Phi Thiên

Chương 197-1: Báo thù (1)




Bằng không sau khi giết chết Hùng Khiếu sẽ để lại một đống sự việc ngổn ngang lộn xộn, lại để cho phủ chủ Dương Khánh phải thu thập giúp, bổ nhiệm một nhân vật khác đi thu thập địa bàn Hùng Khiếu.

Vậy sẽ không thực tế chút nào, nếu Dương Khánh thật sự làm như vậy, trước khoan nói người khác có thể nghi ngờ đây là Dương Khánh chỉ điểm, gây rối loạn lòng người hay không, đầu tiên chắc chắn quy củ sẽ rối loạn.

Sau này bất cứ ai có cừu oán cũng có thể làm như vậy, làm xong Dương Khánh lại phải dọn dẹp giúp sao?! Nếu không tại sao Dương Khánh có thể để cho Miêu Nghị làm như vậy, không thể để cho người khác làm như vậy?!

Cục diện hỏng bét như vậy, làm sao Dương Khánh có thể thu thập được, cho nên phải có quy tắc.

Cho nên Miêu Nghị mới cố ý để lộ ra manh mối, để cho Hùng Khiếu biết chính là hắn làm, hy vọng Hùng Khiếu có thể bị chọc giận tới gây chuyện.

Nếu như Hùng Khiếu tìm tới hắn trước, khi đó giết chết Hùng Khiếu sẽ không ai nói được hắn, mọi người cùng nhau tuân thủ quy củ.

-----------

Bầu trời hiện đầy mây xám, gió lạnh trận trận.

Bốp bốp mấy tiếng, Viên Chính Côn, Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều chật vật không chịu nổi, đang hấp hối bị ném xuống đất.

Đổi lại là người bình thường chỉ sợ đã sớm mất mạng, ba người dùng pháp lực bảo vệ tâm mạch, miễn cưỡng bảo vệ một mạng.

Quan trọng nhất là người bắt bọn họ không có hạ sát thủ, nếu không đã mất mạng từ lâu.

Mặt họ chạm vào mặt đất lạnh như băng tuyết, khiến cho ai nấy rùng mình, tỉnh táo định thần lại, cả ba chậm rãi ngẩng đầu.

Ba người đang nằm dưới bậc thềm Đông Lai đại điện đã thành một mảnh phế tích, vừa ngẩng đầu liền thấy được mười mấy cỗ thi thể nữ nhân treo trên Đông Lai đại điện, đã lạnh cứng không chịu nổi đập vào mắt.

Vì sao những thi thể kia còn treo ở chỗ này? Mắt ba người co rụt lại, nhịp tim gia tốc trong nháy mắt.

Đây chính là kiệt tác của bọn họ, không thể nào chối cãi.

Phía trước trừ mười mấy cỗ thi thể treo lơ lửng kia không còn ai khác, ba người liều mạng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau là chín người đeo mặt nạ tóc tai bù xù kia. Lúc này mỗi một người đều tháo mặt nạ xuống, lộ ra diện mục thật sự, đang đứng vây quanh họ theo hình cánh quạt.

Từ xa có một tràng tiếng leng keng đang tiến tới gần.

Miêu Nghị tay kéo Nghịch Lân thương dưới đất, mũi thương kêu lên sàn sạt, vẽ ra một đường trên mặt đất đầy tuyết đọng, thanh âm kim loại ma sát với mặt tuyết nghe có vẻ ê răng.

Thiên nhi và Tuyết nhi đi theo ở phía sau tả hữu hắn, Lại Vũ Hàm cùng Diêm Tu tóc tai bù xù cũng theo ở phía sau, sau cùng là đám người Nguyên Phương. Cơ hồ tất cả mọi người của Đông Lai động đang đi tới Đông Lai đại điện ngói đổ tường xiêu.

Một gốc tuyết tùng trên núi mọc ra rễ khô, Yêu Nhược Tiên đang vắt chân ngồi trên đó nhấc một ống tay áo rộng lớn lên, mở ra quan sát tám mươi lăm con tiểu Đường Lang đang bám trong đó.

Lão ném một nắm kim tinh vào, một tràng tiếng nhai rào rạo khiến cho người ta ê răng vang lên.

Yêu Nhược Tiên hầu hạ tiểu Đường Lang như tổ tiên, quay đầu liếc nhìn về phía Đông Lai đại điện, cười hắc hắc lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử này thật sự kiên nhẫn bền bỉ, rốt cục cũng bắt được cừu nhân.

Thấy đám người Miêu Nghị đi tới, chín người vây quanh bọn Viên Chính Côn theo hình cánh quạt lập tức tách ra hai bên nhường đường.

Ngực ba người Viên Chính Côn đẫm máu phập phồng dồn dập, trợn to mắt nhìn Miêu Nghị kéo thương chậm rãi đi tới.

Miêu Nghị chính mắt xác nhận ba người, nhếch một nụ cười vui vẻ, cười ha hả nói:

- Đã lâu không gặp, ba vị có khỏe không?!

Thiên nhi và Tuyết nhi gặp lại ba người này cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, thấy mười mấy cỗ thi thể các tỷ muội lại nhớ tới tình cảnh lúc trước, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn tỷ muội chịu nhục lại không thể ra sức, hai nha đầu lại đỏ ngầu đôi mắt.

Diêm Tu đã trợn to đôi mắt muốn phun lửa, hai quả đấm siết chặt kêu răng rắc.

Thân thể ba người đã rất yếu ớt giãy giụa muốn bò dậy, nhưng đã không còn sức lực. Đối mặt Miêu Nghị kéo lê Nghịch Lân thương tiến tới từng bước, bọn họ chỉ có thể cố gắng lê về phía sau từng chút một, bọn họ đã có thể tưởng tượng đến kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, sắc mặt vô cùng kinh khủng.

Có câu nói chết cũng không sợ, đáng sợ là trước khi chết.

Miêu Nghị đi tới trước mặt ba người đột nhiên dừng lại, trường thương trong tay cắm mạnh xuống đất.

Ba người sợ hết hồn, thanh âm rên rỉ cả đêm đã trở nên khàn khàn của Viên Chính Côn kêu lên thảm thiết:

- Hàng! Ta hàng! Đừng giết chúng ta! Ta hàng...

Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều cũng gấp giọng cầu xin tha thứ:

- Hàng! Hàng...

Ha ha! Miêu Nghị chống thương mà đứng, ngửa mặt lên trời cười dài một phen, đột nhiên nhìn chằm chằm ba người cười lạnh nói:

- Các ngươi cho ta là người ngu sao? Bắt được các ngươi từ trong tay Hùng Khiếu lại thu nhận các ngươi, không sợ người khác chộp được sơ hở của ta sao?!

Ba người sửng sốt, không sai, rơi vào trong tay của những người khác có lẽ có thể đầu hàng, nhưng Miêu Nghị và Hùng Khiếu là cùng một hệ, nếu Miêu Nghị thật sự thu nhận ba người bọn họ, chẳng phải chứng tỏ là Miêu Nghị hắn phái người tập kích ban đêm Trường Phong động hay sao?

Nói cách khác, ba người chỉ có một đường chết... Ba người lập tức luống cuống.

Miêu Nghị đã giơ tay lên chỉ về phía mười mấy cỗ thi thể treo trên đại điện:

- Các nàng vẫn đang chờ các ngươi đó!

- Không!

Tôn Kiều Kiều đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, liều mạng bò tới ôm lấy đùi Thiên nhi, cất tiếng cầu khẩn van xin:

- Đừng có giết ta, đừng có giết ta, nàng có thể làm chứng, ta không giết chết các nàng ấy, ta không làm bất cứ chuyện gì, chỉ là hai người bọn họ làm…

Vừa nói vừa đưa tay chỉ Viên Chính Côn và Lý Tín.

Nàng chỉ như vậy khiến cho Viên Chính Côn và Lý Tín sắc mặt trắng bệch, đáng tiếc không còn sức giải thích.

- Phải không?

Miêu Nghị nhìn về phía Thiên nhi và Tuyết nhi hỏi.

Hai nha đầu có hơi khó khăn, lúc bọn Viên Chính Côn lăng nhục chúng thị nữ, bởi vì Tôn Kiều Kiều cũng là nữ nhân không có biện pháp làm chuyện đó. Về phần lúc sau Tôn Kiều Kiều có tham gia giết chết bọn họ hay không, khi ấy hai nàng đã được Trần Phi mang đi cho nên cũng không thấy, trong lúc nhất thời có vẻ không biết trả lời như thế nào.

Miêu Nghị thấy hai nha đầu lộ vẻ khó xử, vuốt cằm nói:

- Đã như vậy, cho một mình ngươi chết thống khoái!

Thình lình Nghịch Lân thương trong tay hắn đâm tới, mũi thương sắc bén đâm vào lưng Tôn Kiều Kiều ở vị trí tâm tạng. Ba vòi máu tươi theo rãnh trên ba cạnh mũi thương bắn ra, khiến cho Thiên nhi bị dọa sợ đến nhanh chóng lui ra.

- Ngươi...

Tôn Kiều Kiều cúi đầu nhìn vào mũi thương nhô ra trước ngực mình một chút, miệng phun ra một ngụm máu tươi, cố sức quay đầu nhìn về phía Miêu Nghị.

Miêu Nghị không lộ vẻ gì, thương trong tay chợt đâm thêm về phía trước một cái, mũi thương ba cạnh sắc bén chui ra trước ngực nàng, máu tươi đầm đìa.

Sau khi rút Nghịch Lân thương ra, gai ngược trên mũi thương lôi ra xương và máu thịt, quả thật là lợi khí giết người chân chính.