ra, cứu lấy toàn bộ tộc nhân của Mịch La.
Sẽ không lâu đâu, nàng biết, sau khi ra ngoài, hắn nhất định sẽ làm được.

Với năng lực của hắn, hắn nhất định có thể làm được.
Nàng lập tức lại nói: “Không thể ở lâu, ý ngươi là…”
Thượng Quan Kinh Hồng đáp: “Thân mình của Nhược Tuyết công chúa vốn không phải như ta nói, nàng ta trúng độc, đó là thứ nhất”
Nàng chấn động, lần này, nàng rốt cuộc có thể hoàn toàn khẳng định, Nhược Tuyết chính là Kiều Mi, bởi vì Kiều Mi trước kia từng bị Trầm Thanh Linh hạ độc.

Đêm trước khi khởi hành đến bãi săn, khi nàng nấp trong thư phòng đã từng nghe Trầm Thanh Linh nói qua.
Nàng ngưng thanh hỏi: “Trừ cái này ra, còn có cái gì không ổn?”