Phi Thiên

Chương 1344: Vay tiền




Hắn nói rõ chửi mình mắt chó nhìn người thấp, đồng thời cũng ám chỉ mình tiếp nhận Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam theo đuổi, bình thường cứ giả vờ giả vịt cự tuyệt người ta! Hoàng Phủ Quân Nhu tức giận không nhỏ, bộ ngực đầy đặn phập phồng, cắn răng nói:

- Ngưu Hữu Đức, ta có điểm nào đắc tội ngươi sao?

- Không có, không có, nếu lần trước không nhờ Hoàng Phủ chưởng quầy giơ cao đánh khẽ, chẳng qua tiệm tạp hóa Chính Khí chỉ nhiều ra một cửa.

Miêu Nghị chắp tay cảm tạ, hắn thuần túy đang buồn nôn nữ nhân này, mượn đối phương lần trước mượn tay Hạ Hầu Long Thành ép buộc tiệm tạp hóa Chính Khí, ám chỉ Hoàng Phủ Quân Nhu vẫn dựa vào nhan sắc của mình lợi dụng Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam mà thôi.

Ai ngờ Hoàng Phủ Quân Nhu cười lạnh, nói:

- Ngưu Hữu Đức, quên nói cho ngươi biết một việc, Huyết Ma Tinh Huyết Yêu cũng là thành viên Quần Anh hội.

Nàng nói cho Miêu Nghị biết, cho dù không mượn tay Hạ Hầu Long Thành, ta cũng có biện pháp thu thập ngươi!

“...”

Bỗng nhiên đồng tử Miêu Nghị co rút lại, hắn sững sờ không nhỏ.

Hắn không nghĩ tới Huyết Yêu lại là người Quần Anh hội! Là người Quần Anh hội cũng không có gì, mấu chốt Huyết Yêu không biết Miêu Nghị hắn là người nào. Trong tinh hải mênh mông, muốn tìm Miêu Nghị không khác gì mò kim đáy biển.

Mà bây giờ không giống, Huyết Yêu tùy thời có khả năng biết rõ chi tiết Miêu Nghị hắn. Hắn hủy pháp bảo và đoạt huyết đan của người ta, một khi biết rõ hắn ở nơi nào, Huyết Yêu có khả năng bỏ qua cho hắn sao?

Đột nhiên nội tâm sinh ra lửa giận! Miêu Nghị có xúc động muốn bầm thây Đức Minh thành vạn đoạn, trước kia đã cảnh cáo Đức Minh không nên nói cái gì với Hoàng Phủ Quân Nhu, tên chó chết này không biết giữ miệng của mình, hoặc nói hắn căn bản không xem lời Miêu Nghị là chuyện quan trọng.

Từ mụ mụ và Tuyết Linh Lung không biết Huyết Yêu là chuyện gì, nhưng phát hiện sắc mặt Miêu Nghị biến hóa, liền biết rõ Hoàng Phủ Quân Nhu đang uy hiếp Miêu Nghị.

Thấy mặt Miêu Nghị đen sậm. Hoàng Phủ Quân Nhu cao hứng bưng chén rượu lên, nói:

- Từ mụ mụ, Linh Lung, Ngưu cư sĩ.

Chén rượu cuối cùng mới mời Miêu Nghị.

- Cùng uống cạn chén này!

- Từ mụ mụ, mỗi lần ngươi gọi ta đến đều cho ta một chút mặt mũi nha.

Miêu Nghị cảm thán, cuối cùng vẫn bưng chén rượu lên uống.

Từ mụ mụ bị hắn trách móc liền xấu hổ, Hoàng Phủ Quân Nhu nói:

- Không nên trách Từ mụ mụ, muốn trách thì nên trách có người thích uống rượu phạt.

Sau khi mọi người cạn chén, Miêu Nghị thở dài:

- Hoàng Phủ chưởng quầy, ta thật tâm thích ngươi!

Hoàng Phủ Quân Nhu trợn mắt.

- Yêu thích ta? Ta nhìn thấy ngươi muốn làm thịt ta thì có.

Miêu Nghị cười nói:

- Hẳn là Hoàng Phủ chưởng quầy cho rằng ta sợ Huyết Yêu?

Hoàng Phủ Quân Nhu nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao? Không biết là ai sợ tới mặt biến sắc?

- Ngươi cho rằng ta không có chút biện pháp nào hay sao.

Miêu Nghị hỏi:

- Ta chỉ muốn hỏi một câu, ta có cơ hội theo đuổi Hoàng Phủ chưởng quầy hay không?

Hoàng Phủ Quân Nhu cười nói:

- Đương nhiên là có, ta đã nói, chỉ cần ngươi vượt qua cửa Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam rồi nói sau.

Miêu Nghị nói:

- Ta theo đuổi ngươi liên quan gì tới bọn họ?

Hoàng Phủ Quân Nhu gật đầu nói:

- Đi! Ta cho ngươi cơ hội, đến Quần Anh hội quán làm chưởng quầy, chỉ cần ngươi thành người Quần Anh hội của ta, hai người bọn họ cũng không dám động tới ngươi, việc của Huyết Yêu cũng do ta đứng ra dọn dẹp. Mặt khác, chỉ cần ngươi quản lý tốt sinh ý cho Quần Anh hội, ta có thể cân nhắc chuyện gả cho ngươi.

Miêu Nghị trầm ngâm một lát lại nói:

- Ta sẽ không đi Quần Anh hội, nhưng... Chỉ cần có thể theo đuổi ngươi, ta nguyện ý trả bất cứ giá nào.

Hắn dùng ánh mắt đầy tình cảm nhìn sang Hoàng Phủ Quân Nhu.

Từ mụ mụ và Tuyết Linh Lung nổi da gà, vội vàng uống rượu.

Hoàng Phủ Quân Nhu nghiến răng nói:

- Ngươi ít ở đây buồn nôn ta! Nói thẳng ra đi.

Miêu Nghị thở dài:

- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta thích ngươi sao?

- Nhìn không ra!

Hoàng Phủ Quân Nhu quyết đoán xác nhận.

Miêu Nghị kỳ quái.

- Hoàng Phủ chưởng quầy, chẳng lẽ ngươi định độc thân cả đời hay sao, hoặc là nói, trong lòng ngươi đã có lang quân như ý, nếu thật là thế không ngại nói ra đi, cũng bớt làm ta và Hạ Hầu Long Thành, Khấu Văn Lam cuồng dại với ngươi.

Câu này hắn trực tiếp liệt mình vào hàng ngũ Hạ Hầu Long Thành và Khấu Văn Lam, Từ mụ mụ nén cười quay đầu sang một bên, Tuyết Linh Lung cúi đầu xuống cười trộm.

Hoàng Phủ Quân Nhu tức tối nói:

- Ngưu Hữu Đức, ngươi chưa thôi hay sao?

Miêu Nghị mặt dày mày dạn nói:

- Ta thật thích ngươi!

Hắn thật muốn theo đuổi nữ nhân này, hơn nữa muốn thu nàng vào trong tay, hắn lại chưa có kinh nghiệm theo đuổi nữ nhân, chuyện với Vân Tri Thu không phải vấn đề theo đuổi hay không theo đuổi, thuần túy là duyên phận đến, nước chảy thành sông, trên thực tế hắn không có kinh nghiệm theo đuổi nữ nhân.

Hoàng Phủ Quân Nhu nói:

- Ngươi thật khó nói chuyện! Không muốn bàn thì đừng bàn!

Miêu Nghị ho khan, nói:

- Đi Quần Anh hội cũng được, đầu tiên phải giải quyết chuyện giữa ta và Huyết Yêu, nếu không có mầm tai vạ như Huyết Yêu bên cạnh, ta đi Quần Anh hội không khác gì vào hang hổ.

Hoàng Phủ Quân Nhu gật đầu nói:

- Đi!

Chuyện đã bàn xong, rốt cuộc mọi người cũng uống rượu thống khoái, Miêu đại cung chủ cũng ân cần với Hoàng Phủ Quân Nhu, làm Hoàng Phủ Quân Nhu cảm thấy toàn thân không tự nhiên.

Lúc tan tiệc, Miêu Nghị lại chủ động đi theo bên cạnh kiệu của Hoàng Phủ Quân Nhu, cũng tiễn Hoàng Phủ Quân Nhu trở về.

Lúc trở về tiệm tạp hóa, Miêu Nghị nhìn thấy Đức Minh vẫn tươi cười đối đãi, cũng không nói thêm cái gì. Hắn vào trong phòng lấy linh tinh liên hệ với Chung Ly Khoái, cũng nói chuyện của Huyết Yêu và Quần Anh hội. Bảo Chung Ly Khoái nhanh chóng quay về, đồng thời nói hắn liên hệ bảo người Thiên Hành Cung đến.

Chung Ly Khoái quay về trong ngày, bởi vì thời gian hắn rời đi không tính là lâu, hắn cũng không quay về tiệm tạp hóa, cũng không có chạm mặt Miêu Nghị, mà là tìm khách sạn trong Thiên phố ở lại.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Bảo Liên tự mình đưa đồ ăn cho Miêu Nghị, nhìn thấy Bảo Liên hầu hạ như tri kỷ, Miêu Nghị không biết nhớ tới cái gì, hắn thở dài nhìn nàng.

- Cư sĩ. Như thế nào? Có phải ta làm đồ ăn không ngon?

Bảo Liên hỏi hắn.

- Không phải, theo ta đi trên phố mua sắm một ít đồ.

Miêu Nghị cười nói.

- Tốt! Ta đi nói với chưởng quầy một tiếng.

Bảo Liên đáp ứng sau đó rời đi.

Miêu Nghị mặc đạo bào Chính Khí Môn dẫn theo Bảo Liên rời khỏi tiệm tạp hóa, trên đường đi Bảo Liên hào hứng bừng bừng.

Tìm được cửa hàng gia cụ, Miêu Nghị bảo Bảo Liên chọn đồ, hắn không phải người có thú vui tao nhã, càng không có chủ ý gì.

Bảo Liên lại hứng thú với việc này, lựa chọn tỉ mỉ cũng không cho Miêu Nghị trả tiền, nói là Đức Minh sẽ trả tiền.

Thái Huyền cư!

Đây là cửa hàng pháp khí ai ai cũng biết do Thái Huyền Tông mở ra, bên trong bày bán pháp khí trận pháp.