Phi Thăng Chi Hậu

Chương 696: Thời khắc cuối cùng, không gian tan vỡ (5)




"Ầm ầm!"

Mặt đất rung động. Dưới ảnh hưởng của lực lượng hỗn loạn lan khắp cả vũ trụ, vô số núi cao sông lớn bắt đầu sụp đổ cạn khô. Vào giờ phút này vùng đất Thái Cổ hoàn toàn yên tĩnh, tất cả nhân tộc Thái Cổ đều yên lặng đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt của mỗi người đều không giống nhau.

Bên trong Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, ánh mắt xuyên qua trần nhà Kiếm các nhìn lên cửu tinh trên bầu trời. Lực lượng của cửu tinh và lực lượng hỗn loạn như một tấm gương sáng phản chiếu trong lòng hắn.

"Ngày này rốt cuộc đã tới rồi." - Phong Vân Vô Kỵ nhìn lên phía trên, thở ra một hơi thật dài, nhất thời không biết là trút được gánh nặng hay là gì khác.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Gần như cùng lúc, từ bốn hướng tây bắc, tây nam, phía nam và phía đông của không gian Thái Cổ bỗng phát ra bốn tiếng vang long trời lở đất. Toàn bộ mặt đất Thái Cổ giống như bị người khác từ phía dưới đánh mạnh một quyền.

"Vù!"

Bốn phía cuồng phong gào thét, gió lớn cuồng bạo mang theo bụi bặm dày đặc từ phía sau dãy núi thổi tới. Bụi mù rợp trời kín đất, cả đại lục Thái Cổ trong nháy mắt bị một đoàn khói bụi bao trùm. Trời đất trở nên mờ mịt, bụi mù màu xám như sóng biển nhấp nhô chảy qua toàn bộ vùng đất Thái Cổ.

Theo tiếng vang lớn rung trời, bốn góc Thái Cổ đột nhiên phân giải ra. Trong biến hóa kinh thiên này, vô số núi đồng, mặt đất, sông ngòi, cây cối bỗng hóa thành bụi bặm nhỏ bé nhất, sau đó theo nước lũ do nguyên khí trời đất của Thái Cổ tạo thành trút vào hư không mênh mông bên ngoài.

Ở bốn phía Thái Cổ, vô số pháp tu đang bận rộn bỗng dừng công việc đang làm, đứng trong pháp trận kinh ngạc nhìn khí lưu cuồng bạo từ Thái Cổ trút vào trong hư không mênh mông.

"Ngày này rốt cuộc đã tới rồi." - Trong đầu vô số pháp tu đột nhiên hiện lên ý niệm này, một cảm giác giống như số phận dâng lên trong lòng. Trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, bọn họ đã lựa chọn rời đi; còn trong cuộc chiến thần ma lần thứ hai này, bọn họ lại lựa chọn trở về, lần này đã không còn cơ hội để lựa chọn nữa.

Ngày này cuối cùng đã đến. Từng ánh mắt nhìn lên cửu tinh nối thành một mảnh trên bầu trời, ngơ ngẩn đến xuất thần. Vô số năm chuẩn bị chính là vì ngày hôm nay.

- Gào!

- Kéc!

- Gừ!

Trong hư không vang lên tiếng hổ gầm phượng ngâm, ba vệt cầu vồng màu trắng, đỏ và vàng từ trong bầu trời bay đến, rơi xuống phía trước sóng biển cuồng bạo bên bờ Bắc Hải, hiện ra ba bóng người.

Hai dải lụa màu trắng rũ xuống tóc mai bên tai, phất phơ trong gió, Bạch Hổ Chí Tôn đứng bên bờ Bắc Hải, vẻ mặt trang nghiêm. Một đợt sóng biển tràn qua che phủ bàn chân, năm ngón tay của y mở ra, trong lòng bàn tay có một đoàn ánh sáng trắng mang theo sát khí nhanh chóng xoay tròn:

- Những chiến sĩ vĩ đại nhất của tộc ta, hãy tỉnh lại từ trong ngủ say!

Tiếng gọi vang dội của Bạch Hổ Chí Tôn vang vọng trong sóng biển cuồng bạo và gió lớn mênh mông. Sóng biển trắng lóa quay cuồng, đợt sau cao hơn đợt trước. Năm ngón tay mở ra, đoàn ánh sáng trắng trong tay Bạch Hổ Chí Tôn liền kéo theo chiếc đuôi sáng chui vào trong Bắc Hải sâu không thể lường. Gần như cùng lúc, bên bờ Bắc Hải, Chu Tước Chí Tôn và Huyền Vũ Chí Tôn cũng ném ra hai đoàn ánh sáng khác màu, bay vào trong Bắc Hải biến mất không thấy.

"Ầm!"

Ba đoàn ánh sáng chui vào trong Bắc Hải, xuyên qua nước biển sâu lạnh, đánh vào cấm chế đen kịt bảo vệ mười vạn đại quân Thần cấp hậu kỳ cổ xưa dưới đáy biển. Bên trong cấm chế, vô số cao thủ Thần cấp hậu kỳ cổ xưa đang ngủ say đồng loạt mở mắt ra.

"Ầm!"

Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn vừa dứt, những luồng khí tức như cơn lốc đột nhiên xuất hiện từ dưới mặt nước Bắc Hải, từng đợt nối tiếp nhau. Trong tiếng sóng biển cuồng bạo bỗng vang lên những tiếng nổ liên tục, vô số bóng người trồi lên mặt biển Bắc Hải sóng cả nhấp nhô.

"Đùng!"

Trên bầu trời sấm chớp đùng đùng, những tia chớp lướt qua mặt biển, mặt nước vỡ vụn không ngừng phản xạ ra từng mảng ánh sáng trắng. Phía trên sóng biển, những bóng người lẳng lặng đứng trong hư không, mái tóc dài rũ xuống che phủ khuôn mặt. Ngay khi cặp mắt bọn họ mở ra, những tia sét lạnh không ngừng chiết xạ giữa sóng lớn nhấp nhô.

- Tham kiến Chí Tôn!

Vô số bóng người giống như tảng đá cắm rễ trong sóng lớn cuồng bạo, đứng yên không nhúc nhích. Khí tức trên người bọn họ đợt sau cao hơn đợt trước, cũng giống như mặt biển Bắc Hải nhấp nhô này.

Ngày này cuối cùng đã đến.

Trên mảnh đất Thái Cổ, vô số bóng người đứng ở các nơi nhìn lên trời, ngơ ngẩn đến xuất thần.

"Két!"

Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi từ trong Kiếm các bước ra, đi đến bên dốc núi Kiếm các. Cuồng phong gào thét giữa không trung đối diện. Từng sợi tóc mai trắng như tuyết bên tai bay lên, đứng trong gió lớn không nhúc nhích.

"Ầm!"

Bốn góc không gian Thái Cổ đã vỡ tan và phân giải. Dưới ảnh hưởng của lực lượng hỗn loạn đen tối, mây đen bắt đầu hội tụ trên bầu trời, những tia chớp nóng rực không ngừng lướt qua giống như muốn xé rách mảnh đất này. Trong trời đất nổi lên một cơn bão táp mãnh liệt.

Đứng ở trung ương mảnh đất Thái Cổ, trên đỉnh núi Kiếm các ngạo nghễ, bên trái là Thánh sơn bên trái, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên sinh ra một cảm giác như giấc mộng. Cảnh tượng của những ngày phi thăng lần lượt hiện lên trước mắt, chỉ trong phút chốc đã đến cuộc chiến thần ma lần thứ hai, cũng là lúc thực hiện mơ ước cuối cùng. Khi vô số nhân loại Thái Cổ ngẩng mặt nhìn lên trời, suy nghĩ đến xuất thần, Phong Vân Vô Kỵ lại cảm nhận được ba ánh mắt khác biệt. Ba ánh mắt đó không nhìn vào cửu tinh trên bầu trời mà lại nhìn vào hắn, đo là ba khí tức vô cùng quen thuộc.

Khẽ thở dài một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ dời mắt khỏi trời cao. Cuộc tấn công của Ma Giới rất nhanh sẽ đến, tiếp đó là chiến tranh khốc liệt vô cùng vô tận. Nhưng trước khi số mệnh cuối cùng này đến, có một số việc hắn cần phải đi làm.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, thân thể chậm rãi hóa thành vô số điểm sáng biến mất khỏi Kiếm các.

Tại Bắc Hải Hiên Viên khâu, trước phần mộ hoang vu được đúc bằng sắt, Phượng Phi ôm gối ngồi trước bậc thang lạnh giá bằng kim loại, ngơ ngẩn nhìn về hướng Thái Cổ Kiếm các. Gió tuyết dày đặc quay cuồng trong trời đất phát ra tiếng ù ù, những bông tuyết thổi tung mái tóc dài của nàng, lượn vòng qua bên tai, sau đó bay về phương xa.

Trong hư không phía trước bậc thang đột nhiên tỏa ra vô số điểm sáng nhàn nhạt, nhanh chóng ngưng tụ lại, hóa thành một nam tử mặc áo bào trắng.

Nam tử áo trắng tiến lên phía trước một bước, nhẹ nhàng cầm lấy đôi tay lành lạnh của cô gái, khẽ nói:

- Vất vả cho nàng rồi.

Giọng nói đó rất êm ái, mang theo một sức mạnh ôn hòa, giống như không đành lòng quấy nhiễu cô gái đang yên lặng đến xuất thần trước mắt.

Ngơ ngẩn nhìn nam tử trước mắt, một bộ áo quần trắng như tuyết, còn có mái tóc dài như sương, Phượng Phi đột nhiên có một cảm giác giống như trong mộng. Giọng nói kia ôn nhu và xa xăm, dường như vang lên từ phía cuối của thời không. Tại khoảnh khắc này, nàng rốt cuộc đã hiểu mình ngơ ngẩn ngồi ở đây là để chờ đợi điều gì, một sự kích động muốn bật khóc đột nhiên dâng lên trong lòng. Giờ phút này nhìn Phong Vân Vô Kỵ, nàng thật sự đã rơi nước mắt. Không có tiếng nức nở, nàng chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, lệ rơi đầy mặt, mang theo một sự hạnh phúc lặng thầm.

- Ai!

Khẽ thở dài một tiếng, nhìn cô gái áo đỏ rơi lệ, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên khẽ nhói đau. Cô gái xinh đẹp này là đang rơi lệ vì hắn.

- Ta không đáng để nàng khóc vì ta.

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt Phượng Phi, Phong Vân Vô Kỵ nắm lấy đôi tay của nàng, ngồi xuống trên bậc thang chất đầy tuyết đọng thật dày, dựa vào bên cạnh nàng. Dưới người vang lên tiếng tuyết bay xào xạc.

- Đừng nói với thiếp những lời như vậy nữa, được không?

Phượng Phi lắc lắc đầu, mái tóc dài đen bóng theo gió tuyết thổi qua bên người phát ra tiếng sàn sạt:

- Cả đời này của thiếp sẽ chỉ khóc vì một người đàn ông.

"Vù!"

Gió tuyết dày đặc quay cuồng nơi vùng đất hoang vu, trong trời đất trắng xóa chỉ nghe tiếng gió gào thét. Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cảm giác được sự cô đơn và tịch mịch của cô gái có vẻ ngoài kiêu ngạo ngồi bên cạnh. Bên tai nghe được giọng nói ai oán của nàng, trong lòng hắn đột nhiên rung động.

- Nàng là thê tử của ta. Cả đời này người mà ta muốn xin lỗi nhất chính là nàng.

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên khẽ ôm lấy bờ vai Phượng Phi. Tại khoảnh khắc cánh tay của hắn ôm lấy, thân thể Phượng Phi đột nhiên hơi khựng lại, sau đó lại từ từ buông lỏng. Trong trời đất một mảng tuyết trắng, bên tai chỉ có tiếng gió tuyết thét gào. Sự lạnh lẽo trong lòng nàng đã rất lâu không tan, vào giờ phút này lại đột nhiên được sưởi ấm. Trong lòng dâng lên một sự ấm áp và cảm động trước giờ chưa từng có, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, lặng lẽ cảm thụ hạnh phúc đột ngột kéo đến này.

Nàng là con gái của Hiên Viên Chí Tôn lừng lẫy Thái Cổ, xuất thân đó đã tạo cho nàng một vẻ ngoài lạnh giá và kiêu ngạo. Nhưng vì hắn, nàng đã cố gắng sửa đổi tất cả những điều này. Nàng thật sự đã thay đổi rất nhiều, bây giờ chỉ là một cô gái bình thường. Là một nữ nhân, một người thê tử, yêu cầu của nàng thật ra không nhiều lắm, chỉ cần một cái ôm, một vòng tay ấm áp như vậy là đủ rồi.

Mái tóc trắng phất phơ bên tai, Phong Vân Vô Kỵ nghiêng đầu nhìn cô gái trong vòng tay, nhìn vạt áo tung bay, đột nhiên cảm nhận được rõ ràng tình cảm của mình đối với nàng như chưa bao giờ có. Có lẽ nàng quá kiêu ngạo, quá ích kỷ… nhưng đó đều là dĩ vãng. Tình cảm vốn mơ hồ vào lúc này lại trở nên rất rõ ràng, hắn cảm nhận được tình cảm của mình đối với cô gái trong vòng tay. Đó không phải là thương hại, cũng không phải chỉ nhận lời cho qua. Trong thời gian chung sống dài đằng đẵng, hắn đã yêu cô gái bên cạnh này. Vào lúc này nàng không khác gì so với một cô gái bình thường yếu ớt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Hãy đáp ứng với thiếp, đừng rời khỏi thiếp nữa, được không?

Phượng Phi tựa vào cánh tay Phong Vân Vô Kỵ, nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc, lẩm bẩm nói.

Mí mắt Phong Vân Vô Kỵ chớp vài cái. Chỉ là một yêu cầu đơn giản, nhưng đối với hắn lại là một lời hứa rất khó hoàn thành. Hắn không biết có thể bảo vệ được Thái Cổ hay không, cũng không biết mình có thể sống sót qua cuộc chiến thần ma lần thứ hai hay không, cho nên hắn cũng không biết mình có thể hứa một lời đơn giản với cô gái bên cạnh cả đời si tâm vì hắn hay không.

Phong Vân Vô Kỵ nhất thời ngẩn ra. Phượng Phi trong vòng tay dường như cũng cảm giác được điều gì, lông mi đen dài rung động, mí mắt từ từ mở ra. Nhưng khi cặp mắt sắp mở ra lại nhắm vào, dưới nụ cười hạnh phúc hiện lên một sự mất mát và tuyệt vọng sâu đậm khó mà che giấu.

- Phi nhi!

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên khẽ xoa đầu Phượng Phi, bàn tay thô dày từ trên mái tóc dài nhẵn bóng trượt xuống, đưa mắt nhìn bầu trời mênh mông, dịu dàng nói:

- Ta có thể lừa gạt người khác, nhưng không thể lừa gạt nàng, bởi vì nàng là thê tử duy nhất của ta. Ta có thể tùy tiện đáp ứng yêu cầu này của nàng, nhưng làm như vậy lại là không tôn trọng nàng… Bây giờ ta đã không còn tư cách và khả năng nhận lời nàng. Trận đại chiến trong tương lại còn thảm liệt và tàn khốc hơn rất nhiều so với chúng ta tưởng tượng, không ai biết chúng ta có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn này hay không. Thậm chí ta còn không biết, trong trận chiến lần này liệu ta có thể sống sót được hay không…

Mí mắt nhắm chặt của Phượng Phi khẽ run lên, bàn tay nhẵn nhụi đột nhiên dùng sức nắm chặt lại, một sự cay nhàn nhạt dâng lên trong miệng, trong đó lại có một sự hạnh phúc không nói nên lời. Đây là người đàn ông của nàng, là nam nhân mà nàng lựa chọn. Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, hắn vốn không chỉ thuộc về nàng đã dâng hiến tất cả cho chủng tộc này, vì Thái Cổ này mà phấn đấu.

- Đừng nói đến chuyện này được không? Bất kể chiến đấu khốc liệt như thế nào, thiếp tin rằng chàng nhất định sẽ trở về.

Ban tay mềm mại của Phượng Phi rút khỏi vòng tay Phong Vân Vô Kỵ, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn.

- Ừ.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:

- Cho ta một chút thời gian, sau khi cuộc chiến thần ma kết thúc, ta sẽ đến bên nàng, đây là lời hứa của ta…

- Chàng đi đi, thiếp biết chàng còn rất nhiều chuyện chưa làm xong. Bất kể tương lai như thế nào, thiếp cũng sẽ chờ chàng…

Phượng Phi ôn nhu nhìn Phong Vân Vô Kỵ, dịu dàng nói.

Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ thoáng hiện lên vẻ phức tạp, chậm rãi cúi đầu xuống. Khi Phượng Phi từ từ nhắm mắt lại, hắn nhẹ nhàng để lại một dấu vết lờ mờ trên vầng trán nhẵn bóng của nàng.

- Ta đi đây…

Giọng nói ôn nhu dường như ở bên tai, Phượng Phi bỗng mở mắt ra, trông thấy bóng người bên cạnh đã không còn. Trước mắt là tuyết vụn như sương bay múa đầy trời, trong gió tuyết dường như vẫn còn một chút hơi ấm nhàn nhạt ở lại bên mình.

"Được chàng an ủi dù chỉ trong khoảnh khắc, Phượng Phi kiếp này không tiếc…" - Phượng Phi ngơ ngác nhìn gió tuyết mờ mịt, đột nhiên giống như có hạt tuyết bay vào trong mắt. Nàng cúi đầu xuống, trong mắt đã sớm rơi đầy những giọt nước mắt hạnh phúc.

Ven rìa Kiếm vực, trên một ngọn núi cao vút tận mây.

- Tỷ tỷ, tỷ nói xem Vô Kỵ ca ca có đến gặp chúng ta không?

U Nhược ôm gối nhìn về hướng Kiếm các, vạt áo màu đen tung bay trong gió như bươm bướm:

- Cuộc chiến thần ma đã bắt đầu, Ma Giới sẽ rất nhanh tấn công Thái Cổ, e rằng sau này chúng ta cũng không có cơ hội nhìn thấy Vô Kỵ ca ca nữa.

Bàn tay của Ngạo Hàn Yên nắm lấy vạt áo mỏng dưới người đột nhiên khẽ run lên, sau đó lại nhanh chóng buông ra:

- Sẽ không đâu, sẽ không đâu… võ công của y cao như vậy, ngay cả Chủ Thần thứ mười bốn cũng không làm gì được, ta tin tưởng y.

- Muội cũng tin tưởng ca ca, nhưng mà… muội thật sự muốn gặp huynh ấy…

U Nhược ngơ ngẩn nhìn về chân núi, lẩm bẩm nói. Trên đỉnh núi lại trở nên yên tĩnh, hai cô gái mang theo tâm tư của riêng mình, yên lặng đến xuất thần, chỉ còn lại tiếng cuồng phong gào thét trên bầu trời.

"Cộp!"

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đáp xuống đất truyền vào trong tai, công chúa U Nhược khẽ giật mình. Nàng còn chưa xoay người lại, trong tai bỗng nghe được một giọng nói quen thuộc:

- U Nhược…

Cả người U Nhược khẽ run lên, bỗng nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc. Đầu óc nàng chợt trở nên trống rỗng, một vệt màu đỏ hiện lên trên mặt, không dám tin nhìn bóng người màu trắng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh mình, kích động nói:

- Ca… ca ca… Vô Kỵ ca ca…

Nàng dụi dụi mắt, sau khi xác định trước mắt không phải là ảo giác, liền kêu lên một tiếng, nhào vào lòng Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ mỉm cười, dang hai tay ôm lấy nàng, bàn tay chậm rãi vuốt ve trên tóc dài đen nhánh như tơ lụa của thiếu nữ:

- Tiểu nha đầu…

- Vô Kỵ ca ca, sao bây giờ huynh mới đến… U Nhược rất nhớ huynh.

Từ nhỏ U Nhược đã bị thúc thúc Phong Tôn giam lỏng trong hang động của Phong tộc, phụ thân đã biến mất khi nàng con rất nhỏ. Sau khi Phong Tôn chết đi, nàng đã không còn bất cứ người thân nào. Trưởng lão trong tộc phần lớn đều đối xử với nàng giống như thuộc hạ trung thành đối với con cháu duy nhất của chủ công. Trong trời đất mờ mịt này, nàng chỉ còn lại một người thân duy nhất trước mắt. Nghĩ đến chỗ thương tâm, nàng lại không khỏi nghẹn ngào.

- Đừng khóc, nha đầu ngốc, không phải ca ca đã tới thăm muội sao?

Phong Vân Vô Kỵ mỉm cười ôm lấy thiếu nữ, trong lòng dâng lên một cảm giác như thân tình. Từ lâu hắn đã xem nàng như là muội muội thân thiết.

Ánh mắt xoay chuyển, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhìn thấy một cặp mắt sáng ngời khác, trong cặp mắt đó như có sương mù nhàn nhạt, đầy vẻ ướt át.

Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt này ngày nhớ đêm mong, Ngạo Hàn Yên có một cảm giác kích động không thể khống chế được mình, bỗng cúi đầu rơi lệ. Nhìn bóng dáng gần trong gang tấc, nàng đột nhiên cảm thấy thật xa xôi, tất cả đều không chân thực giống như giấc mộng. Nàng vốn cho rằng sẽ không còn được gặp lại y. U Nhược có lẽ vì tâm tư đơn thuần nên không hiểu được ý nghĩa của cuộc chiến thần ma này, nhưng Ngạo Hàn Yên thì biết rõ.

Không ai biết kết quả cuối cùng của cuộc chiến này sẽ như thế nào, chỉ duy nhất biết một điều, đó là sẽ có rất nhiều người ngã xuống trong cuộc chiến chủng tộc bảo vệ Thái Cổ này, những người đó có thể là bất cứ ai.

"Trước khi cuộc chiến này xảy ra… chàng có biết là ta muốn gặp chàng một lần đến thế nào không…" - Ngạo Hàn Yên ngơ ngẩn nhìn Phong Vân Vô Kỵ, nhất thời lại không biết nói gì. Nàng vốn không nghĩ đến vào thời khắc cuối cùng lại có thể gặp được hắn.

Hai cặp mắt lẳng lặng nhìn nhau, vào lúc này thời gian dường như cũng dừng lại.

Tâm thần Phong Vân Vô Kỵ có phần ngẩn ngơ, hắn không biết làm thế nào đối mặt với Ngạo Hàn Yên. Từ khi nhận biết được đến giờ, hai người đều không vạch trần mối quan hệ mơ hồ đó. Mặc dù hắn cảm nhận được tình cảm của Ngạo Hàn Yên, nhưng hai bên lại không ai nói rõ ra. Phong Vân Vô Kỵ nhìn Ngạo Hàn Yên, Ngạo Hàn Yên cũng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, hai người đều không biết nói gì.

- Ca ca, sau này U Nhược còn có thể gặp huynh không?

U Nhược từ trong lòng Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi.

- Đương nhiên là có thể, nha đầu ngốc…

Phong Vân Vô Kỵ vuốt ve mái tóc của U Nhược, mỉm cười nói:

- Chờ sau khi chiến tranh kết thúc, ca ca sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện tới làm bạn với U Nhược.

- Có thật không?

Trong mắt U Nhược mang theo vẻ chờ mong.

- Ừ.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu:

- Chờ sau khi chiến tranh kết thúc, ca ca sẽ đến gặp U Nhược.

Dứt lời hắn lại xoay đầu nhìn Ngạo Hàn Yên, nhẹ giọng nói:

- Thánh nữ, đã lâu không gặp rồi!

- Đúng vậy.

Ngạo Hàn Yên khôi phục tinh thần lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười cay đắng:

- Băng tuyết thánh điện đã tan thành mây khói, ta cũng không còn là thánh nữ gì nữa… gọi ta là Hàn Yên đi!

- Hàn Yên… cô nương… không lâu nữa đại quân của Ma Giới sẽ tấn công vào Thái Cổ, ta sợ rằng không thể phân tâm… U Nhược, xin nhờ cô chiếu cố…

- Ta sẽ làm.

Sau đoạn đối thoại đơn giản, hai người lại không biết nói gì thêm. U Nhược nhìn Phong Vân Vô Kỵ một chút, lại nhìn Ngạo Hàn Yên một chút, cũng không biết phải nói gì, mặc dù có lòng giúp đỡ nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

- Ta phải đi…

Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ dời mắt đi, nhìn về hướng Kiếm các nói.

- Ừ…

Ngạo Hàn Yên gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác thất vọng như mất mát, đủ loại tâm tư những lại không biết nói ra như thế nào.

Mái tóc trắng như sương phất phơ trong gió, Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Ngạo Hàn Yên lần cuối, tay áo phất lên, hóa thành vô số điểm sáng biến mất trong không khí.

- Tỷ tỷ, sao tỷ không nói với huynh ấy?

Đợi sau khi Phong Vân Vô Kỵ biến mất, U Nhược cuối cùng không nhịn được hỏi.

"Nói… nói gì đây?" - Trong lòng Ngạo Hàn Yên lẩm bẩm, một cảm giác cay đắng từ gốc lưỡi lan đến đầu lưỡi. Thất vọng nhìn về hướng Kiếm các, bên tai nghe tiếng gió lớn thổi qua bầu trời mênh mông, tâm tư của nàng không ngừng biến đổi.

"Đây… có lẽ là số mệnh của ta…"

Phía trên ngọn núi, mây đen đầy trời, trong trời đất một màu sầu thảm, mây đen cuồn cuộn mang theo khói bụi bay về phương xa trước mắt.