Phi Thiên

Chương 1099: Làm cát phỉ mất thể diện (2)




Ở trong sương mù tay áo Miêu Nghị vung lên, làm phép trực tiếp đẩy kim vụ ra ngoài, không chút hoang mang xách thương đi ra, mắt lạnh nhìn bốn phía, nhìn thấy Trình Ưng Vũ thất kinh bay lên không trung, hắn cũng lười để ý.

Ngược lại nhìn thấy bốn gã lâu la canh gác chung quanh sa mạc bị làm cho hoảng sợ đến luống cuống tay chân, vội vàng nhảy lên ngựa chạy trốn mà nhíu mày, hắn che dấu hình dáng mà đến, há lại để cho người khác tiết lộ tin tức. Tay áo lại vung lên, hai con Đường Lang phía sau bắn vào không trung, ở cách đó không xa liền truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết.

Vù vù! Hai con Đường Lang nhấc hai người toàn thân kết sương ném xuống, lại nhanh chóng bắn vào không trung, chỉ chốc lát sau từ nơi xa lại có hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, lại có hai người bị ‘lưỡi hái’ đâm thủng ngực ném vào dưới chân Miêu Nghị.

Thanh Liên tu sĩ đối mặt với Đường Lang lớn như heo căn bản không có sức hoàn thủ.

Miêu Nghị vung tay lên, thu hai con Đường Lang, nhanh chóng thu thập bốn cỗ thi thể, Kỳ Lân thương đảo qua, một luồng hỏa diễm bốc lên đốt cháy bốn cỗ thi thể.

Sau đó lại tiếp tục vơ vét đồ trên người đám lâu la ngã chết, lúc này mới bay lên không trung, đuổi theo phương hướng Trình Ưng Vũ chạy trốn.

Khi người đã ở trên không trung, hắn suy đoán thời gian Trình Ưng Vũ có thể chịu đựng, bởi vì Trình Ưng Vũ đã trúng Tinh Hỏa quyết của hắn, căn bản trốn không xa.

Đột nhiên nhìn thấy một con Linh Thứu từ phía sau sa mạc hoang vu đằng xa bay về phía bầu trời đêm, chân mày Miêu Nghị nhướng lên, thả một con Đường Lang từ bên trong nhẫn trữ vật chui ra, vọt tới săn giết.

Miêu Nghị sau đó cũng rơi xuống đồi cát phía trước, ánh mắt quăng về hướng bãi cát hơi có dị động.

Hắn thật sự bội phục đám cát phỉ này có thể lăn lộn lâu như vậy trong sa mạc, nếu không phải biết đối phương đã trúng Tinh Hỏa quyết của mình, không thể trốn đi xa, xem chừng chỉ ở nơi này, cộng thêm có Linh Thứu cất cánh chỉ dẫn, làm hắn đặc biệt chú ý nơi này, thật sự có khả năng có người đang ngụy trang núp phía dưới sa mạc.

Linh Thứu bay đi đã biến thành thi thể, bị Đường Lang ngậm trong mồm đem trở lại. Đường Lang vừa thu lại, lấy đĩa ngọc trong ống chân Linh Thứu, chữ viết bên trong rất cẩu thả, hiển nhiên là được hoàn thành trong lúc hấp tấp. Nội dung đại khái có thể đoán được chút ít, nói Yến Bắc Hồng tới rồi, mình đã gặp mặt, hiện giờ phương vị trốn ở đâu, cầu cứu viện binh khẩn cấp.

Gặc...! Đĩa ngọc trực tiếp bị bóp vỡ thành tro bụi, thổi một hơi thổi bay tro xám trên bàn tay, Miêu Nghị xách thương vọt đến trong ụn đất, Kỳ Lân thương cắm trên mặt đất, một luồng hỏa lưu chui xuống dưới đất, mặt cát bằng phẳng bên cạnh lập tức xao động.

- Tiếp tục trốn đi, đừng cử động, ta xem ngươi có thể chống cự được bao lâu!

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, mùi vị nội hỏa và ngoại hỏa cùng thiêu đốt có thể nói là không tệ.

Rầm! Một mảnh cát vàng bị ném bay, Trình Ưng Vũ chật vật không chịu nổi vội vàng chui ra ngoài, giãy dụa đứng lên, cầm thương đề phòng Miêu Nghị, nhưng hai chân đang run rẩy, đau đơn bên trong và bên ngoài cơ thể không thể tưởng tượng, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Miêu Nghị vứt thi thể Linh Thứu cho nàng, Trình Ưng Vũ mở to hai mắt nhìn, không ngờ ngay cả một tia hi vọng cuối cùng của mình cũng bị chặt đứt.

Miêu Nghị thu Kỳ Lân thương, buồn cười nói:

- Trình Ưng Vũ, ngươi thật đúng là chán sống, ta đã nói tất cả mọi chuyện không so đo với ngươi, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác không chịu tin, muốn đối đầu đến cùng với ta, quả thực là không biết trời cao đất rộng! Nếu Yến Bắc Hồng này dễ giết như vậy, lại đến phiên ngươi tới động thủ sao? Loại người như ngươi làm cát phỉ quả thực là cho cát phỉ mất thể diện.

- Đừng tới đây!

Trình Ưng Vũ lảo đảo lui về phía sau, trong tay thương hướng về phía chậm rãi bức tới Miêu Nghị.

Thấy đối phương bất vi sở động, tiếp tục bức tới, lâm vào tuyệt vọng Trình Ưng Vũ một tiếng bi phẫn gào thét:

- Ta liều mạng với ngươi!

Nàng đột nhiên cầm lưỡi lê lao đến.

Miêu Nghị tùy ý khoát tay, bắt cây thương không có tốc độ lại không có lực đạo trong tay, làm phép rung cán thương, trực tiếp chấn Trình Ưng Vũ ngã sấp trên mặt đất, tiến lên dẫm một cước lên trên ngực Trình Ưng Vũ, khiến hắn bị vùi lấp nửa người trong cát không thể nhúc nhích.

Hắn lau một tia pháp nguyên bên trong thương, sau khi trực tiếp thu vào nhẫn trữ vật, Miêu Nghị lại cúi người níu lấy vạt áo Trình Ưng Vũ túm lên, làm phép nhổ ngọn lửa vô hình trong cơ thể nàng, nếu không từ lâu rồi nữ nhân này không chết cũng phải trọng thương.

Trình Ưng Vũ chịu đủ đau đớn trong cơ thể mới vừa bình ổn lại bị hù dọa đến thét chói tai, bởi vì Miêu đại điện chủ lại đang sờ loạn trên người nàng, mới vừa quằn quại liền bị Miêu Nghị làm phép phong bế giác quan thứ sáu của nàng, cả người trực tiếp hôn mê.

Sau khi vơ vét sạch sẽ tất cả mọi thứ đáng giá trên người nàng, hắn liền dùng một sợi dây xích trói chặt nàng lại, trực tiếp thu nhập vào trong túi.

Miêu Nghị lắc mình nhảy tới trên đồi cát, nhìn ra phương hướng phía xa, nhớ tới thuyền rồng U Minh, so sánh với chuyện lên thuyền rồng U Minh, chuyện của Trình Ưng Vũ hoàn toàn không đáng nhắc tới, cũng không biết Vu hành giả có biện pháp nào hóa giải nguy cơ hay không, có thể thực hiện ước định sau khi giao nộp thu hoạch sẽ đến tìm mình hay không, bởi vì người ta hoàn toàn có thể không để ý đến hắn, điều trông cậy duy nhất của hắn chính là biết được điều bí mật này, không biết có tính uy hiếp hay không.

Vu hành giả lại có cách tiến lên thuyền rồng U Minh... Trong lòng Miêu Nghị thầm nhủ một câu, nhớ mãi không quên, thở dài, sau khi phân biệt phương hướng lại lắc mình vút không mà đi.

Đêm khuya, Miêu Nghị từ trên bầu trời đầy sao xông phá phù vân bao phủ phía dưới, rơi xuống ngoài sân khách sạn Phong Vân, nhìn chung quanh chỉ thấy có chút biến hóa, mấy trăm năm trôi qua chỉ thay đổi một vài thứ, tất cả tình huống đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Đi vào trong khách sạn, không khí có vẻ vắng vẻ thê lương, không có một vị khách nào ngồi ở bàn, phong ba của thuyền rồng U Minh đã qua, chẳng qua là lưu lại cho Lưu Vân Sa hải thêm một truyền thuyết mà thôi, còn chuyện làm ăn của khách sạn sớm cũng không còn nhộn nhịp như khi đó.

Mấy chiếc đèn dầu chập chờn, làm ánh sáng trong khách sạn lộ ra vẻ u buồn. Phía sau quầy nho sinh ngồi khoanh chân, nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt ra, thả hai chân xuống đất, khuôn mặt tươi cười đón khách nói:

- Khách quan cần gì?

- Ở trọ.

Thanh âm của Miêu Nghị khàn khàn, lấy tiền ra, đặt trên bàn đẩy tới.

Nho sinh nhìn đống tinh kim trên bàn ngơ ngẩn, một đống kim tinh này làm sao có thể ở trọ, chợt cười một tiếng, vừa định đề điểm, Miêu Nghị đã truyền âm nói:

- Ta chỉ ở phòng chứa đồ.

Lần này mới là thanh âm thật sự của hắn.

- ...

Nho sinh trong nháy mắt á khẩu không trả lời được, nhìn Miêu Nghị có chút há hốc mồm, Miêu Nghị thì mở trừng hai mắt.

Nho sinh nghiêng đầu nhìn phía ngoài không có người nào, liền thu khối kim tinh lại, không đưa chìa khóa phòng chứa đồ cho hắn, quay đầu lại gọi tiểu nhị, cho một thẻ phòng.