Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 342






Đối với gút mắt trong quan hệ tình cảm giữa ba người, Kiều Sở vốn còn có rất nhiều điều muốn hỏi nam nhân bên cạnh, muốn biết suy nghĩ của hắn, lại nhớ tới những lời hắn đã nói với nàng lúc hai người đứng trước điện Thường Phi, mặc dù nàng cũng giống như nữ nhân bình thường cũng có ghen tuông, nhưng lúc này khi Trầm Thanh Linh từ từ đi về phía bọn họ, nàng vẫn là nói khẽ với hắn: “Chàng đi đi”
Nàng tránh thoát khỏi lồng ngực hắn, không phải là có ý muốn buông tay, mà là muốn giành không gian cho hắn.
Vả lại lòng nàng cũng có việc cần phải cẩn thẩn suy ngẫm lại.
Thượng Quan Kinh Hồng nhìn Phương Minh: “Phương thúc, thúc dẫn Lâm cô nương vào nhà đi”
“Lát nữa ta sẽ đến gặp nàng”
Hắn nói xong lại thản nhiên hướng Trầm Thanh Linh nói.
Trầm Thanh Linh thấy Phương Minh bước đến đỡ mình, cười lạnh tránh đi, nhìn nhìn Kiều Sở, tiện đà thật sâu nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, chua chát nói: “Tân hoan cựu ái, là do ta nhìn không ta đó thôi, nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay không gặp không về”
“Ân”
Nghe hắn đáp lại, Trầm Thanh Linh cắn răng, quay người rời đi.
Kiều Sở thầm thở dài, nàng mặc dù không thích Trầm Thanh Linh, nhưng tình cảnh như thế này thật khiến lòng nàng không yên chút nào.
…….
Tứ Đại Mỹ Nhân bị Thượng Quan Kinh Hồng cưỡng chế đuổi đi, còn bản thân hắn thì tự đưa nàng về phòng.
Trở về phòng, Kiều Sở cho là hắn sẽ ra ngoài, không để ý tới hắn, đi đến bên cạnh chậu đồng vắt khăn ướt lau mặt, nào biết hắn lại nhàn nhã ngồi xuống ghế, vỗ vỗ đùi nói: “Lại đây”
Kiều Sở giật mình, gọi nha hoàn đứng hầu ngoài cửa vào thay nước, sau đó khép cửa lại rồi mới bước tới ngồi lên đùi hắn, tháo thiết mặt của hắn xuống, cẩn thận giúp hắn lau mặt.
Hắn rất là đắc ý, nói về sau mỗi ngày đều phải làm như vậy.
Hưởng thụ tựa đầu lên vai nàng, cảm thấy nặng vai, Kiều Sở không thoải mái liền đẩy hắn ra, dịch mông ngồi sang bên cạnh, trán áp vào cần cổ hắn, lúc này mới thả lỏng thở dài một hơi.
Hắn cười mắng: “Nàng thật biết cách hưởng thụ”
Kiều Sở vẫn lặng thinh không nói gì, lười biếng tựa vào trước ngực hắn.


Nàng đã đi cả một ngày, toàn thân đều đã rất mệt mỏi.
Thượng Quan Kinh Hồng thấy nàng chẳng thèm ư hử, cũng không giận, tay dò vào trong y phục sờ lên bụng nàng, còn tay kia thì giống như làm ảo thuật biến ra một cái gì đó đưa tới bên miệng nàng.
Kiều Sở cúi đầu nhìn liền thấy nguyên lai là một viên kẹo hồ lô, không sửng sốt không được.
Nàng biết hắn không thích đồ ngọt, có ý muốn chỉnh hắn, liền đẩy viên hồ lô đến sát miệng hắn, nào biết hắn chơi xấu đi ngậm luôn mấy đầu ngón tay của nàng, còn dùng lực mút vào, khiến cả người nàng phát run lên, trong đôi mắt nóng rực của hắn xẹt qua một tia tà nịnh, nhả tay nàng ra, cúi đầu đi hôn nàng.
Giày vò môi nàng thật lâu sau mới chịu buông ra, nàng vuốt bờ môi hơi sưng lên, thân thể vẫn còn run rẩy, bực mình véo má hắn một cái.
Hắn lại cười như mèo ăn vụng, sau cùng mới cầm lấy khăn vừa rồi nàng để lên bàn, cẩn thận lau khô mấy đầu ngón tay của nàng, xong bế nàng thả xuống giường, dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi một chút, ta qua kia một chốc sẽ về ăn cơm tối với nàng”
Sau khi Thượng Quan Kinh Hồng đi khỏi, Kiều Sở nghĩ nghĩ, hạ giường ra cửa bảo nha hoàn đi gọi Cảnh Bình.
……….
“Cảnh Bình, mới vừa rồi ở trong tửu lâu gia đã nói cái gì với nam tử kia?”
Nàng vào đề cực nhanh, Cảnh Bình căn bản đang cúi đầu hành lễ, nghe vậy quả nhiên sửng sốt ngẩng phắt đầu lên.
Kiều Sở liền biết là nàng đoán đúng rồi.
“Tuy là Kiều Sở muốn biết, nhưng nếu tiên sinh không tiện nói thì cũng không cần nói đâu”
Nàng sợ Cảnh Bình khó xử, cười cười nói.
Cảnh Bình nhíu chặt mày, rốt cuộc nhẹ giọng nói: “Kiều chủ tử, những lời gia nói với hắn cơ bản cũng giống như những gì gia đã nói lại với chúng ta, có điều là thiếu mất một câu”
……..
Cảnh Bình đã đi khỏi.
Kiều Sở quay về giường, dựa người vào đầu giường, tuy trời đã về chiều, nhưng ánh mắt trời theo song cửa chiếu vào vẫn có chút chói mắt.
Nếu như lúc đó không nhận ra vẻ lạ lùng trong mắt Cảnh Bình thì nàng cũng sẽ không nhớ tới cử chỉ chấm nước trà tùy tay vẽ lên mặt bàn của Thượng Quan Kinh Hồng.
Nếu trước đó không phải nàng vẫn một lòng để tâm đến Thượng Quan Kinh Hồng thì nàng cũng sẽ không nhìn thấy vết nước trên mặt bàn đó.

Nếu nàng không phải dân khảo cổ thì nàng cũng sẽ không thể đoán ra vết nước đó là vẽ hai cái mặt chữ___chữ kia mặc dù nàng không nhận ra là chữ gì, nhưng dựa vào đặc điểm của chữ, nàng nghĩ kia chắc hẳn là một loại biệt ngữ.
Cảnh Bình nói hai chữ đó có nghĩa là “Đừng nói”
Một câu lúc đó Thượng Quan Kinh Hồng không nói ra chính là: ngươi là người của Cửu đệ.
……..
Trong sân nhỏ trước phòng của Trầm Thanh Linh.
Khi Thượng Quan Kinh Hồng đến, nàng đang tự mình rót rượu.
Trước mặt nàng là một bàn đầy thức ăn.
“Kinh Hồng, mời”
Nhìn thấy Thượng Quan Kinh Hồng đến, nàng khẽ run lên, rất nhanh lại cười đau khổ, giơ chén rượu về phía hắn.
Thượng Quan Kinh Hồng tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.
Trầm Thanh Linh thấy hắn thản nhiên nhìn mình, lòng cũng dần căng thẳng lên, rõ ràng nhìn thấy trong mắt hắn không hề có ý trách cứ.
“Lúc ấy kỳ thực ta đến là để tìm chàng, nhưng vì ta có nhiều điều phải cố kỵ, lúc ấy có mặt Thượng Quan Kinh Hạo ở đó, ta sợ khiến hắn nhìn ra đầu mối gì cho nên……..”
Hắn vẫn trầm mặc nghe nàng giải thích, nàng rốt cuộc kiềm chế không được tiến lên ôm lấy hắn.
Mà hắn lại vẫn bất động.
Lòng nàng càng thêm khủng hoảng, ngoài miệng cắn răng cười nói: “Kiều Sở có thật là vì muốn tốt cho chàng hay không? Được thôi, ta coi như nàng quả thật là muốn tốt cho chàng, nhưng nàng làm như vậy nhất định là chọc giận hoàng thượng, chỉ có thể là hại chết chàng, khiến chàng bây giờ ngay cả thượng triều cũng không được phép nữa….”
“Nàng ấy làm như vậy là có lý của nàng, đừng nói nàng không tốt.

Linh, đây là chuyện giữa ta và nàng”
Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại là lên tiếng vì Kiều Sở, Trầm Thanh Linh ngẩn ra, bi phẫn dâng lên, cũng nhất thời nổi giận: “Chuyện giữa ta và chàng? Được, ta không nói nàng, nhưng chàng hãy tự vấn lòng đi, vì nàng chàng đã đối xử với ta như thế nào? Thậm chí hôm nay chàng còn phái người giám sát, hạn chế hành động của ta nữa!”

Thượng Quan Kinh Hồng đẩy nàng ra, cười khẽ lắc đầu.
“Giám sát? Ta còn chưa lấy được Tuyệt nhan đan, nhưng sợ nàng buồn mà ta tình nguyện mạo hiểm để cho nàng công khai sống dưới thân phận này, Thượng Quan Kinh Hạo có lẽ đã sớm thông qua Hương Nhi giả biết được thân phận thật của nàng, nhưng hắn là người cực kỳ thận trọng, muốn cái gì cũng phải được đảm bảo tuyệt đối, tuyệt đối không có sơ hở.

Ta chính là lợi dụng bản tính đa nghi của hắn, dự tính nội trong khoảng thời gian này mà đưa nàng dời đi, nhưng tình hình hôm nay xem ra là hắn đã bắt đầu dò xét rồi.

Ta sao có thể không phòng bị, không phái người bảo hộ xung quanh nàng cho được? Cũng không có hạn chế hành động của nàng, chỉ là lệnh không thể để nàng ra khỏi phủ, chỉ cần có nửa điểm khả nghi, phải lập tức dẫn nàng theo đường địa lao rời đi”
Trầm Thanh Linh chấn động, lẩm bẩm: “Thì ra là như thế”
Nói xong lại ngẩng phắt đầu: “Nói cho ta biết, chàng vẫn yêu ta, chàng yêu Kiều Sở nhưng cũng yêu ta, yêu ta nhiều hơn Kiều Sở, chàng đối với Kiều Sở chính là………áy náy thôi đúng không”
Sắc trời càng lúc càng tối, ánh mắt Thượng Quan Kinh Hồng trong bóng đêm cũng trở nên âm u, tựa như một cái động bằng phẳng lại sâu không thấy đáy, Trầm Thanh Linh bất chợt rùng mình, quả nhiên nghe được thanh âm của hắn sắc bén tựa như đao của hắn.
“Ta yêu Kiều Sở, còn đối với nàng là kính trọng.

Linh, kể từ lúc này ta sẽ không giống như trước kia ép nàng yêu ta nữa”
“Ta không hiểu chàng đang nói gì……..” Trầm Thanh Linh chỉ cảm thấy bên tai “Ông” một tiếng, đầu phút chốc trở nên trống rỗng, miệng lẩm bẩm: “Nhất định là chàng vì chuyện hôm nay mà giận ta”
“Ta không có.

Chuyện ngày hôm nay ta mặc dù không dự liệu được, nhưng nàng làm như vậy là rất đỗi bình thường.

Nếu ta có thể vượt qua cửa ải này, ta sẽ cho nàng cuộc sống tốt nhất, nếu không thể, ta sẽ nghĩ cách đưa nàng rời đi”
Thượng Quan Kinh Hồng vẫn chậm rãi nói ra những lời tàn khốc, Trầm Thanh Linh nghe vừa đau vừa giận, gắt gao ức ngụ tâm tư, nghe hắn nói đến cho nàng cuộc sống tốt nhất, lại bỗng nhiên ngẩn ra, run giọng hỏi lại: “Cái gì gọi là cuộc sống tốt nhất?”
Hắn vẫn sẽ thú nàng làm phi phải không?
“Vinh hoa phú quý”
“Chàng sẽ lấy ta đúng không?”

“Không”
Một trận choáng váng đánh úp lại, Trầm Thanh Linh cơ hồ không thể đứng vững mà ngã quỵ xuống đất, nhưng khuỷa tay đã được một cánh tay hữu lực giữ lại.
Không, nàng không được phép hoảng loạn, hắn vẫn còn cảm tình đối với nàng, nàng biết chứ.
Nàng hít sâu một hơi, ghé sát vào ngực hắn: “Kinh Hồng, tuy tâm chàng đã thay đổi, nhưng mặc kệ thế nào thì ta cũng không đi.

Ta muốn được sống bên chàng không phải vì vinh hoa phú quý.

Nhất định ta phải gả cho chàng làm vợ, nếu chàng không chịu lấy ta, ta sống còn có ý nghĩa gì cơ chứ”
*****
Thượng Quan Kinh Hồng quả nhiên là phân phó phòng bếp làm kẹo hồ lô, Kiều Sở nhìn đống hồ lô nằm trên bàn, dở khóc dở cười.
Liếc mắt nhìn ra ngoài trời, sắc trời đã tối đen.
Đợi hắn đã nửa canh giờ nhưng vẫn chưa thấy hắn trở về cùng nhau ăn cơm, nàng đem hắn oán thầm mấy câu, sau đó ăn một mình.
Trông thì rất ngon, mà ăn vào lại chẳng khác gì nhai đèn cầy.
Có lẽ vì bữa sáng nàng đã ăn quá nhiều rồi.
Nàng đào đào bới bới một hồi, xong gác đũa không ăn nữa, mở cửa bước ra ngoài.
Liền thấy Cảnh Thanh không biết đã đến từ lúc nào, đang đứng cùng với đám tỳ nữ nhìn nàng đi ra, hắn vừa mừng vừa sợ hô lên: “Kiều chủ tử”
Kiều Sở thấy hắn như thế, khẽ bật cười, nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ta đến truyền lời của gia”
“Đến truyền lời sao lại không gõ cửa mà vào?” Kiều Sở cũng sửng sốt.
Cảnh Thanh lập tức ủy khuất nói: “Bởi vì gia dặn, khi nào thấy người đi ra thì mới được phép nói”
Kiều Sở càng khó hiểu: “Không được nói? Vậy mau nói cho ta biết hắn bảo ngươi truyền lời gì”