Phi Ngã Khuynh Thành Vương Gia Muốn Hưu Phi

Chương 64: Ván Cờ Của Ai






Đức Chính điện.
Đây là tẩm điện của hoàng đế, Duệ vương đang nằm trong này.
Ước chừng qua một chén trà nhỏ, thái tử từ bên trong Đức Chính điện đi ra.
Bên ngoài tường cung, có hai người đang đứng chờ hắn là Tào Chiêu Nam và Vương Ngự sử Vương Mãng.
Vương Mãng thấp giọng hỏi: “Thế nào?”
“Thương thế rất nặng, nhưng không phạm đến nội phủ hay gây hại gì” Thái tử chắp tay phía sau, thản nhiên nói.
Vương Mãng mỉm cười: “Hắn tất nhiên là sẽ có suy tính, nhất định sẽ không để mình bị thương quá nặng rồi.

Lần này ngất chẳng qua chỉ để lấy thêm ít lòng thương của hoàng đế!”
Thái tử nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Hơi giống đang chơi một ván cờ, đi nhầm một bước, liền sai toàn bộ”‘
Lòng Vương Mãng căng thẳng, ép thanh âm tới mức thấp nhất: “Ý thái tử là…”

Thái tử không trả lời, nhìn Tào Chiêu Nam: “Tào tổng quản thấy thế nào?”
Tào Chiêu Nam trầm tư, khóe môi khẽ nhếch: “Thiết nghĩ thái tử nói rất đúng chuyện binh phù”
Vương Mãng tự biết tư sự trọng đại, căng thẳng hỏi: “Tào tổng quản xem sự thấu triệt, thứ cho Vương Mãng ngu muội, xin hỏi chuyện Duệ vương đến cây liễu ven hồ rốt cuộc cùng binh phù có quan hệ gì?”
Tào Chiêu Nam đáp: “Cái này phải bắt đầu từ việc hoàng thượng mật chỉ tứ hôn cho Lang gia Lang tiểu thư”
“Trên thực tế, trước khi bắt đầu tuyển phi, thái tử sớm đã đoán được hoàng thượng cuối cùng sẽ chọn Lang gia Lang tiểu thư làm chính phi.

Trận thi đấu tuyển phi bất quá chỉ là để người ta không nhìn ra tâm ý chân chính của Hoàng thượng, cũng là để ngăn mọi người bàn tán nói hoàng thượng bất công, dù sao, trước khi Duệ vương khiến hoàng thượng tức giận, ai cũng muốn để nữ quyến trong nhà mình được gả cho hắn!”
Vương Mãng cười khẽ, gật đầu: “Lang tiểu thư và Duệ vương thường qua lại thân mật, vậy mà Hiền vương với Hoàng hậu còn không tự biết, điện hạ là âm thầm lưu ý Duệ vương.

Ý tứ của hoàng thượng cũng là ám nhìn ở trong mắt, biết Lang tiểu thư trí tuệ, Lang gia lại sủng ái nhất là Lang tiểu thư, mà phụ thân của Lang tiểu thư là Lang tướng quân trong tay lại đang cầm trọng binh, ý tứ của hoàng thượng chính là: hắn muốn Duệ vương thú Lang tiểu thư, đem thế thực Lang gia tin dùng, phụ trợ thái tử thuận lợi đăng cơ tôn vị, cũng là khiến Hiền vương không thể hoàn thành đại sự; mà ngay sau thái tử đăng cơ, cũng làm cho Duệ vương dùng lực lượng này kiềm chế thái tử, không để thái tử giết Hiền vương và các vị huynh đệ khác”
“Cho nên, nếu hoàng thượng một khi khảo hạch ra, Duệ vương đối với chúng huynh đệ tồn tại ý tốt, tuyệt không có ý tham gia tranh đoạt vương vị, cũng có thể làm được mọi điều như hoàng thượng kỳ vọng, khi ấy binh phù tất sẽ giao cho Duệ vương.


Hôm nay Duệ vương phụ trợ thái tử, ngày khác cũng có thể kiềm chế thái tử.” Tào Chiêu Nam tiếp lời.
Vương Mãng lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, Duệ vương lại cố chấp vì Kiều Sở mà gây xích mích với hoàng thượng, cũng là tự mua dây buộc mình.”
Thái tử dừng bước, nhếch mép: “Ai nói là hắn tự mua dây buộc mình? Đây là một phương pháp thông minh nhất, càng chứng minh rằng hắn không cố ý lấy lòng hoàng thượng, cũng không có tâm tranh đoạt.

Đáng tiếc, việc này đến một bước cuối cùng hắn lại mắc sai lầm!”
Vương Mãng ngẩn ra, Tào Chiêu Nam nói: “Cái này nói ra, lại phải bắt đầu lại từ chuyện tuyển phi”
“Hoàng thượng truyền gọi ta vào cung lãnh thánh chỉ tuyển phi, là người hy vọng trước khi tuyên chỉ tin tức sẽ không lọt tới tai Duệ vương, điều đó có thể nói tin tức trong cung có thể truyền nhanh tới cỡ nào.

Nhưng hoàng thượng lại không nghĩ sẽ lập tức tuyên chỉ, dù sao trưa nay Duệ vương tiến cung vì chuyện Kiều Sở mà gây xích mích với hắn, hai người vừa xích mích không lâu, nếu sớm tuyên thánh chỉ, thật chỉ càng khiến hai người càng thêm mâu thuẫn”

“Nhưng mà, thánh chỉ một khi đã công bố, muốn sửa lại là ngàn vạn khó khăn, quân tuyệt không thể nói đùa! Cho nên cho dù lúc đó Duệ vương có không muốn thì hắn cũng biết ý chỉ tuyệt đối không thể sửa lại.

Nhưng nếu tin tức truyền tới tai hắn trước, hắn nhất định sẽ tiến cung gặp hoàng thượng bàn bạc thương lượng”
“Có điều, thánh chỉ cũng cần phải có người tuyên, những hoàng tử khác thì không cần phải nói, nhưng hoàng thượng nghĩ với trí tuệ của thái tử điện hạ thì điện hạ tất cũng đã đoán ra dụng ý chân chính của hoàng thượng, vì vậy đơn giản nhất là để cho một nô tài trong phủ thái tử như ta làm người tuyên chỉ! Hắn biết ta nhất định sẽ không để lộ tin tức, dù sao chuyện hoàng thượng tuyển phi cũng là vì thái tử, nếu thái tử đem tin tức này truyền ra làm cho Duệ vương hồ nháo, như vậy khác gì thái tử tự hại mình”
“Thánh chỉ này sớm đã được soạn ra từ đầu, vẫn đặt ở Kim Loan điện, chỉ có chính phi chi danh là chưa được viết lên, hoàng thượng cũng không kiêng dè chuyện để người khác xem, dù sao chính phi chi danh thẳng đến tối hôm qua mới được viết.

Thái tử trước đó tiến cung đã nhân cơ hội xem qua nội dung thánh chỉ ‘vô danh’, Mạc Tồn Phong là người theo bên cạnh hoàng thượng, tất cũng đã xem qua thánh chỉ ‘vô danh’ này.

Thái tử đoán được Mạc Tồn Phong đêm nay nhất định sẽ nhìn lén cái tên được viết bên trên thánh chỉ, cho nên liền tạo ra một thánh chỉ giả đánh lừa hắn”
Vương Mãng hơi hơi liễm mi, hoảng sợ nói: “Điện hạ là cố ý bày bố thiết cục này để cho Hiền vương đi vào! Hiền vương nếu biết được hoàng thượng tứ hôn chính là Lang gia, nhất định là sẽ mừng rỡ như điên, đương nhiên, hắn là tuyệt không thể nghĩ ra được ý tứ chân chính trong lòng hoàng thượng, chỉ nghĩ đến hoàng thượng đối với biểu hiện của hắn mấy năm nay có chút tán thành, có thể sửa lập đế vị chưa định”
Tào Chiêu Nam hơi hơi gật đầu, lạnh lùng mà cười: “Mà một đạo thánh chỉ giả đêm qua đã hoàn toàn hủy đi hy vọng của Hiền vương, hắn nhận định hoàng thượng nếu tứ hôn cho Vương gia vốn giao hảo với thái tử, tất cũng sẽ đem binh phù giao cho thái tử, bí quá hóa liều, động sát niệm!”
Vương Mãng gật đầu: “Vốn, Hiền vương cũng không muốn động tới điện hạ, dù sao một khi mọi sự bị phát giác, cho dù hoàng thượng niệm tình thân, không đành lòng hạ sát, nhưng tương lai nhất định là không tin dùng Hiền vương được nữa, chúng vương coi như loại được một đối thủ”
Hắn cười: “Đáng tiếc, Hiền vương đêm qua quá nóng nảy”

“Ân” Tào Chiêu Nam nhẹ giọng nói: “Thái tử cố ý ra ngoài một mình, càng thuận thế cho hắn phái người ám sát thái tử”
Vương Mãng lúc này đã hiểu được ít nhiều, vừa mừng vừa sợ: “Vương Mãng mới vừa phỏng đoán việc này có phải là do Hiền vương gây ra, nói như thế, việc này đương nhiên là do hắn làm! Thái tử bức bách Hiền vương ám sát mình, Hiền vương lại còn không phát hiện ra, lần này là hắn gặp phải phiền toái lớn!”
Thái tử ngưng mắt trông về phía cung tường xa xa, thản nhiên nói: “Nếu phụ hoàng biết được chuyện ám sát, đại ca hắn cuộc đời này coi như đã mất cơ hội trở mình.

Phụ hoàng tuy có tâm truyền nơi ta nhưng vẫn băn khoăn ta sau khi lên ngôi sẽ sát huynh diệt đệ, một khi đã như vậy, ta ngày sau không thể giết, hiện tại phải ra tay!”
Vương Mãng cùng Tào Chiêu Nam đưa mắt nhìn nhau một cái, đều hiểu được vị thiếu niên chủ tử này tâm hữu đa trí, tiện hữu đa ngoan.

Án ám sát hiện tại đã giao cho Đại lý tự thẩm vấn, Đại lý tự Khanh Tông Phác thái độ làm người thiết diện vô tư, mặc dù có tổ phụ của Lang Lâm Linh cùng theo hiệp trợ, nhưng phụ thân Vương Mãng Vương thái phó cũng ở đó, Hiền vương chỉ sợ là không tránh khỏi phải chịu tội!
Vương Mãng trong lòng kinh hỉ, lại cười nói: “Đêm qua là điện hạ cố ý hẹn Kiều Sở một mình ra ngoài?”
Thái tử mâu quang khẽ nhúc nhích, lại không có nói gì.
Vương Mãng kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ nói: “Theo như lời điện hạ nói, Duệ vương đi sai một nước cờ rốt cuộc là thế nào?”