Phi Thiên

Chương 1924: Người bày trận (Thượng)




Tư Đồ Tiếu:

- Ngươi nói lời giữ lời?

Áo đen lão giả nói:

- Ngươi có lựa chọn sao?

- Không có!

Tư Đồ Tiếu lắc đầu, lại hỏi:

- Thích hợp đọc trước mặt mọi người hay không?

Lão giả áo đen:

- Truyền âm đọc thuộc lòng.

Tư Đồ Tiếu bất đắc dĩ thở dài, không thể không theo, bởi vì hắn không có chỗ trống để thương lượng, chỉ có thể bắt đầu truyền âm đọc thuộc lòng.

Đám người Miêu Nghị nhìn chằm chằm tình hình bên này, tất cả mọi người đang quan tâm kết quả sau đó.

Tư Đồ Tiếu đọc khẩu quyết tu hành Âm Hồn Thông Dương Quyết, sắc mặt lão giả áo đen căng cứng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Tiếu, trong ánh mắt mang theo phức tạp khó nói thành lời.

Không chờ Tư Đồ Tiếu đọc thuộc lòng, lão giả áo đen cảm thán, hắn nói trước mặt mọi người:

- Không cần đọc tiếp! Lão phu chính là đại tướng Lãnh Trác Quần dưới trướng Quỷ đạo Thánh chủ, ngươi tên gì?

- Tư Đồ Tiếu!

Tư Đồ Tiếu hỏi:

- Hiện tại có thể thả chúng ta đi không?

Lão giả áo đen nhìn sang bên cạnh:

- Vậy phải hỏi ý của bọn họ.

Dứt lời lão tăng áo bào xám giơ tay bắt lấy Tàng Lôi ra ngoài, Tàng Lôi rất bất đắc dĩ bị đối phương kéo bay tới, lão hòa thượng không nói hai lời.

- Truyền âm đọc Cực Nhạc Tâm Kinh cho ta nghe.

Nhìn lão hòa thượng áo bào xám trước mặt mình, Tàng Lôi lại nhìn sang Tư Đồ Tiếu. Có vết xe đổ cho nên hắn biết nên làm thế nào. Cũng chỉ có thể thi pháp truyền âm đọc thuộc lòng Cực Nhạc Tâm Kinh.

Đọc thuộc lòng một đoạn, lão hòa thượng áo xám gật đầu, nói:

- Không cần đọc!

Hắn quay đầu nhìn sang hai bên:

- Ta cũng xác định!

Lại quay đầu nhìn về phía Tàng Lôi:

- Lão nạp pháp danh Quy Vô, ngươi thì sao?

- Tàng Lôi!

Tàng Lôi chắp tay trước ngực nói.

- Đô Nguyên Hạo, ai là người tu hành Đại Ma Vô Song Quyết?

Đột nhiên lão giả áo đen tóc tai bù xù lên tiếng hỏi:

Đô Nguyên Hạo phất tay chỉ về phía Vân Ngạo Thiên:

- Hắn, tên là Vân Ngạo Thiên.

Lão giả áo đen có bộ dáng như người điên lập tức kéo Vân Ngạo Thiên ra ngoài, trực tiếp nói:

- Lão phu Đan Tình, ngươi truyền âm đọc Đại Ma Vô Song Quyết cho ta nghe.

Vân Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn sang hai bên, Miêu Nghị đau răng không biết mấy lão giả này muốn làm gì, lúc này Vân Ngạo Thiên đành phải đọc khẩu quyết Đại Ma Vô Song Quyết.

Sau khi đọc thuộc lòng một lúc Đan Tình nói:

- Đủ rồi! Ta cũng xác nhận!

Lúc này lão yêu tu có đôi mắt lớn như chuông đồng giơ tay kéo Cơ Hoan ra ngoài, Cơ Hoan trượt tới trước mặt lão yêu quái, Đô Nguyên Hạo chủ động giới thiệu:

- Người này tên là Cơ Hoan.

Lão yêu quái nói:

- “Lão phu Trường Hồng, đọc!

Cơ Hoan chưa đọc xong, Đô Nguyên Hạo cũng giới thiệu Miêu Nghị và Mục Phàm Quân một phen, hai người bị lão quái vật thi pháp kéo ra ngoài.

Một lão giả có mái tóc trắng như tuyết tên ‘ Mạnh Như ’ dò xét Mục Phàm Quân từ trên xuống dưới, hỏi:

- Ngươi là nam nhân hay nữ nhân?

Hiển nhiên hắn nhìn ra thân phận nữ nhân của Mục Phàm Quân nhưng vì có sai lầm của Tư Đồ Tiếu, lại thấy trang phục của nàng đang mặc nên hỏi thăm.

Mục Phàm Quân:

- Nữ nhân.

Mạnh Như nghiêng đầu mắt nhìn Tư Đồ Tiếu, lại cau mày nói thầm:

- Tại sao vẻ ngoài lại như vậy? Vì sao nam nhân không giống nam nhân, nữ nhân không giống nữ nhân... Đọc!

Miêu Nghị cũng bị lão đầu áo bào vàng tên ‘ Thạch Vân Biên ’ nhìn chằm chằm vào mình, đối phương chỉ nói một chữ:

- Đọc!

Miêu Nghị chột dạ:

- Đọc cái gì?

Vân Ngạo Thiên, Cơ Hoan, Tàng Lôi, Tư Đồ Tiếu đã xong việc cho nên đều quay đầu nhìn sang Miêu Nghị.

Thạch Vân Biên:

- Đương nhiên là Vô Lượng Đại Pháp.

- Ah!

Miêu Nghị yên lặng một chút, sau đó truyền âm đọc thuộc lòng, lúc trước hắn muốn tu hành Cửu Trọng Thiên và Vô Lượng Đại Pháp cho nên ghi nhớ một ít, không nghĩ tới lại có công dụng vào lúc này.

Thạch Vân Biên híp mắt lại, ai nhờ Miêu Nghị vừa đọc một đoạn liền dừng lại..

Thạch Vân Biên hỏi:

- Vì cái gì không đọc tiếp?

Đám người Vân Ngạo Thiên lo lắng.

Nội tâm Miêu Nghị âm thầm kêu khổ. hắn cũng chưa luyện thành Vô Lượng Đại Pháp, chỉ ghi nhớ một chút, đằng sau không tu hành cho nên không đọc, hắn đã tận lực đọc chậm, hy vọng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra, ai ngờ lão gia hỏa trước mặt không bảo ngừng lại, hắn chỉ có thể dừng lại, hắn biết mình khó lòng lừa dối vượt qua kiểm tra.

May mắn vào lúc mấu chốt Miêu Nghị không phải kẻ ăn chay, thản nhiên nói:

- Ta cũng không tu hành Vô Lượng Đại Pháp, nhìn một chút sau đó không có hứng thú nên bỏ qua, sao có thể nhớ kỹ toàn bộ. Thạch tiền bối, ngươi bảo ta làm cái gì bây giờ?

Lúc này toàn trường yên lặng như tờ, tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Miêu Nghị.

Thạch Vân Biên sững sờ một lúc, trầm giọng nói:

- Ngươi không có hứng thú Vô Lượng Đại Pháp trong lục đại kỳ công sao?

Miêu Nghị sửa lời:

- Cũng không phải không có hứng thú, ta tạm thời không tu hành.

Sắc mặt Thạch Vân Biên run run, đưa tay nói:

- Giao công pháp ra đây cho ta xem.

Miêu Nghị nào dám mang vật này theo người, tiến vào địa ngục sẽ bị điều tra, vạn nhất bị tra ra trên người có Vô Lượng Đại Pháp sẽ rất thảm, đương nhiên hắn không mang cho nên làm sao mang ra được. Hắn thẳng thắn:

- Không mang theo trên thân thể, giấu rồi.

“...”

Thạch Vân Biên cũng phải im lặng nhìn hắn một lúc, cũng không cách nào xác nhận Miêu Nghị nói thật hay giả, dù sao Miêu Nghị đã đọc được một đoạn.

Hiện tại Miêu Nghị rất lo lắng đám người này dò xét thân thể mình, trên người hắn có không ít đồ vật của Thiên đình, một khi bị tra ra bản thân là người Thiên đình, đám phản tặc này chắc chắn sẽ lột da hắn.

Xoạt!

Đột nhiên Thạch Vân Biên giơ tay xiết chặc cổ áo Miêu Nghị, tức giận nói:

- Ngươi không có tu luyện Vô Lượng Đại Pháp thì chạy tới đây làm gì?

Miêu Nghị chỉ về phía Đô Nguyên Hạo, dở khóc dở cười nói:

- Chúng ta cũng không muốn đến, là các ngươi bắt ta tới đây!

Đô Nguyên Hạo á khẩu không trả lời được.

- Ngươi...

Thạch Vân Biên giận dữ.

- Lão Thạch!

Ngược lại Mạnh Như đang kiểm tra Mục Phàm lại kêu gọi:

- Không nên vọng động.

Thạch Vân Biên trầm giọng nói:

- Người này có vấn đề, ai biết hắn nói thật hay giả, nếu làm không tốt sáu gia hỏa này đều có vấn đề.

Vừa nghe lời này, đám người Vân Ngạo Thiên vô cùng lo lắng.

Mạnh Như khoát khoát tay, hắn giơ tay chỉ vào bầu trời.

Thạch Vân Biên hừ lạnh một tiếng đẩy Miêu Nghị ra.

Mạnh Như cao thấp dò xét Miêu Nghị, ánh mắt lại đảo qua đám người Vân Ngạo Thiên sau đó nói:

- Tất cả đi theo ta.

Hắn bay lên không trung, đám người Thạch Vân Biên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại quát sáu người Miêu Nghị bên cạnh.

- Còn không mau đuổi kịp.

Cái gì gọi là người là dao thớt ta là thịt cá? Sáu người Miêu Nghị đang có cảm giác này, không có biện pháp nên đành đi theo bọn họ.

Chẳng những bọn họ, hơn ba mươi người chung quanh cũng bay lên theo.

Mọi người phá tan mây đen, phá bầu trời bay vào trong tinh không. Sáu vị cao thủ tu vi Hiển Thánh bay lên trước dẫn đường, sáu người Miêu Nghị bay theo sau, cũng quay đầu nhìn xuống sau lưng, có thể nói cả đám hãi hùng khiếp vía, bọn họ phát hiện hơn ba mươi cao thủ phía sau đều là cường giả cảnh giới pháp lực vô biên.