Phi Thăng Chi Hậu

Chương 639: Rơi rụng (12)




"Ầm!"

Thần lực giết chóc cuồng bạo đánh vào trong cơ thể Bổn Tôn. Chợt nghe một tiếng vang lớn kinh thiên, Bổn Tôn khí tức suy yếu trong dòng nước thời gian ầm ầm nổ tung. Trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn thoáng hiện lên một tia sáng lạnh. Ngay lúc hắn thu tay phải lại, biến hóa chợt xảy ra. Thân thể Bổn Tôn còn chưa hoàn toàn nổ tan, một mảng xanh biếc ẩn chứa sinh cơ mãnh liệt bỗng từ sâu trong thân thể tràn ra, Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công đã phát động.

Trước mắt Chủ Thần thứ mười bốn, máu thịt Bổn Tôn bỗng vặn vẹo, một lần nữa hội tụ thành hình, lực lượng mới sinh trong cơ thể như nước mênh mông điên cuồng vận chuyển. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Ầm!"

Không đợi Chủ Thần thứ mười bốn ra tay, trong mắt Bổn Tôn chợt lóe sáng, sau đó một bàn tay như tia chớp đánh vào trên ngực đối phương.

- Gào!

Thần lực đã hao hết, Bổn Tôn vốn không thể nào thương tổn đến Chủ Thần thứ mười bốn. Nhưng khi một chưởng nhẹ nhàng của Bổn Tôn đánh trúng người, Chủ Thần thứ mười bốn lại phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân thể đen kịt rung lên kịch liệt, lớp da bên ngoài như sắt đen không ngừng nhộn nhạo. Dưới sự đau đớn kịch liệt này, công kích của Chủ Thần thứ mười bốn sắp pháp ra lập tức tán loạn. Mà lúc này thời gian đã khôi phục bình thường, hai người từ trong dòng sông thời gian rơi ra, lại xuất hiện trên vùng đất Ma Giới âm u.

"Bộp!"

Bổn Tôn nhún chân một cái, bắn ngược ra ngoài, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trong hư không, sau đó phá vỡ một thông đạo không gian đen kịt, chui vào bên trong biến mất không thấy.

Chủ Thần thứ mười bốn cũng không đuổi theo Bổn Tôn, chỉ đứng tại chỗ nhắm mắt điều dưỡng. Nơi ngực hắn in dấu bàn tay của Bổn Tôn, một mảng màu xanh lá ẩn chứa sinh cơ hùng hậu từ trong cơ thể lan ra khắp toàn thân. Bị mảng màu xanh lá này ăn mòn, thân thể được xưng là cường hãn nhất của hắn giống như tờ giấy bị ngâm trong nước vô số ngày đêm, tầng tầng nứt ra. Bên dưới vết nứt, những dây leo màu xanh lá bắt đầu mọc ra, trong nháy mắt bao phủ lấy thân thể hắn. Không chỉ như vậy, mảng xanh biếc này thậm chí còn lan xuống dưới người, trong nháy mắt dưới chân hắn đã có một vòng xanh biếc điên cuồng mở rộng về bốn phía.

Chủ Thần thứ mười bốn nắm giữ lực lượng giết chóc, mà oán khí ngập trời lại khiến cho thần lực của hắn tràn đầy khí tức hủy diệt. Loại thần lực này vốn chỉ có mục đích hủy diệt, là một loại thần lực chết chóc. Nơi thần lực của hắn lan đến, tất cả đều sẽ hóa thành cát sỏi nhỏ bé nhất, tràn đầy khí tức tử vong.

Loại thần lực chỉ có mục đích hủy diệt tất cả này vốn tương phản với lực lượng tràn ngập sinh cơ. Trong thân thể Chủ Thần thứ mười bốn không thể chứa đựng một chút sinh cơ nào. Sau khi mất đi thần lực, lực lượng sự sống do Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công luyện thành trong cơ thể Bổn Tôn lại phát huy công hiệu lớn nhất.

Thần lực trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn bắt đầu vận chuyển. Từng luồng hắc ám thần lực cuộn trào khắp toàn thân, giống như dập lửa không ngừng triệt tiêu mảng màu xanh lá ẩn chứa khí tức sinh mệnh kinh người. Nơi thần lực đi qua, từng mảng màu xanh lá nhanh chóng khô héo. Nhưng những mảng màu xanh lá này rất kỳ quái, vừa tràn vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn liền phân tán ra chung quanh, hơn nữa còn có thể liên tục hấp thu năng lượng từ trong hư không. Bổn Tôn đã dùng hơn phân nửa lực lượng sự sống do Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công luyện thành đánh vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, vì vậy nhất thời Chủ Thần thứ mười bốn muốn dập tắt những mảng màu xanh lá này cũng phải phí chút công sức.

- Chủ Thần thứ mười bốn!

Trong lúc Chủ Thần thứ mười bốn đang loại bỏ lực lượng sự sống do Bổn Tôn đánh vào trong cơ thể, trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng hét sang sảng.

"Gào!"

"Kéc!"

"Gừ!"

Chỉ nghe ba tiếng rống to rung trời vang lên cách đó không xa, sau đó ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ lại xuất hiện trong hư không, vẫy đuôi một cái, từ không trung lao về phía Chủ Thần thứ mười bốn.

Cảm nhận được khí tức của ba thánh thú Thái Cổ trên bầu trời, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng mở mắt ra, cũng không không kịp loại bỏ lực lượng sự sống còn sót lại trong cơ thể, thân thể nhoáng một cái từ dưới đất bay nghiêng lên. Trông thấy khí tức của ba thánh thú tiến tới gần, thân thể hắn chợt nhoáng một cái liền biến mất không thấy.

Ba thánh thú quanh quẩn trong hư không. Thần thức của ba vị Chí Tôn là Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ quét qua toàn bộ không gian và vô số không gian song song gần đó, nhưng làm cách nào cũng không thể phát hiện được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn. Trước mắt của ba vị Chí Tôn, Chủ Thần thứ mười bốn lại biến mất một cách đột ngột như vậy.

Ánh sáng đỏ chợt lóe lên, Chu Tước và thánh thú tách ra, phượng bào đỏ rực trên người phất phơ, nghiêng nghiêng rơi xuống đất. Theo sau đó, Bạch Hổ và Huyền Vũ cũng tách ra khỏi thánh thú.

- Công Tôn, đây là chuyện gì?

Chu Tước quay đầu hỏi. Giữa đôi lông mày của Bạch Hổ Chí Tôn hiện lên vẻ ngưng trọng, ánh mắt nhìn vào nơi Chủ Thần thứ mười bốn biến mất, lắc đầu một cái, cũng không nói lời nào.

- Lúc trước… người áo trắng xuất hiện cùng với Chủ Thần thứ mười bốn, sao ta cảm thấy... giống như là Vô Kỵ.

Lúc này Huyền Vũ Chí Tôn ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Trong lòng Bạch Hổ và Chu Tước đều giật mình. Ba người gần như đồng thời quay đầu lại nhìn đối phương.

Một lúc sau, Bạch Hổ Chí Tôn nói:

- Có lẽ chúng ta nên trở về Kiếm các xem thử một chút… Tình hình đã xảy ra biến hóa, trước tiên hãy trở về phía đông Ma Giới, để tránh cho tộc nhân bị Chủ Thần thứ mười bốn thừa cơ hội giết chết.

- Ừm.

Hai người còn lại gật đầu. Không lâu sau, ba bóng người liền hóa thành cầu vồng bay đi.

Tại tây bắc Ma Giới.

Trong mây đen, sấm sét đầy trời như dòng suối rơi xuống, hợp thành một chùm đánh vào trên Cửu U tế đàn. Ánh sáng chợt lóe lên, phía trước vực sâu đã có thêm một bóng người, chính là Chủ Thần thứ mười bốn.

- Thuộc hạ Ám Cát Cổ Đức tham kiến Chủ Thần thứ mười bốn đại nhân!

Chủ Thần thứ mười bốn vừa xuất hiện, bên dưới Cửu U tế đàn, một bóng đen đứng ở phía trước đông đảo Cửu U chiến sĩ và Cửu U ma thần liền quỳ một chân xuống.

- Ừm, nhiệm vụ tiến hành thế nào rồi?

Giọng nói của Chủ Thần thứ mười bốn như tiếng kim loại trực tiếp vang lên trong đầu Ám Cát Cổ Đức.

- Bẩm đại nhân, chín ngàn chín trăm chín mươi chín tòa Cửu U tế đàn đã hoàn thành, toàn bộ đều dựa theo vị trí của cửu tinh, tùy thời có thể sử dụng.

Ám Cát Cổ Đức cúi đầu cung kính nói. Dựa vào liên hệ với Chủ Thần thứ mười bốn, hắn cảm giác được rõ ràng, lần này trở về dường như Chủ Thần thứ mười bốn đã xảy ra biến hóa, nhưng cụ thể là biến hóa gì thì hắn cũng không rõ.

- Lui xuống đi!

- Vâng thưa đại nhân!

Ám Cát Cổ Đức cảm nhận được Chủ Thần thứ mười bốn dường như đang muốn làm gì đó, cũng không nói thêm lời nào, sau khi thi lễ một cái liền đứng dậy, chậm rãi lui về phía sau, cho đến khi cách Cửu U tế đàn khoảng hơn hai mươi trượng mới ngừng lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên Cửu U tế đàn. Lần này cuối cùng hắn đã phát hiện một điểm khác thường.

"Đây là…" - Trên thần cách hình chữ giữa trán Chủ Thần thứ mười bốn, Ám Cát Cổ Đức thình lình nhìn thấy một viên tinh thể hình thoi. Mặt ngoài viên tinh thể này mờ mịt sương mù, bên trong giống như có ánh sáng lưu chuyển, nhìn kỹ lại thì dưới bề mặt lóng lánh dường như còn có những sợi tơ vàng nhỏ bé đang di chuyển.

Đợi Ám Cát Cổ Đức lui xuống, Chủ Thần thứ mười bốn đứng trên Cửu U tế đàn cao vút, chậm rãi nhắm cặp mắt màu vàng tối lại, không nhúc nhích. Chung quanh Cửu U tế đàn, đông đảo Cửu U chiến sĩ và Cửu U ma thần hóa thành những bóng đen dưới bầu trời u ám, lẳng lặng đứng trên mặt đất không nhúc nhích. Tây bắc Ma Giới yên tĩnh như chết chóc, chỉ còn lại tiếng kêu trống rỗng của cuồng phong thổi qua bầu trời.

Chủ Thần thứ mười bốn quả thật đã thay đổi, trong đầu hắn đã có thêm một đoạn tin tức, nói chính xác là một đoạn tin tức phức tạp liên quan đến lực lượng thời gian. Mà đoạn tin tức này hắn lẽ ra đã biết, đó là một đoạn tin tức ẩn giấu tại hỗn độn ban đầu vốn thuộc về hắn.

Thời gian bất động, thời gian chảy ngược, thời gian… tin tức vô cùng vô tận tràn vào trong đầu Chủ Thần thứ mười bốn. Dưới những tin tức này kích thích, chính giữa thần cách giết chóc hình chữ, tinh thể điều khiển thời gian bắt đầu biến hóa. Bên dưới tinh thể hình thoi, những sợi tơ vàng càng lúc càng chạy nhanh, mặt ngoài tinh thể nổi lên những hình thoi nhàn nhạt. Trong ánh mắt kinh hãi của Ám Cát Cổ Đức, thần cách thời gian lấp lánh bắt đầu tiến hóa.

- Gào!

Trong tiếng rít, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên giơ một tay qua đỉnh đầu. Trên bầu trời, mây sét đột nhiên nổ ra, hóa thành một vòng xoáy to lớn nhanh chóng xoay chuyển. Trong tiếng ầm ầm, tầng mây đột nhiên trầm xuống rất nhiều, dường như chạm tay là có thể đụng đến. Mà trong sấm sét lao nhanh giữa tầng mây lại ẩn chứa năng lượng khiến Ám Cát Cổ Đức phải kinh hãi.

Bầu trời tối tăm bất định, áp lực giống như ngày tận thế tràn ngập mỗi góc nhỏ không gian. Ám Cát Cổ Đức yên lặng nhìn lên Cửu U tế đàn, một giây tiếp theo hắn lại thấy một chuyện không thể tưởng tượng.

Trong tiếng sấm ầm ầm trên đỉnh đầu, Chủ Thần thứ mười bốn trên Cửu U tế đàn bỗng nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện… không ngừng lặp lại như vậy. Sau mỗi lần biến mất rồi xuất hiện, khí tức của hắn đều gia tăng rất nhiều, trong nháy mắt khí tức cả người đã đạt đến một mức độ cực kỳ kinh khủng. Phụ cận Cửu U tế đàn hoàn toàn biến thành trung tâm một cơn bão, ngay cả Ám Cát Cổ Đức cũng không cách nào tiến đến gần.

- Lui!

Thông qua liên hệ tâm linh, Ám Cát Cổ Đức nhanh chóng hạ lệnh cho Cửu U chiến sĩ và Cửu U ma thần. Rất nhanh, chung quanh Cửu U tế đàn trăm dặm đã hoàn toàn biến thành một khu vực không người.

Giờ phút này, ngoại trừ một nhân vật cường đại, không ai biết được từ giây phút này bước ngoặt của cuộc chiến thần ma lần thứ hai đã bắt đầu. Cho dù Ám Cát Cổ Đức tận mắt nhìn thấy cảnh này, cũng không hiểu được Chủ Thần thứ mười bốn liên tục biến mất và xuất hiện đang làm gì.

Tại hỗn độn ban đầu, Chủ Thần thứ mười bốn đã được ban cho lực lượng giết chóc và thời gian, đồng thời thần lực mà hắn nắm giữ hoàn toàn có thể xưng là vua của chư thần. Dù là là Quang Minh chư thần hay là Hắc Ám chư thần đều không thể so sánh với Chủ Thần thứ mười bốn. Là vua của chư thần, thực lực vốn phải mạnh hơn những Chủ Thần khác.

Dưới tác dụng của bình hành pháp tắc, Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa hoàn toàn sinh ra đã bị ảnh hưởng. Một phần thần lực mạnh mẽ của hắn bị tiêu hao để thai nghén nhân loại, phần còn lại bị chia thành vô số phần nhỏ rải rác trong các góc vũ trụ, trong đó một phần biến mất trong dòng nước thời gian. Sau khi hắn bị phong ấn và ngủ say, phần năng lượng còn lại trong bản thể đã bị tiêu hao gần như toàn bộ. Có thể nói, hắn mặc dù thông qua giết chóc, bắt đầu hấp thu lực lượng giết chóc ở Ma Giới sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, nhưng số năng lượng này cũng chỉ đủ cho hắn phá phong ấn ra ngoài. Đến khi hắn ra ngoài, thần lực còn lại trên người đã yếu đến mức đáng thương, hoàn toàn không thể so với bất cứ vị Chủ Thần nào.

Con đường duy nhất để Chủ Thần thứ mười bốn trở nên mạnh mẽ chính là thu thập năng lượng rải rác trong thời gian dài đằng đẵng, thất lạc ở các nơi trong vũ trụ. Lúc bình thường, nếu muốn thu thập những năng lượng này thì cần phải hao phí rất nhiều thời gian, thậm chí đến khi cuộc chiến thần ma lần thứ hai kết thúc cũng chưa chắc đã thành công.

Nhưng sau khi bất ngờ trở về hỗn độn ban đầu, tại hải dương hỗn độn lấy được bí ẩn của thời gian, thứ vốn phải kết hợp với thân thể hắn nhưng cuối cùng lại không thành công, tất cả những điều này đã trở nên có thể. Dựa vào thần cách thời gian, Chủ Thần thứ mười bốn không ngừng ra vào trong dòng sông thời gian, từ trong thời gian thu gom thần lực thất lạc của mình.

"Ầm!"

Sấm chớp đùng đùng, bầu trời tối tăm biến ảo. Dưới tầng mây rũ xuống, Chủ Thần thứ mười bốn liên tục biến mất rồi lại xuất hiện, mỗi lần xuất hiện đều mạnh hơn một phần.

Trên Cửu U tế đàn, khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn đang tăng trưởng với tốc độ nhanh gấp nhiều lần.

Cũng không biết trải qua bao lâu, biến động trên bầu trời Cửu U tế đàn cuối cùng ngừng lại. Dưới tầng mây dày đặc dần dần hiện lên một bóng mờ ngưng tụ, chính là Chủ Thần thứ mười bốn. Bên dưới tầng mây âm u, cặp mắt màu vàng tối của hắn lấp lánh chói mắt như sao, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi quét qua đại quân yên lặng bất động phía dưới, sau đó dần dần dời đến bầu trời, nhìn vào bảy ngôi sao phía sau mây đen không biết cao bao nhiêu.