Phi Thiên

Chương 1733: Bạo lộ




- Ta không phải đối thủ của hắn? Chê cười! Hắn chỉ có bảo bối tốt mà thôi.

Tần Tịch nghiêng đầu sang một bên, chẳng muốn tranh luận với hắn.

Chính là bộ dạng này, Phong Bắc Trần im lặng, thở dài:

- Phu nhân tạm nghỉ đi, ta chuẩn bị tốt rồi về.

Tần Tịch lắc đầu nói:

- Ta không đi, ta theo bên cạnh ngươi.

“...”

Phong Bắc Trần khẽ giật mình, phát hiện nữ nhân này hôm nay không bình thường, kỳ quái nói:

- Vì sao?

Tần Tịch nói:

- Lần trước có người đánh đến nơi này, ngươi trực tiếp ném ta chạy đi, lần này lại có người đến, đi theo bên cạnh ngươi, ít nhất ngươi chạy cũng thuận tiện mang ta theo.

Sắc mặt Phong Bắc Trần cứng đờ, hắn vô cùng xấu hổ.

Cái gọi là ‘ lần trước ’ ý nói Ma Thánh Vân Ngạo Thiên đột nhiên đánh tới, hắn căn bản không phải đối thủ của Vân Ngạo cho nên vì bảo vệ tính mạng không lo được cho Tần Tịch, vì vậy bỏ mặc Tần Tịch bỏ chạy một mình. Vạn hạnh là lần trước chỉ có một mình Vân Ngạo Thiên tới, Vân Ngạo Thiên chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, căn bản không quan tâm những người khác, nếu không cho dù Tần Tịch không chết cũng bị bắt đi, nếu không, chỉ sợ Phong Bắc Trần hắn phải tái giá lần nữa.

Vội ho một tiếng, giải thích:

- Phu nhân hiểu lầm, cũng không phải bỏ mặc phu nhân chạy trốn, mà ta biết rõ Vân Ngạo Thiên chỉ nhắm vào ta, chỉ có ta dẫn dắt hắn đi, khi đó phu nhân mới an toàn.

Tần Tịch không trả lời, lẳng lặng nhìn hai mắt hắn.

Phong Bắc Trần chột dạ, gượng cười, cũng không nói chuyện, lúc này lòng dạ mọi người biết rõ, thường xuyên cởi sạch gặp nhau, người nào không biết nhau, hắn tiếp tục cầm kiếm chặt cây, cũng không khuyên Tần Tịch rời đi.

Tần Tịch chờ một lúc lại hỏi:

- Ngươi không phải bắt tiểu thiếp của Miêu tặc sao? Ngươi lấy nàng làm bia đỡ hay giết nàng rồi?

Phong Bắc Trần ngẩng đầu nhìn sang, vỗ vỗ thú nang bên hông, cười nói:

- Tạm thời không quan tâm tới nàng, còn có chỗ dùng, muốn giết cũng không phải hiện tại, bây giờ ta phải chặt cây này làm vũ khí.

Vì vậy Tần Tịch câm miệng không nói lời nào.

Nhìn nàng lại biến thành bộ dáng thờ ơ không quan tâm, Phong Bắc Trần âm thầm lắc đầu, đúng là tính tình thế gian ít có.

Nói đi cũng nói lại, phần lớn nữ nhân trong thiên hạ đều muốn nịnh nọt hắn, chỉ có nữ nhân tuyệt sắc này lại khác biệt, mỗi lần đều không tình nguyện bị động hầu hạ, lúc đó hắn có cảm giác kích thích chinh phục mãnh liệt, cho nên cũng không bài xích bộ dạng này của nàng, ngược lại càng ưa thích biến thái...

Linh Lung tông, đệ tử đang tuần sơn bên ngoài, trên đường nhỏ có hai tên đệ tử cầm kiếm hết nhìn đông lại nhìn tây, xem trang phục chính là đệ tử Linh Lung tông.

Miêu Nghị sau khi dịch dung xuất hiện trong bụi cỏ, hắn giống như linh xà săn mồi, hắn co người lại lao ra bóp cổ hai tên đệ tử này.

Hai người tu vi Thanh Liên không thể là đối thủ của Miêu Nghị, bị pháp lực của Miêu Nghị áp chế nên không thể động đậy, hoảng sợ nhìn sang Miêu Nghị, đều cảm nhận được áp lực trên người Miêu Nghị.

Miêu Nghị hơi buông lỏng cổ hai người, hỏi:

- Mạc Quân Lan ở đâu?

Một người trong đó kinh hoảng nói:

- Ngươi là người nào?

- Đáp sai!

Miêu Nghị cười lạnh, răng rắc! Trực tiếp bẻ gãy cổ đối phương, hắn trực tiếp giết người.

Miêu Nghị nhìn sang người còn lại:

- Mạc Quân Lan ở đâu?

Người nọ hoảng sợ nói:

- Nam Sơn Lan Đình Cư!

Miêu Nghị hỏi:

- Nằm ở vị trí nào? Chỉ cho ta biết.

Người nọ phất tay chỉ vào một ngọn núi.

- Ở sườn núi có một tiểu viện màu trắng.

Miêu Nghị mở pháp nhãn nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy sườn núi có đình viện với ba chữ ‘ Lan Đình Cư ’, lại hỏi:

- Mạc Quân Lan có ở đó không?

Người nọ cầu khẩn nói:

- Đó là khu vực đệ tử cao tầng ở lại, ta rất ít đi qua, ta cũng chưa tiến vào, thật không biết. Lần trước nghe nói phản đồ sư môn Tử Dương tiên sinh xuất hiện tại đó, thiên kim chưởng môn rất ít khi trời đi, mọi người lén đồn đãi nói thiên kim của chưởng môn vốn nên gả cho Tử Dương tiên sinh, là phu nhân hắn âm thầm phản đối, chắc hẳn là nàng đang ở đó.

Vì bảo vệ tính mạng, ngay cả thứ không hỏi cũng nói.

Đối với Miêu Nghị mà nói tên này cung cấp tin tức có hạn, ném hắn xuống đất sau đó phong ấn tu vi, lại đánh hắn ngất xỉu, lột trang phục hắn mặc lên người sau đó tiềm hành vào khu rừng.

Càng đến gần khu vực cao tầng Linh Lung tông ở lại, trong núi rừng hoặc sáng hoặc tối đều có thủ vệ bảo vệ, muốn ban ngày tới gần Lan Đình Cư không bị phát hiện là không thể nào.

Hắn muốn xông vào Lan Đình Cư, sợ rằng Linh Lung tông không ai có thể ngăn cản hắn, hắn cũng không xác định Mạc Quân Lan có ở đó hay không, vạn nhất vồ hụt, một khi đánh rắn động cỏ hắn không sợ đánh giết, sợ Mạc Quân Lan trốn đi tìm không thấy, khi đó mới khó giải quyết.

Trước khi xác định hắn mới không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhẫn nại tiếp cận.

Lan Đình Cư, một người ở trong tiểu viện, chủ nhân tiểu viện chính là con gái của Mạc Quân Lan và Hạng Bách Đình, tên của tiểu viện cũng lấy tên của hai người đặt, tên của Mạc Quân Lan nằm trước, đây là thế đạo nam tôn nữ ti, có lẽ nói rõ quan hệ địa vị của hai người như thế nào.

Mặc dù tiểu viện không lớn nhưng bên trong cũng có thủy tạ, bốn mùa hoa nở, chim hót véo von.

Trong tông môn có rất nhiều người, không ai có thể chiếm được biệt viện có diện tích quá lớn.

Bên ngoài có guồng nước đang quay vận chuyển nước vào đình viện, Hạng Bách Đình múc một thùng nước đi tới bên cạnh Mạc Quân Lan.

Mạc Quân Lan đang tưới hoa, thần thái thật yên lặng. Hạng Bách Đình nói nhỏ, không ngừng kể những chuyện lý thú.

Về phần Mạc Quân Lan có nghe được hay không chỉ nàng mới hiểu, tóm lại biểu hiện trên mặt không đáp lại lời nào.

Từ lần trước có Yêu Nhược Tiên xuất hiện, Hạng Bách Đình giận dữ đánh nàng một tát, từ đó về sau quan hệ phu thê lạnh băng, Mạc Quân Lan không cáo trạng nhưng giữ khoảng cách với Hạng Bách Đình, người ngoài không nhìn thấy mà thôi.

Hạng Bách Đình lại nghĩ yêu thương thê tử, đừng nhìn hắn là người thừa kế chưởng môn, Miêu Quân Di không cho hắn khi dễ con gái, nói trắng ra hắn có thể có được hôm nay là nhờ vào Mạc Quân Lan, một khi chọc giận Miêu Quân Di, hậu quả hắn không chịu nổi.

Từ đó về sau hắn không ngừng nịnh nọt, Mạc Quân Lan có vài phần phong phạm của Tần Tịch.

Miêu Quân Di xuất hiện trong tiểu viện, đang đứng bên ngoài nghe lén, sau nửa ngày không thấy con gái lên tiếng, ngược lại nghe Hạng Bách Đình dỗ ngon dỗ ngọt không ít, nàng còn cảm thấy buồn cười, rất là vui mừng, cảm giác mình tìm con rể tốt.

Lại dẫn hai thị nữ đi vào, cười khanh khách nói:

- Vợ chồng son ân ân ái ái cần gì dỗ ngon dỗ ngọt như thế?

Mạc Quân Lan và Hạng Bách Đình song song quay đầu lại, lập tức hành lễ:

- Mẫu thân!

Miêu Quân Di thỏa mãn gật đầu với Hạng Bách Đình, lại nói:

- Ân! Không cần đa lễ. Bách Đình! Không phải mẫu thân nói ngươi, thời gian của các ngươi sau này còn dài, sẽ có thời gian nhi nữ tình trường, cần phải chú tâm tăng tu vi, tương lai ngươi phải làm chưởng môn, luôn đi theo sau lưng nữ nhân còn ra thể thống gì?