Phi Thăng Chi Hậu

Chương 297: Bức màn của Chiến Đế




Vô số chiến sĩ Đao vực tràn đến như ong vỡ tổ, che lấp cả trận doanh vốn thuộc về đệ tử Chiến tộc. Bởi vì mất đi rất nhiều cao thủ, nhất thời Chiến tộc từ ưu thế lại lâm vào tình thế khó khăn. Nhưng các đệ tử Chiến tộc này rõ ràng tu vi cao hơn một chút so với những đệ tử trước đây, cho nên mặc dù không ngừng bị bức lui, nhưng nhờ vào công lực bản thân cao hơn nên vẫn có thể miễng cưỡng chống đỡ được.

Đệ tử Đao vực mặc dù đông đảo, nhưng trong đó có một bộ phận tu vi chỉ ở mức bình thường. Bọn họ lại là những người căm hận Chiến tộc nhất, cho nên lần này đều xông lên trước tiên, nhưng bởi vì công lực yếu kém, ngược lại gián tiếp ngăn cản những cao thủ Đao vực tấn công.

Nhiều người trái lại trở thành bảo hộ lớn nhất của đệ tử Chiến tộc lúc này, mặc dù vết thương trên người không ngừng tăng lên, nhưng nhất thời vẫn giữ được tính mạng.

Về phần Chiến Đế cung, trong một phạm vi khá lớn chung quanh không một đệ tử Chiến tộc hay Đao vực nào tới gần. Tại phương diện tấn công, những cao thủ Thần cấp của Đao vực chỉ huy trận chiến này cũng không áp bức quá mức đối với Chiến tộc, cố gắng tránh làm cho Chiến Đế tức giận. Dù sao trước mặt lực lượng tuyệt đối, nhân số dù nhiều cũng không có tác dụng gì lớn, khác biệt giữa hai bên giống như voi và một đống kiến hôi. (chắc tác giả chưa đọc truyện kiến giết voi)

Bên trong Chiến Đế cung chỉ còn lại hai người Chiến Đế và Chiến Tâm. Không biết là cố ý hay vô tình, đệ tử Chiến tộc chung quanh cũng bắt đầu lui về hướng Chiến Đế cung. Dần dần, những đệ tử Chiến tộc còn sót lại bắt đầu hình thành một vòng tròn, quay lưng về phía Chiến Đế cung, đồng thời chống trả sự tấn công của đệ tử Đao vực.

Trong quá trình này, Chiến Đế thủy chung vẫn duy trì một sự trấn định kỳ lạ, khóe miệng nở một nụ cười như gió nhẹ. Chiến Tâm cũng đứng thẳng bên cạnh, không nói cũng không cử động. Đối với tình thế khó khăn của Chiến tộc, hai người bọn họ cũng không hề có ý ra tay tương trợ.

Trên nền nhà bằng băng của Chiến Đế, Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng bất động như một ngọn núi. Từng đạo ánh sáng rực rỡ từ trong cơ thể hắn bắn ra. Ánh sáng xuyên qua Chiến Đế cung trong suốt, bắn về các phương hướng xa đến mấy vạn trượng, xuyên qua những tầng mây dày đặc quanh quẩn trên bầu trời.

Trong thiên địa tốt tăm, toàn bộ Chiến Đế cung dường như biến thành một vầng mặt trời giữa nhân gian, phát ra ánh sáng vô tận. Chiến Đế cung băng hàn dưới ánh sáng chiếu rọi làm cho người ta có cảm giác hư ảo không chân thực.

Tại nơi sâu nhất bên trong ánh sáng kia, một đóa kiếm liên mỹ lệ chậm rãi nở ra. Mới bắt đầu có thể nhìn thấy những góc cạnh của kiếm hình sắc bén không gì sánh được, thế nhưng trong nháy mắt kiếm liên chuyển động, trong ánh sáng chỉ còn nhìn thấy một đóa hoa sen, không còn kiếm khí…

"Kéc!"

Một tiếng kêu bén nhọn vang lên phía sau mây đen. Chiến Đế ngẩng đầu lên, dùng mắt thường có thể nhìn thấy, tại nơi mà ánh sáng vạn trượng và tầng mây giaos nhau, một con chiến ưng trắng như tuyết đang giương cánh ra thật lớn, chậm rãi lượn quanh mấy vòng tại không trung, sau đó hai cánh gập lại, xuyên qua ánh sáng rực rỡ từ không trung đáp xuống…

Sắc mặt của Chiến Đế khẽ biến đổi, tay áo giương lên, tay phải vươn ra, chiến ưng kia liền chậm rãi đáp xuống trên bàn tay của hắn. Chiến Đế khẽ nghiêng đầu, đối diện với hai con ngươi sắc bén của chiến ưng…

Trên con ngươi đen kịt của Chiến Đế xuất hiện một cảnh tượng cách đo hơn mấy ngàn dặm: Một tên nam tử mặc áo bào trắng đang chạy nhanh trên mặt đất mênh mông, trèo đèo lội suối nhanh chóng tiến về hướng Đao vực. Trên mặt nam tử kia hiện lên vẻ vội vã, tại thắt lưng của hắn còn mang một thanh trường kiếm dài ba thước.

Trong thiên hạ, đại bộ phận người tu kiếm đều xuất phát từ Kiếm vực.

Bên trong hoa sen ánh sáng rực rỡ, gương mặt của Phong Vân Vô Kỵ lúc ẩn lúc hiện. Mà bên kia, vẻ mặt của Chiến Đế cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua những chùm tia sáng trùng điệp đang xoay chuyển, rơi vào trên mặt Phong Vân Vô Kỵ, trầm giọng nói:

- Muốn khiêu chiến với ta, đợi ngươi có thể thắng được chiến tướng thủ hạ của ta rồi hãy nói!

Dứt lời hắn liền ra hiệu. Chiến Tâm bên cạnh đột nhiên bước lên phía trước một bước, tay phải vươn ra, chiến đao trắng như tuyết đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Chiến Tâm quát lớn một tiếng:

- Tiếp chiêu!

Chiến đao trong tay phải xoay chuyển, một luồng đao mang từ chiến đao lóe lên, sau đó một đạo đao khí mờ mịt bốc lên mấy ngàn trượng, thẳng đến trời cao.

"A!"

Ngay khi một bước đạp xuống, Chiến Tâm cũng đồng thời xuất chiêu. Một đao khí thế hùng hậu từ trên trời cao trên mạnh mẽ bổ xuống, xuyên qua tầng tầng ánh sáng chém vào phía trên hoa sen sáng rực.

"Xoẹt xoẹt!"

Ngay khi một đao kia bổ trúng hoa sen, bên dưới đao khí hư không đột nhiên trở nên vặn vẹo. Đóa tuyết liên kia bỗng nhiên rung lên, sau đó bắn lui ra ngoài mấy ngàn trượng.

Sắc mặt Chiến Tâm khẽ biến đổi, tay trái vươn ra như chớp, hai tay đồng thời cầm đao, mạnh mẽ ép xuống. Đao khí thông thiên bỗng nhiên gia tốc bổ về hướng tuyết liên đang di chuyển…

"Xoẹt xoẹt!"…

Khi đao khí hùng hậu kia một lần nữa bổ trúng tuyết liên đang xoay tròn cực nhanh, đao hình khổng lồ do đao mang cấu thành bỗng nhiên rung lên, chỉ trong nháy mắt đã chấn động mấy ngàn lần. Khi một phiến hoa sen lướt qua, đao mang lại kịch liệt rung động một lần, mỗi một lần đều lưu lại một đạo hư ảnh. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Mỗi lần tăng thêm một đạo hư ảnh, đao mang lại mờ nhạt đi một phần. Khi vô số hư ảnh hội tụ cùng một chỗ, toàn bộ đao khí thông thiên bỗng trở nên mơ hồ. Chiến Tâm trong lòng rùng mình, đang chuẩn bị [thiếu một đoạn]

Một loại cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Vô số hư ảnh trùng điệp do đao khí mờ mịt kéo dài tới mấy ngàn trượng hóa thành nhanh chóng mờ nhạt. Tại khoảnh khắc hư ảnh biến mất, một đao khí thế khổng lồ cũng hóa thành hư ảo…

Tay cầm trứ chiến đao trắng như tuyết, Chiến Tâm lại sinh ra một loại cảm giác hoang đường. Thanh đao này trước đó một khắc còn ẩn chứa lực lượng không gì sánh được, nhưng lúc này lại giống như một thanh đao bình thường. Hắn thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một đao này đã bị hóa giải vô thanh vô tức.

- Chuyện gì xảy ra?

Một giọng nói trong trẻo từ phía xa vang lên. Bên trong ánh sáng vạn trượng, bên dưới mái tóc của Phong Vân Vô Kỵ, một đôi mắt sáng như sao chậm rãi mở ra. Khi đang chìm đắm trong tâm pháp của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, hắn bỗng nhiên cảm thấy ý thức hải chấn động, lập tức tỉnh táo lại.

Dựa vào năng lực của Chiến Tâm, nhìn thấy phản ứng của Phong Vân Vô Kỵ trên mặt cũng không khỏi thoáng hiện lên thần sắc hổ thẹn. Một đao vừa rồi của hắn hiển nhiên là bị hộ thể khí của Phong Vân Vô Kỵ đánh tan.

"Quên đi…" Chiến Tâm sắc mặt đỏ bừng, bỗng nhiên vươn tay phải ra, hướng về Phong Vân Vô Kỵ nắm lại, sau đó lạnh lùng nói:

- Để ta cuốn vào ngươi vào lĩnh vực, xem ngươi còn giãy dụa thế nào!

Khi Chiến Tâm vươn một tay ra, Phong Vân Vô Kỵ lập tức phát hiện không ổn. Đối với lĩnh vực, hiểu biết của hắn vẫn còn rất hữu hạn. Một khi bị cuốn vào lĩnh vực của đối phương, hiển nhiên sẽ bị một chút hạn chế, hoặc là đối phương sẽ tăng thêm một chút ưu thế. Một kẻ thông minh tuyệt không cho phép mình rơi vào loại hoàn cảnh này.

Thân thể vươn lên, thân hình Phong Vân Vô Kỵ như tia chớp bay lên bầu trời. Thế nhưng trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, một hư ảnh hình khung nhanh chóng mở rộng trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn từ bốn phía tụ về…

"Ầm ầm!"

Một tiếng sấm nổ lên giữa trời, điện hoa tứ tán hóa thành từng luồng điện lưu bắn về bốn phương tám hướng…

- Hoan nghênh đến lĩnh vực của ta, Kiếm Thần…

Một giọng nói từ phía sau vang lên. Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, chỉ thấy phía sau dãy núi nhấp nhô không rõ, một nam tử áo trắng sắc mặt lãnh tuấn đang nhìn về phía hắn. Khí độ của y trấn định mà ung dung, nhưng giữa trán lại như có một cỗ hàn ý nồng đậm…

"Đùng đùng!"

Lại là một tia chớp xẹt qua trên đỉnh đầu, mây đen bỗng nhiên sáng rực, sau đó lại trở nên u ám. Phong Vân Vô Kỵ đưa mắt nhìn bốn phía, trời đất dần dần trở nên sáng rõ. Bên dưới những tầng mây, từng phiến hoa tuyết dày đặc rơi xuống. Gió lạnh đập vào mặt khiến cho hắn rùng mình một cái…

Thiên địa này đã biến thành…

Bên trong Chiến Đế cung, sau khi Phong Vân Vô Kỵ và Chiến Tâm đồng thời biến mất, Chiến Đế vẫn ngồi xếp bằng, ánh mắt lộ ra vẻ minh tưởng, tay phải dần dần vươn về phía chén trà trên bàn băng trước người, sau đó dường như cảm giác được thứ gì, bỗng nhiên giật mình một cái, tay phải nhanh chóng thu lại. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đóa hoa sen mỹ lệ trắng nõn trong chén trà nhỏ tinh xảo, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp…

Đệ tử Chiến tộc chung quanh càng ngày càng lâm vào tình thế khó khăn, nhưng Chiến Đế lại giống như không nhìn thấy, chậm rãi nhắm mắt lại, không hề có dấu hiệu muốn ra tay. Theo thời gian trôi qua, rốt cuộc đã có đệ tử Chiến tộc bị thương nặng…

"Ầm!"

Mấy đạo đao khí nặng nề đánh vào người một tên đệ tử Chiến tộc cả người đầm đìa máu. Tên đệ tử Chiến tộc kia kêu thảm một tiếng, như diều đứt dây bắn ra bắn ngoài, rơi xuống vũng bùn trước người Chiến Đế không xa…

Sắc mặt của Chiến Đế vẫn bình tĩnh, hai mắt vẫn như trước khép chặt, không hề có dấu hiệu muốn ra tay. Xa xa, những cao thủ Thần cấp của Đao vực vẫn nhìn về phía Chiến Đế rốt xuộc thở phào một hơi… Không giống như những người khác, bọn họ… đối với Chiến Đế có hiểu biết nhất định… Đây là một cái tên trong truyền thuyết.

Mặc dù truyền thuyết này chỉ triển lộ một góc bên trong…

"Ầm ầm!"

Có khởi đầu, những đệ tử Chiến tộc liên tiếp bị đánh bay, huyết thủy tung tóe, một người nối tiếp một người. Đệ tử Chiến tộc chân khí tiêu hao kịch liệt, từ trong vòng vây không ngừng bị đánh bay về phía Chiến Đế. Trong quá trình này, chúng đệ tử Chiến tộc vẫn quay lưng về phía Chiến Đế, thủy chung không một ai quay đầu lại, cho dù chỉ dùng một ánh mắt cầu cứu…

- Chiến!

Một gã đệ tử Chiến tộc hét lớn, bỗng nhiên bổ ra một đao, mà thân thể hắn cùng gần như đồng thời bị mấy đạo đao khí sắc bén bổ trúng…

- Chiến!

Lại một gã đệ tử Chiến tộc hét lớn. Những đệ tử Chiến tộc khá ccũng theo đó hét lên. Từng cỗ chiến ý cuồng bá từ trên người những đệ tử Chiến tộc này bắn lên cao…

"Ầm ầm ầm!"

Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử Chiến tộc như được thần trợ giúp, đao thế mở rộng, nhất thời bức những đệ tử Đao vực chung quanh lui ra ngoài. Nhưng sau khi cỗ nhuệ khí này hao hết…

"Ầm ầm ầm!"

Vô số đệ tử Chiến tộc kêu lên thảm thiết, như diều đứt dây ngã xuống đất, huyết thủy tràn ra nhiễm đỏ bùn đất dưới thân…

Thở dài một tiếng, Chiến Đế đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên mở mắt ra, chậm rãi đứng lên…