Phi Thiên

Chương 1387: Cử thế vô song (Trung)




Giọng Vân Tri Thu đầy uy nghi lạnh lùng vang vọng bốn phía:

- Tất cả lui xuống, ai tự tiện dòm ngó, chém!

Miêu Nghị khoanh tay đứng lạnh lùng nhìn quanh. Đám người bay lên quan sát lập tức đáp xuống, thụt lùi lại.

Phu thê nhìn nhau, cùng bay lên trời, kết quả lên cao trăm thước thì bị lực lượng vô hình phong lại không thể chui ra ngoài. Vân Tri Thu dốc hết tất cả tu vi vỗ một chưởng cũng không thể lay động đại trận. Chưởng lực hùng hậu bị lực lượng vô hình quỷ quyệt hấp thu.

Hai người cùng đáp xuống.

Vân Tri Thu mừng rỡ nói:

- Quả nhiên có chút trò trống.

Miêu Nghị trêu chọc, nắm tay nàng:

- Nàng nghĩ thứ vi phu chuyên môn kiếm ra bảo vệ nàng là tầm thường sao?

Vân Tri Thu phất tay ngăn lại, thầm nhắc nhở:

- Ngưu Nhị, ta cảnh cáo ngươi, trong chỗ riêng tư ngươi muốn làm gì cũng được nhưng sau này trước công chúng hãy nghiêm túc chút, chú ý thân phận của mình, có nhiều thuộc hạ đang nhìn.

Bây giờ nàng mới biết nghĩ thân phận? Miêu Nghị quay đầu nhìn nữ nhân này, ở bên ngoài nàng như biến thành một người khác, đoan trang quý khí, khác hẳn với bà tám lúc trước. Miêu Nghị không biết nên nói cái gì.

Hai người bước xuống đài ngắm cảnh, lại đến trước cổng hậu cung.

Nho Sinh nằm trên ghế cầm quyển sách, đang nhắm mắt chợt mở ra.

Nho Sinh đứng dậy, chắp tay chào:

- Đại nhân, phu nhân!

Vân Tri Thu đưa một cờ pháp cho Nho Sinh, dạy gã cách sử dụng. Về sau cửa này là sinh môn, do Nho Sinh canh gác, người chưa được cho phép, không có gã thả ra lối vào thì không cách nào đi vào trong, người bên trong cũng không thể ra. Bát Phương trận hoàn toàn bảo vệ hậu cung.

Vân Tri Thu bỏ lại một câu rồi cùng Miêu Nghị quay về:

- Đi kêu nhóm Trù Tử, bốn người đến một chuyến.

Chốc lát sau, trong hậu điện. Bốn người Trù Tử đến đông đủ, Vân Tri Thu tiếp tục ngồi ngay ngắn tại chỗ, Miêu Nghị thì đứng dậy lấy bốn trữ vật giới chỉ cho bốn người.

Miêu Nghị vui vẻ nói:

- Năm xưa nhờ các ngươi bảo vệ tốt cho Lão Bản Nương thì ta từng nói xong việc sẽ tạ hậu hĩnh. Lúc trước bận việc không quay về, quà cảm ơn đến muộn chút, hôm nay ta thực hiện lời hứa.

Cái gì? Bốn người thi pháp nhìn thứ trong trữ vật giới chỉ, đều giật nảy mình, là Tiên Nguyên đan! Thi pháp quét sơ, tính số lượng có gần trăm vạn viên! Bốn người thầm hút ngụm khí lạnh, bản năng nhìn hướng Vân Tri Thu.

Mộc Tượng hỏi:

- Lão Bản Nương, quà này có phải là hơi nặng?

Không có người ngoài nên mấy người kêu xưng hô cũ, đã dược Vân Tri Thu cho phép, chứng minh không xem bọn họ là người ngoài.

Vân Tri Thu nói:

- Ngưu Nhị không có nhiều, là mấy năm nay dốc hết công sức suýt mất mạng mới lấy về. Ta có khuyên hắn giữ lại cho mình dùng trước. Không giấu gì các người, hắn đã đến ngưỡng cửa cảnh giới Kim Liên, đang cần dùng. Nhưng hắn nhất quyết thực hiện lời hứa, đã là tấm lòng của hắn, hơn nữa là tặng cho bốn người chứ không phải đưa cho người ngoài nên ta không nói gì. Các người cất đi, giữa chúng ta miễn nói lời khách sáo. Vẫn câu cũ, chỉ cần phu thê chúng ta có một miếng cơm thì sẽ không bạc đãi các người, cất đi!

Bốn người cười toe.

Trù Tử lắc trữ vật giới chỉ nói với Miêu Nghị:

- Ngưu Nhị, vậy thì chúng ta không khách sáo.

Vân Tri Thu phất tay, bốn người hớn hở từ biệt.

Miêu Nghị giang hai tay:

- Phu nhân, đã lâu không trở lại, ta ra ngoài đi dạo thăm nhóm Yêu Nhược Tiên.

Vân Tri Thu liếc xéo:

- Như thế nào? Không ở yên cạnh ta được?

Miêu Nghị khó chịu nói:

- Lão Bản Nương, làm ơn bỏ cái tật đó được không?

- Ngươi không cần đến chỗ Yêu Nhược Tiên, hắn đang luyện chế một món báu vật, đã đến phút then chốt, không cho ai quấy rầy.

- Luyện chế báu vật gì?

- Búa vật đi Linh Lung tông rửa nhục, ta cũng góp nhiều thứ vào đó.

Miêu Nghị gãi cằm:

- À.

Miêu Nghị muốn xem thử Yêu Nhược Tiên làm ra báu vật gì có thể đi Linh Lung tông rửa nhục.

Vân Tri Thu bổ sung thêm:

- Chàng hãy viết một tờ văn thư hỏi thăm lệ thường để phát đi các điện.

Miêu Nghị vẫy tay định đi:

- Việc này nàng làm được rồi, ta đi chút.

Miễn có trợ thủ yên tâm được thì Miêu Nghị không bao giờ chịu lo, không thì đã chẳng có vị trí tổng quản cho Dương Khánh.

- Ngươi đi ra ngoài thử xem! Ngươi mấy trăm năm chưa về, rất không dễ dàng trở thì ít ra nên chứng minh với thuộc hạ là ngươi tồn tại đi! Không thì người bên dưới còn tưởng rằng phu nhân ta đây cướp quyền mưu hại tướng công! Ta nói cho ngươi biết, cấp dưới đã có tin đồn như vậy, kêu ngươi viết văn thư hỏi thăm lệ thường mất bao nhiêu thời gian?

- Đừng nói nữa, ta viết là được rồi!

Miêu Nghị tùy tiện kiếm cái ghế bên dưới ngồi xuống, lấy ngọc điệp ra viết từng cái một.

Vân Tri Thu đứng dậy tới gần cầm một cái đã viết xong lên nhìn, nhíu chặt mày.

Miêu Nghị đang viết hăng say chú ý thấy biểu tình của Vân Tri Thu kỳ kỳ, hỏi:

- Như thế nào? Chẳng lẽ ta viết có vấn đề?

Vân Tri Thu kêu Tuyết Nhi tới lấy ngọc điệp phát cho các điện, rồi lôi Miêu Nghị đứng lên khỏi ghế đi ra thư phòng, nàng lại sai Thiên Nhi chuẩn bị bút mực giấy nghiêng.

Miêu Nghị lấy làm lạ hỏi:

- Làm gì?

Vân Tri Thu kêu:

- Tùy tiện viết mấy chữ cho ta xem.

Cái này... Viết chữ là chỗ yếu của Miêu Nghị, từ nhỏ hắn không đọc sách chứ đừng nói là viết chữ.

Miêu Nghị ngại ngùng nói:

- Đang yên lành viết chữ làm gì?

Vân Tri Thu hỏi ngược lại:

- Kêu phu quân viết mấy chữ cũng là làm khó dễ chàng sao?

Miêu Nghị câm nín, nhưng cầm cây bút mà không biết nên viết sao, hắn xấu hổ hỏi:

- Nàng muốn ta viết chữ gì?

Vân Tri Thu giật cây bút khỏi tay Miêu Nghị, chấm vào mực viết bốn chữ to xinh đẹp mạnh mẽ sống động như thật: Cử thế vô song!

Vân Tri Thu quay đầu bắt Miêu Nghị viết bốn chữ này.

Miêu Nghị nhìn cây bút lại bị nhét vào tay, ngó bốn chữ to xinh đẹp, hắn đổ mồ hôi, chấm mực nhưng chần chừ mãi không đặt bút.

Vân Tri Thu thúc giục:

- Sao kêu chàng viết có mấy chữ mà khó khăn còn hơn giết chàng? Có biết không? Đừng ép lão nương nổi giận!

Miêu Nghị hít sâu, hắn bất chấp, mất mặt thì cứ mất mặt, dù sao không có người ngoài. Miêu Nghị tập trung tinh thần.

Roẹt roẹt viết bốn chữ sau vẻ mặt Miêu Nghị lúng túng.

Vân Tri Thu nhìn chữ trên giây, trợn to mắt, bộ dáng giật mình thật lâu khó thể dời tầm mắt.

Miêu Nghị cảm giác mặt nóng ran, đã bao nhiêu năm hắn không đỏ mặt. Thật sự vì chữ hắn viết không cách nào so sánh với bốn chữ mẫu, chính hắn nhìn còn thấy xấu hổ. Không nói tới chữ xấu đau xấu đớn, có thể miễn cưỡng đọc được. Thi pháp viết trong chưởng môn thì dễ xem hơn, tùy ý khống chế pháp lực là được.

Thiên Nhi đứng bên cạnh nhìn bốn chữ hơn gà bới, nàng quay đầu nhìn một bên. Nàng đã hiểu tại sao đại nhân không bao giờ dùng thư phòng, quả nhiên là có nguyên nhân. Thiên Nhi thầm nghĩ: Đại nhân sắp tiêu rồi.

Miêu Nghị đỏ mặt, còn mặt Vân Tri Thu thì xanh mét.

Vân Tri Thu chậm rãi quay đầu nhì Miêu Nghị, gằn từng chữ:

- Viết khá lắm, chữ của phu quân quả nhiên xứng với bốn chữ này, cử thế vô song! Nếu để cho gia gia của ta nhìn thấy nhất định sẽ đánh chết phu quân!