Phi Thăng Chi Hậu

Chương 475: Giấc mộng (phần 1)




"Ầm ầm!"

Từng bóng đen mang theo ngọn lửa màu xanh lá như vẫn thạch từ bầu trời rơi xuống, sau một lát từng gã chiến sĩ Thiên Ma tộc từ mặt đất đứng lên, khí tức lạnh lẽo như thủy triều tràn về bốn phương. Phiến thiên địa kia trong khoảnh khắc trở thành một đầm nước u ám và tĩnh mịch.

- Bảo vệ đế quân!

Những tiếng hô điên cuồng vang lên từ các nơi, đệ tử Chiến tộc dày đặc lập tức phân làm mấy hướng bao vây Thiên Ma tộc. Tếng rít vẫn không dứt bên tai, đông đảo chiến sĩ Thiên Ma tộc từ bầu trời nghiêng nghiêng lao xuống…

Hình Thiên đứng giữa không trung, ma khí dày đặc tỏa ra từ bên dưới phiến giáp mọc đầy mũi nhọn, được những chiến sĩ Thiên Ma tộc từ trên trời giáng xuống làm nổi bật trông giống như diệt thế ma thần.

- Thiên Ma Hình Thiên!

Thiên Ma tộc thủ lĩnh Hình Thiên hét lớn một tiếng, hai tay hợp lại trước ngực. Giữa mười ngón tay ma khí cuồn cuộn tràn ra, nhanh chóng kết làm một cây búa lớn bao phủ ma khí. Cùng lúc này, một tiếng gầm hung bạo đột nhiên vang lên giữa hư không, phía sau Hình Thiên bỗng xuất hiện một bóng ma to lớn.

"Đinh!"

Búa lớn trong tay Hình Thiên đột nhiên bị một lực hút tác động, xoay chuyển một chút, sau đó bay vào trong tay của bóng ma to lớn phía sau .

- Chiến Đế, ngươi có thể an giấc rồi, khặc khặc khặc…

Hình Thiên cười quái dị, cũng không thèm nhìn những môn nhân đang bị đệ tử Chiến tộc vây quanh vây, trực tiếp điên cuồng chém xuống một búa …

"Ong!"

Hư không rung động, một vệt sáng màu đen to lớn như vải lụa từ không trung hạ xuống, trực tiếp chém về phía Chiến Đế bên cạnh chín tòa tế đàn.

Trên Chiến phần nờ mịt, Chiến Đế người mặc đế bào chăm chú nhìn lên bầu trời. Ở phía trên, một luồng chiến ý cường liệt nhất từ xưa tới nay mang theo năng lượng vô tận đánh về phía ngôi sao trên bầu trời. Đối với công kích phía sau, y lại giống như không hề phát hiện ra…

- Ha!

Bên dưới Chiến Đế hành cung vang lên những tiếng thét, từng gã chiến tướng khí tức hùng hậu nhún người nhảy vọt lên, một luồng sáng trắng lóe lên, trong tay đã có thêm một thanh chiến đao. Chỉ nghe từng tiếng hét giận dữ, từng luồng đao khí như vải lụa từ phía trên Chiến Đế hành cung mấy trượng chém thẳng về phía Hình Thiên trên bầu trời.

"Xoẹt xoẹt xoẹt…"

Kình lực do bóng ma phía sau Hình Thiên chém ra, nơi đi qua tất cả công kích của các chiến tướng phát ra đều nát bấy, trong hư không lưu lại những vết tích vỡ vụn rõ ràng.

- Cho dù chết cũng không thể để Thiên Ma tộc phá hỏng kế hoạch mà đế quân đã khổ cực chờ đợi trăm triệu năm!

Trong hư không, một gã chiến tướng gập một chân lại, chân kia kia thì duỗi ra, thân thể đột nhiên huyễn hóa thành vô số hư ảnh lờ mờ. Tay phải của y mở ra, hư không chợt lóe sáng, một lĩnh vực nửa trong suốt xuất hiện trên đường kình khí hủy thiên diệt địa kia chém xuống.

- Không biết sống chết!

Ánh mắt Hình Thiên chợt lóe sáng. lĩnh vực phản chiếu trong con ngươi lập tức hiện ra rõ ràng. Chỉ trong khảonh khắc hắn đã tìm được sơ hở của lĩnh vực kia, tâm niệm vừa động, tay phải nắm vào chuôi kiếm bên hông, sau đó vung lên. Một vệt bóng kiếm mờ mịt mang theo tiếng rít bắn ra, tại không trung đột nhiên lóe sáng, bay vào bên trong lĩnh vực nửa trong suốt kia…

"Rắc rắc!"

Lĩnh vực vỡ tan. Trong ánh mắt của mọi người, trường kiếm hẹp dài mang theo ma khí vô tận từ từ đâm vào ngực gã chiến tướng kia tầng tấc một. Tên chiến tướng kia hai mắt trợn trừng, lĩnh vực đột nhiên bị phá tan, trong cơ thể trống rỗng, căn bản không thể đỡ nổi một kiếm nhanh như sao băng này. Mắt thấy trường kiếm kia sắp sửa xuyên thủng người y, đột nhiên…

Trên mặt tuyết, con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên co rút lại, nhìn chăm chú vào thanh ma kiếm kia, ý niệm vừa động…

"Keng!"

Một tiếng kiếm ngân vang vọng hư không, thanh ma kiếm kia vừa đâm vào ngực tên chiến tướng kia chừng nửa tấc bỗng nhiên dừng lại, thân kiếm rung động phát ra một trận tiếng kêu chói tai. Ngón trỏ bên dưới áo bào của Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhếch lên, thanh ma kiếm kia liền kêu lên một tiếng, bị một lực lượng vô hình đánh bật ra xa…

Cùng lúc này, thân hình Phong Vân Vô Kỵ nhoáng lên, hóa thành một làn khói nhẹ ngoằn nghèo xuất hiện giữa Hình Thiên và Chiến Đế. Tay phải như như tia chớp mở ra, luồng kình khí màu đen như vải lụa đang tràn xuống liền rung lên một chút, sau đó bắn ngược trở về với tốc độ còn nhanh hơn…

"Ong!"

Thiên Ma giáp trên người Hình Thiên rung lên một tiếng, lực lượng hùng hậu kia đánh vào người hắn liền hóa thành từng chùm sương mù, biến mất không bóng dáng…

Tất cả những việc này đều diễn ra trong nháy mắt, những người trong hệ phái tự do còn chưa kịp phản ứng, Phong Vân Vô Kỵ đã cùng Hình Thiên giao thủ một hiệp.

- Tránh ra!

Hình Thiên giận dữ quát một tiếng. Ngày trước trong vũ trụ hư không, Chiến Đế đã trở mặt, chẳng những không theo hẹn toàn lực đối phó với cao thủ thần bí có khuôn mặt giống với Kiếm Thần kia, trái lại còn giết chết cao thủ ma tộc do mình mời tới, gián tiếp phá hỏng liên minh giữa Thiên Ma bộ tộc và Ma Đế Hoàng vương triều của Ma Giới. Chuyện này nếu mà nhịn được thì không còn chuyện gì hắn không thể nhịn, Hình Thiên tuyệt không cho phép Chiến Đế ở trước mặt hắn thực hiện tâm nguyện cả trăm triệu năm.

Với thực lực của Chiến Đế, cho dù là Hình Thiên cũng không nắm chắc có thể giết chết y. Nhưng lúc này thì lại khác, dẫn động lực lượng của cửu đỉnh, dùng chiến ý vô thượng mở ra quốc độ của Chủ Thần, trong quá trình này cần tập trung toàn bộ tinh thần, không thể có một chút sai lầm hay quấy nhiễu nào. Nói cách khác, đây chính là lúc Chiến Đế yếu ớt nhất, Hình Thiên quyết không để vuột mất cơ hội này.

Ngay lúc này hình ảnh của Bổn Tôn bỗng hiện lên trong đầu, Hình Thiên bất giác rùng mình một cái. Nhân vật mà phải cần ba phương hợp lực mới có thể đối phó thật sự vô cùng đáng sợ.

"Quên đi! Mặc kệ hắn có quan hệ gì với tiểu tử này, hôm nay Chiến Đế nhất định phải chết, nếu không sẽ có hậu hoạn về sau." - Hình Thiên cắn răng một cái, sát cơ trong mắt tăng vọt, lập tức hét lên một tiếng dài:

- Mặc kệ những người khác, toàn lực công kích cửu đỉnh tế đàn!

- Toàn bộ Kiếm vực, ngăn cản Thiên Ma tộc!

Cách Phong Vân Vô Kỵ trăm trượng, ánh vàng chớp động, đám thủ hạ Kiếm các đột nhiên đứng dậy, lao nhanh về phía Thiên Ma tộc …

Cùng lúc này, Tây Môn Y Bắc im lặng không nói chậm rãi đứng lên, tay phải nắm chặt, thiết kiếm đã nằm trong tay, không nhanh không chậm đi về hướng Thiên Ma tộc …

- Mấy vạn đệ tử Đao vực ta bị Chiến Đế giết chết. Hôm nay chính là ngày chúng ta báo thù, vì thời khắc này chúng ta ẩn nhẫn mấy chục vạn năm, hôm nay ai dám ngăn trở chúng ta… Phong Vân Vô Kỵ, bổn tọa biết trước đây có thù oán với ngươi, có điều chuyện này lại liên quan đến mấy vạn tính mạng của Đao vực ta, hi vọng ngươi có thể xử lý theo lẽ công bằng, không nên nhúng tay vào. Về phần ân oán ngày trước, đợi sau khi thù của Đao vực báo xong Quân Bất Bại ta sẽ tạ tội trước mặt.

Mấy chục vạn năm ẩn nhẫn khổ tu, cuối cùng Đao Đế cũng phá Đế cấp bước vào Thần cấp, nhưng đối mặt với đông đảo cao thủ Chiến tộc, Đao Đế vừa mới xông đến mấy chục trượng liền bị mấy chục chiến tướng thần sắc lạnh lùng ngăn lại. Hắn liếc nhìn qua, trông thấy Kiếm Thần đang chắn ở trước mặt Thiên Ma tộc, trong lòng cảm thấy lo lắng. Đệ tử Đao vực căn bản không thể nào chống lại đệ tử Chiến tộc đông đảo như vậy. Trên thực tế, Đao Đế vốn dự định thu hút sự chú ý của Chiến tộc, để cho Hình Thiên giết chết Đao Đế.

Trước đây bởi vì khinh thường, vài lần tiến đánh Kiếm vực đều dẫn đến kết quả thất bại. Sau khi Đao vực diệt vong, Đao Đế trở nên càng gian xảo và cẩn thận hơn. Hắn nhìn chung quanh Đao vực, trông thấy Chiến Đế thân không thể động, mà Kiếm Thần chính là chướng ngại lớn nhất. Thực lực của Đao Đế không bằng Kiếm Thần, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thể đối phó với Kiếm Thần.

Khóe miệng của hắn nhếch lên. Một gã đệ tử Đao vực hiểu ý, liền tiến lên phía trước một bước, trong mắt lộ ra vẻ bi phẫn:

- Kiếm Thần, ngươi là chủ nhân của Kiếm vực, chẳng lẽ không thèm để thiên hạ anh hùng vào mắt. Hôm nay Chiến tộc vừa tôn ngươi làm chủ, chẳng lẽ ngươi vì thèm muốn thế lực của Chiến tộc nên vứt bỏ đạo nghĩa của thiên hạ sao? Như vậy vô số đệ tử của Đao vực ta chết đi, ngươi để bọn họ vào đâu? Chiến tộc chinh phạt thiên hạ, ngươi xem các dũng sĩ đã chết dưới đao Chiến tộc là gì?

Trong đoàn người, Ám Cát Cổ Đức khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Những lời này tất nhiên là kết quả dạy dỗ của hắn, bằng không chỉ là một tên đệ tử Đao vực làm sao có thể nói ra những lời lẽ hùn hồn mê hoặc lòng người như vậy.

Lời này vừa dứt, trong đám người đứng quan sát chung quanh rất nhiều người khẽ giật mình, đặc biệt là những cường giả tiềm tu. Đối với ân oán giữa Thái Cổ ngũ vực và Chiến tộc, bọn họ chỉ nghe nói đại khái, tình huống cụ thể lại nghe rõ ràng lắm. Nhưng nhìn qua tình huống lúc này, lại giống như Chiến tộc đem chức vị Chiến Đế ra để dụ dỗ, cầu Kiếm Thần trợ giúp trong nghi thức sống lại.

- Chiến Đế, để mạng lại!

Trong đoàn người, những cao thủ Thái Cổ vốn tạm thời gác lại ân oán vì cuộc chiến thần ma, lúc này bị đệ tử Đao vực kích động, trong tai bỗng vang lên những những tiếng chém giết, hai mắt đỏ lên, tay đặt lên chuôi đao. Tiếng đao rời khỏi vỏ vang lên không dứt, từng luồng đao khí vô tận phát ra, đồng thời từng bóng người từ trong đoàn người vọt lên, lao về phía tế đàn…

- Kiếm vực đã thông đồng với Chiến tộc, giết!

- Kiếm Thần ham muốn chức vị tộc trưởng của Chiến tộc nên .vứt bỏ chính nghĩa, làm sao còn có thể dẫn đầu thiên hạ?

Những tiếng hét điên cuồng vang lên từ bốn phương, từng đạo bóng người vọt lên không, thù mới hận cũ dâng lên trong lòng, đồng loạt chém giết tới…

Ở xa xa, Hình Thiên hóa thành một bóng người mờ ảo quấn lấy Phong Vân Vô Kỵ, một cây búa dài trong tay thế mạnh lực trầm, mỗi lần công kích không gian trong phạm vi mấy trượng chung quanh đều tan vỡ.

Dựa vào sự kỳ diệu của Thiên Ma giáp, Hình Thiên căn bản không để ý đến an nguy của mình, mỗi chiêu đều liều mạnh nhìn như lưỡng bại câu thương, nhưng thật ra vẫn luôn chiếm được thượng phong. Đối mặt với Kiếm Thần thực lực tương đồng, Hình Thiên đã bỏ qua tất cả kỹ xảo hoa mỹ, chỉ công kích bằng những chiêu thức đơn giản nhất.

Ở xa xa, Đao Đế nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ bị Hình Thiên quấn lấy, trong lòng vui mừng, liền hét lớn một tiếng:

- Vì mấy vạn đồng môn Đao vực chết đi, vì những tộc nhân đã chết dưới tay Chiến tộc, liều mạng!

Ven Đao vực, đông đão cao thủ trong hệ phái tự do hai mắt đỏ bừng bay lên trời, giết về phía Chiến tộc. Cũng có không ít người vẫn giữ được bình tỉnh, không mạo muội tham gia vào. Mặc dù bọn họ có ý khuyên bảo, nhưng Đao Đế lại là đại diện cho thế lực Đao vực còn sót lại, có chiêu bài ưu thế là báo thù cho những đồng môn chết dưới tay Chiến Đế, về tình về lý bọn họ đều không thể ngăn cản được. Huống hồ, cho đến hôm nay Chiến tộc vẫn còn chiếm cứ lãnh địa của Đao vực ngày trước, đây có thể xem như là một sách lược sai lầm rất lớn của Chiến Đế.

"Ầm ầm!"

Ngay lúc này bỗng vang lên một tiếng nổ lớn kinh thiên, trời rung đất chuyển, cuồng phong nổi dậy từ bốn phía tràn đến, cả không gian đều chấn động. Sau đó trời đất đột nhiên yên tĩnh, từng ánh mắt nhìn về hướng không trung…

Chiến ý cường đại nhất từ xưa tới nay xẹt qua hư không, lại đánh mạnh vào trên Phản Hồn tinh. Bầu trời lờ mờ không ánh sáng, chung quanh Phản Hồn tinh đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng nhỏ. Không gian phía sau lỗ thủng tối đen, tán phát ra một loại khí tức cường đại và kinh khủng vượt trên tất cả sinh mang, loáng thoáng vang lên những tiếng rít trầm thấp như ma quỷ. Dưới lực lượng của Phản Hồn tinh chiếu rọi, rất nhiều người đều thấy những tàn hồn từ thế giới phía sau lỗ thủng kia chạy ra, nhờ vào lực lượng đặc biệt của Phản Hồn tinh bắt đầu hiện ra những đường nét nhàn nhạt, dọc theo ven trời cao hoảng hốt bỏ chạy…

Rất nhanh, lỗ thủng bị phá ra kia lại bắt đầu có dấu hiệu khép vào…

"Rắc rắc!"

Trên bầu trời tế đàn, một lớp băng mỏng ngoài cùng của khối băng hình thoi lơ lửng đột nhiên vỡ ra không hề báo trước, những mảnh vụn óng ánh bắn ra bốn phía…

- Chiến, chiến, chiến…

Vài tiếng quát lớn lại vang lên từ miệng Chiến Đế, lúc này trong mắt y đã không còn trời, không còn đất, cũng không còn người, thứ duy nhất còn lại chỉ là một ý niệm: cứu sống Chiến Phi.

"Rắc rắc!"

Trên đỉnh chiến phần nhẵn bóng đột nhiên xuất hiện vài vết nứt nhỏ, giống như không chịu nổi gánh nặng…

"Ầm!"

Chín phương cổ đỉnh chấn động, dưới mỗi chiếc cổ đỉnh bỗng vươn ra bốn sợi xích sắt khắc hình rồng, phân làm bốn hướng cắm vào trong lòng đất. Xích sắt càng lúc càng dài, đâm sâu vào trong mạch của Thái Cổ đại địa…

"Ong!"

Chín phương cổ đỉnh, trong mỗi miệng đỉnh đều bốc lên một phiến sương mù như khói lửa, trong sương mù lại hiện ra một ký tự kỳ quái. Chín ký tự này mỗi cái đều phát ra khí tức khác nhau…

"Ong!"

Dọc theo xích sắt không biết dài bao nhiêu, linh khí cuồn cuộn đến từ mạch của Thái Cổ không ngừng tràn vào trong cổ đỉnh, lại truyền vào trong cơ thể Chiến Đế. Được năng lượng khổng lồ duy trì, toàn thân Chiến Đế giống như bốc cháy lên, phát ra ánh sáng chói mắt…

"Ầm!"

Một luồng chiến ý đủ để chấn nhiếp mọi người phát ra, hóa thành một cột khí tận trời, một lần nữa đánh về phía Phản Hồn tinh…

Phản Hồn tinh, ngôi sao kì lạ có quan hệ với linh hồn. Trong truyền thuyết, Phản Hồn tinh chính là lối ra duy nhất trong quốc độ bóng tối của Linh Hồn Chi Chủ, một trong Hắc Ám Chủ Thần. Trước kia đã có rất nhiều vong hồn xuyên qua con đường này từ trong quốc độ bóng tối chạy trốn ra, sau đó Linh Hồn Chi Chủ Di Nhĩ Nặc Nặc Tư đã dùng thần lực dời đến một ngôi sao trong vũ trụ, lấp kín lối ra duy nhất này để giảm thiểu vong hồn chạy trốn, đồng thời dùng pháp tắc khống chế, khiến cho vị trí của con đường này không ngừng biến ảo.

Cách một đoạn thời gian con đường này đều sẽ biến hóa một lần, sau thời gian lâu dài, ngôi sao này đã nhiễm đầy khí tức của quốc độ bóng tối mà Linh Hồn Chi Chủ cư ngụ, cho nên có năng lực đặc biệt.

- Chiến, chiến, chiến!

Tiếng hét điên cuồng cố chấp vang lên trên đồng tuyết, tiếng chiến ý xé trời không dứt bên tai…

Chỉ cần là người bình thường đều có thể nhìn ra được, Chiến Đế lúc này lâm vào trong một loại trạng thái kì lạ. Mặc dù gần trong gang tấc, liền lại như bị ngăn cách bởi một quốc độ khác, tại trong thế giới của y, chỉ còn lại có một nữ tử đóng băng lơ lửng tại trong hư không, và một ngôi sao treo cao tại bầu trời.

- Còn ngẩn ra làm gì? Bỏ qua lần này, nợ máu sẽ vĩnh viễn không có ngày báo được!

Khi mọi người bị chiến ý bá đạo công kích quốc độ Chủ Thần của Chiến Đế chấn nhiếp, vẫn còn hai người bình tĩnh, một người là Kiếm Thần, còn một người khác lại là Đao Đế. Đao Đế bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thân hình xoay chuyển. Chỉ nghe tiếng đao ngân vang vọng, trong hư không chợt lóe lên một luồng sáng chói mắt, Đao Đế đã thi triển kỹ thuật "hóa đao", thân hình hóa thành một vệt sáng hơi mỏng bắn ra, vẽ ra một quỹ tích gấp khúc trong hư không, lách qua các cao thủ Chiến tộc ngăn cản, trực tiếp xuyên qua đám đệ tử Chiến tộc bình thường, bay nhanh về phía chín tòa tế đàn…

Bên trái bầu trời.

Trong hư không, thủ lĩnh Thiên Ma tộc Hình Thiên và Phong Vân Vô Kỵ giao thủ một chiêu, sau đó trong nháy mắt tách ra. Hình Thiên thối lui trăm trượng, cũng không nóng lòng giao đấu với Kiếm Thần mà lại vội vàng đích nhìn phía bầu trời.

Trông thấy luồng chiến ý thứ nhất của Chiến Đế đã phá ra một lổ thủng trên Phản Hồn tinh, Hình Thiên trong lòng cả kinh, thứ nhất là kinh ngạc vì thực lực của Chiến Đế, mặt khác lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

"May là không thành công, bằng không để cho hắn thực hiện được nguyện vọng, bổn tọa chẳng phải hận chết sao! Phàm là địch thủ của Thiên Ma tộc ta, một kẻ cũng không thể bỏ qua!" - Hình Thiên trong lòng oán hận thầm nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hắn biết mặc dù Chiến Đế đã mượn lực lượng của cửu đỉnh, hút được nguyên mạch của đại địa, nhưng nếu muốn hoàn toàn mở ra quốc độ của Chủ Thần, căn bản không thể nào thể thành công trong thời gian ngắn.

Nghĩ đến đây, hắn chợt quay đầu sang một bên khác, môi khẽ động, dùng truyền âm nhập mật kêu lên: "Tiểu tử kia, bổn tọa biết ngươi chính là cao thủ dưới trướng Ma Đế Hoàng của Ma Giới. Không cần phủ nhận! Hừ, có thể ở cùng với đám tàn dư Đao vực, đồng thời lại có thực lực cường đại như vậy, bổn tọa đến nay còn không biết có một kẻ như vậy tồn tại… ngươi hẳn là cao thủ Ẩn ma tộc của Ma Giới. Thực lực của Chiến Đế chắc cũng không cần ta nói, thiết nghĩ Ma Giới các ngươi hẳn là còn muốn trừ khử hắn hơn bổn tọa. Lúc này là cơ hội hiếm có, không bằng chúng ta hãy cùng nhau liên thủ, ý ngươi thế nào?"

Ám Cát Cổ Đức khẽ giật mình. Ánh mắt của Hình Thiên quả thật rất nham hiểm, quan điểm của hắn đơn giản nhưng lại làm cho người ta khó có thể dùng lý lẽ phản bác. Hơn nữa từ trong giọng nói của Hình Thiên, Ám Cát Cổ Đức biết kẻ này tâm chí kiên định, một khi đã nhận định thì tuyệt đối không thể dễ dàng bị tác động bên ngoài thay đổi.

Thở dài một tiếng, Ám Cát Cổ Đức thừa nhận: "Không sai, ta chính là đệ nhất đại tướng Ám Cát Cổ Đức dưới trướng Thiên Ma Hoàng. Kiếm Thần kia rất lợi hại, với năng lực của ngươi e rằng khó có thể đánh bại hắn. Ta chậm chạp không ra tay chính là muốn tìm một cơ hội, một lần tập kích thành công."

"Ồ…" - Trong mắt Hình Thiên lộ ra vẻ suy tư. Hắn cũng từng nghe nói đến cái tên Ám Cát Cổ Đức này, Thiên Ma tộc đã từng hợp tác với Ma Đế Hoàng vương triều lớn nhất trong mười ba vương triều Ma Giới, mặc dù không hiểu rõ lắm về thế lực Ma Giới này, nhưng hắn cũng biết được một số điều cơ bản, mà Ám Cát Cổ Đức lại nằm trong số đó.

Hơi suy nghĩ một chút, Hình Thiên trầm giọng nói: "Ma tộc các ngươi vẫn luôn cẩn thận quá mức như vậy. Bây giờ là lúc nào rồi? Nếu dựa theo phương thức của ngươi, một khi kéo dài thời gian, đợi đến khi Chiến Đế phá ra quốc độ của Chủ Thần thu hồi hồn phách của Chiến Phi thì mới ra tay, đến lúc đó sợ rằng hậu quả khó lường. Bất kể như thế nào, Chiến Đế nhất định phải chết, ngươi hiểu ý ta chứ?"

Nói đến câu cuối trong mắt Hình Thiên đã bắn ra ánh sáng hung ác. Hiện nay tộc trưởng mất tích, thế lực của Thiên Ma tộc đã không còn lớn như trước. Đối với Chiến tộc, Thiên Ma tộc trước giờ vẫn e ngại thực lực của Chiến Đế, cho nên chỉ áp dụng sách lược lôi kéo. Lần này Chiến Đế tiến hành nghi thức sống lại, hành vi của đám người mình không khác nào đã xé tan lớp màn che phủ vốn đã mỏng manh trước kia, triệt để đoạn tuyệt với Chiến tộc. Nếu như đợi lát nữa đến Chiến Đế thành công cứu sống Chiến Phi, tâm cảnh không còn trở ngại, nghĩ đến hành vi lần này của Thiên Ma tộc, với tính cách của Chiến Đế nhất định sẽ xảy ra đại chiến long trời lở đất.

Đến lúc đó bất luận thắng hay bại, Thiên Ma tộc chắc chắn sẽ bị tổn thất gấp trăm lần ngàn lần, thế lực sẽ còn yếu hơn hiện giờ. Hình Thiên quyết không muốn nhìn thấy tình huống này xảy ra.

Nghĩ đến đây, Hình Thiên đổ mồ hôi lạnh, biết hành động của mình có hơi liều lĩnh.

"Mặc kệ, không thành công thì cũng thành nhân!" - Hình Thiên cắn răng một cái, ma thức lạnh lẽo tà ác bỗng nhiên phá tan hư không, biến mất trong vũ trụ mờ mịt bên ngoài Thái Cổ vị diện.

- Phong, phá!

Một tiếng hét trầm vang lên tại nơi cư ngụ của Thiên Ma tộc trong vũ trụ. Chỉ nghe vài tiếng rạn nứt, phiến đại địa hình vuông tràn ngập sương mù dày đặc, bị hắc ám và tà ác nguyền rủa đột nhiên nứt ra. Một vật bắn ra bên ngoài, mang theo tiếng rít xuyên qua tầng tầng không gian bay về hướng Thái Cổ. Gần như ngay khi bóng đen kia phá đất bay ra, vùng đất nơi vũ trụ kia đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt hóa thành từng mảnh nhỏ tiêu tán vào hư vô…

Một mặt khác, Phong Vân Vô Kỵ lúc đầu bị Hình Thiên liều mạng quấn lấy, nhất thời cũng không thoát ra được. Hình Thiên là thủ lĩnh của Thiên Ma tộc, dù sao cũng là cao thủ nhất đẳng, bị cao thủ cấp bậc này liều mạng công kích, Phong Vân Vô Kỵ rất khó chiếm được thượng phong. Ngoài ra hắn còn phải sẵn sàng ứng phó với tên nhân tộc kỳ quái đi cùng với Đao Đế lúc nào cũng có thể ra tay.

Hoàn toàn là một loại trực giác của cao thủ, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện tên nhân tộc kỳ quái kia vẫn luôn tìm sơ hở của mình. Thực lực của kẻ này cũng không hề kém so với Hình Thiên, bị một cao thủ như vậy kiềm chế, Phong Vân Vô Kỵ rất khó phát huy thực lực thật sự của mình.

Hình Thiên một chiêu bức lui đối phương, hành động lại hợp với tâm ý của Phong Vân Vô Kỵ. Hắn lập tức vung tay hút lấy vài tên Thiên Ma tộc dựa vào lực lượng khải giáp xông tới gần tế đàn cửu đỉnh, trực tiếp dùng kình lực quẳng ra xa, đồng thời bước chân xê dịch, thân hình nhoáng lên đã xuất hiện phía sau Chiến Đế.

- Lui!

Hét lớn một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt nghiêm túc, hai tay đồng thời hướng sang hai bên trái phái, ý cảnh bá đạo bao phủ hai phương, hỗn chiến lập tức an tĩnh lại.

Bất kể là Chiến tộc, Thiên Ma tộc hay là cao thủ trong hệ phái tự do, chỉ cảm thấy thân thể run lên, sau đó không thể động đậy được. Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng, mọi người chỉ cảm thấy giờ khắc này bản thân dường như đã hóa thành một thanh kiếm, một thanh kiếm bị người khác khống chế trong tay.

- Hây…

Quát khẽ một tiếng, mười ngón tay của Phong Vân Vô Kỵ gập lại búng ra. Những cao thủ bị Phong Vân Vô Kỵ dùng kiếm ý khống chế thân thể liền bị một lực lượng đánh bay ra xa. Hai chưởng này Phong Vân Vô Kỵ cũng không có ý đả thương người, sau khi bị đánh bay đi trăm trượng, mọi người chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, lực trói buộc vô hình kia bỗng nhiên biến mất. Chân khí trong cơ thể vận chuyển, thân thể xoay chuyển vài cái đã tìm một nơi nghiêng nghiêng hạ xuống.

Hai chưởng bức lui đoàn người hỗn chiến hai bên, mở ra một khoảng trống lớn, cùng lúc này bước chân Phong Vân Vô Kỵ xê dịch, thân thể hơi nghiêng, tay áo vung lên, lập tức đất bằng nổi sóng, gió cát mờ mịt cuộn lên, thổi bay tuyết đọng và cả đoàn người hỗn chiến đang áp đến.

Chỉ hai cái phất tay đã quét sạch tất cả nhân tộc trong phạm vi trăm trượng, tạo thành một khoảng trống lớn, Phong Vân Vô Kỵ đã dùng thực lực bá đạo của hắn chấn nhiếp toàn trường.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn chung quanh, trong mắt bắn ra ánh sáng, thanh thế không giận mà uy.

- Phong Vân Vô Kỵ, chẳng lẽ ngươi cố ý bao che cho Chiến Đế sao? Như vậy ngươi xem hàng ngàn hàng vạn cao thủ đã chết của Đao vực ta là gì? Ngươi để tình nghĩa của thủ lĩnh Quân Thiên Thương ngày trước vào đâu? Ngươi để hàng ngàn hàng vạn tộc nhân đã chết dưới tay Chiến tộc ở chỗ nào?

Trông thấy uy thế của Phong Vân Vô Kỵ, ánh mắt Đao Đế chợt lóe lên vẻ nham hiểm, trong lòng lại nghĩ ra một kế sách độc địa. Hắn nhún người một cái vọt lên không, làm ra vẻ bi thống căm hận quát lên.

Chỉ dùng hai chữ "kích động" thì khó có thể hình dung được những lời này của Đao Đế. Không chỉ dùng lời nói ngăn cản Phong Vân Vô Kỵ ra tay, càng khiến cho đối phương lâm vào cảnh bất nghĩa. Nghe được những lời này, những cao thủ trung lập vẫn chưa động thủ chung quanh bắt đầu rục rịch, dần dần có ý muốn ra tay.

……

Trông thấy rất nhiều người không hiểu rõ chân tướng bị Đao Đế xúi giục, có ý muốn xuất thủ, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, nhìn Đao Đế lạnh lùng nói:

- Được, theo như ngươi nói, vậy bổn tọa hỏi ngươi, ngày trước Chiến Đế giết chết cao thủ Đao vực có dùng quỷ kế gì không? Có đánh lén hay không? Ngươi muốn báo thù, về tình về lý bổn tọa đều không thể ngăn cản ngươi, nhưng ngươi không nghĩ đến chuyện khổ luyện võ công, đường hoàng đánh bại Chiến Đế, lại muốn dùng loại thủ đoạn đê tiện này, thừa dịp y cứu sống Chiến Phi để đánh lén, chính nghĩa của ngươi ở chỗ nào?

Khí thế của Đao Đế không khỏi ngẹn lại, trong lòng vừa sốt ruột vừa giận dữ. Hắn vốn đã tránh đề cập thủ báo thù, nhưng lúc này lại bị Phong Vân Vô Kỵ vạch trần. Một bên là đường hoàng dùng thực lực đánh chết đối phương, còn một bên lại muốn dùng thủ đoạn đánh lén để báo thù, nhìn bề ngoài thì có vẻ như chính nghĩa báo thù, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì khác biệt rất lớn.

Tại Thái Cổ trước giờ đều cổ vũ việc không ngừng đề cao thực lực bản thân, hành vi báo thù đê tiện như vậy xét về phẩm tính lại làm cho người ta khinh thường.

Đoàn người vốn kích động giận dữ, các cao thủ trung lập vốn có dấu hiệu muốn ra tay, nghe được những lời này của Phong Vân Vô Kỵ trong lòng liền suy nghĩ, dần dần an tĩnh lại.

- Chiến Đế giết nhiều môn nhân đệ tử của ta như vậy, chẳng lẽ chúng ta không nên báo thù? Tranh đấu giữa Kiếm vực và Chiến tộc cũng không thương vong quá nhiều, cho nên ngươi mới nói dễ dàng như vậy. Nếu đệ tử Kiếm vực chết trong tay Chiến tộc nhiều như vậy, e rằng ngươi còn quyết liệt hơn nhiều so với ta.

Trông thấy đại cuộc bất lợi, Đao Đế tâm niệm xoay chuyển, tránh không nói đến từ "thủ đoạn", hỏi vặn lãi.

- Hừ, nếu là bổn tọa thì nhất định cũng sẽ báo thù, nhưng ít ra không phải đánh lén giống như ngươi, như vậy cho dù có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Huống hồ, hành động lần này của ngươi nếu như thành công sẽ can hệ đến một cô gái vô tội. Sự báo thù của ngươi lại được xây dựng trên tính mạng của cô gái yếu ớt này, chẳng lẽ ngươi vẫn có thể nói được hùng hồn như vậy.

Đao Đế ló lắng nói:

- Chiến Phi sớm đã chết rồi.

- Nhưng hiện tại cô ấy đang sống lại.

Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt như điện xuyên qua tầng tầng không gian, trực tiếp nhìn thẳng vào hai mắt Đao Đế, giống như muốn nhìn thấu bản tâm của hắn. Ánh mắt xoay chuyển, Phong Vân Vô Kỵ đảo qua tất cả cao thủ đang rục rịch, ngón trỏ tay phải đột nhiên chỉ về Chiến Phi vẻ mặt an tĩnh trong hư không, lạnh lùng nói:

- Bổn tọa hỏi các ngươi, Chiến Đế sát phạt thiên hạ, từng tạo ra nhiều trường máu tanh, nhưng cô gái này có từng đắc tội với các ngươi hay không? Nếu đây là sự báo thù của các ngươi, vậy các ngươi còn có thể mở miệng nói đến chính nghĩa sao?

Mọi người trong lòng yên tĩnh, không ít cao thủ xông đến máu nóng liền nguội lại, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, thở dài một tiếng lui trở về, quay đầu biến mất trong gió tuyết dày đặc…

- Ai muốn tìm Chiến Đế báo thù, bổn tọa sẽ không ngăn cản, nhưng nếu muốn nhân cơ hội này tiến hành loại báo thù nhục nhã đó, bổn tọa không biết thì thôi, còn nếu biết tuyệt đối sẽ không cho phép nó xảy ra. Huống hồ…

Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi đảo qua kia từng đám cao thủ Thái Cổ kích động, trầm ngâm một chút, sau đó nói ra một câu như sét đánh ngang tai:

- Cuộc giất chóc của Chiến tộc ngày trước chính là do Thánh điện bày mưu đặt kế, không phải là bản ý của Chiến tộc.

- A!

Đoàn người lập tức chấn động, ngay cả những người ngồi xếp bằng bên ngoài mấy ngàn trượng quán sát cũng đứng thẳng lên, từng người vẻ mặt kích động nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

- Ngươi dựa vào đâu mà nói như vậy, ngươi có chứng cứ gì?

Có người kích động kêu lên.

- Thánh điện không thể làm ra chuyện như ngươi nói!

……

Tuy mọi người đều nghi hoặc, nhưng vẫn có nhiều người giữ được bình tĩnh, nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Với địa vị và thực lực của Kiếm Thần hôm nay, không cần thiết phải nói dối.

Trong sự chờ đợi của mọi người, Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói:

- Ngài có thể đi ra rồi.

Theo lời của Phong Vân Vô Kỵ, một gã nam tử trung niên áo xanh từ trên cầu thang ven Chiến Đế hành cung chậm rãi đi xuống, ánh mắt quét qua đám người, chỉ nói một câu:

- Ta là Thanh sứ của Thánh điện.

Dứt lời trong tay liền hiện ra một khối kim bài. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Rầm!"

Đông đảo cao thủ trong hệ phái tự do quỳ xuống, tuyết đọng bắn ra dưới đầu gối. Trong lòng của nhiều người, Thánh điện tượng trưng cho quyền uy của Thái Cổ, là thần thánh bất khả xâm phạm.

- Thanh sứ đại nhân, ta nghĩ nhân lúc có nhiều người như vậy, ngài nên nói ra chân tướng lúc trước đi!

Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, nói với nam tử trung niên áo xanh kia.