Phi Thiên

Chương 202-1: Khăng khăng một mực (Thượng)




Không cần nói, Miêu Nghị thuận tay thu cất nhẫn trữ vật của Tô Bưu.

Mặc dù hắn cũng động lòng với những thứ còn lại, nhưng thừa biết không thể cỡi ngựa mà không cho nó ăn cỏ, cần thưởng cũng phải thưởng.

Hắn làm động chủ tu vi quá thấp, lãnh đạo một đám cao thủ không dễ dàng gì. Lòng người rất quan trọng, ban thưởng cũng rất quan trọng, huống chi lát nữa còn cần mọi người tiếp tục đi liều mạng.

Hắn luận công ban thưởng số đồ còn lại.

Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm giết chết sơn chủ Quy Nghĩa sơn Tô Bưu dĩ nhiên là công đầu, Nguyện Lực Châu của năm vị động chủ đối phương bị giết chết chuyến này mang ra phân cho hai người này. Những người khác chia số còn lại theo tu vi, sáu chiếc nhẫn trữ vật còn lại cũng chia cho sáu người có tu vi cao nhất.

Trong lúc nhất thời ai ai cũng được phát tài một khoản, chỉ đánh một trận đã nhận được ưu đãi hơn xa khoản phát hàng năm. Ngoại trừ những người đã biết của cải Đông Lai động chủ không ít ra, ai nấy đều cảm thấy phấn khởi trong lòng, thậm chí không ít người âm thầm mong đợi có thêm vài đợt địch nhân như vậy đưa lên tới cửa.

Bất quá mọi người cũng biết, đây là người ta không rõ lai lịch Đông Lai động nên mới xông bừa vào, không thể nào có cơ hội tốt như vậy mãi được. Nếu đến lúc người ta thăm dò rõ ràng lai lịch rồi mới kéo quân tới đánh, e rằng sẽ là lúc mà Đông Lai động phải chịu xui xẻo. Trước mắt nhân mã của Đông Lai động so với thế lực các phủ vẫn còn kém hơn một chút.

Trên thực tế nếu như sơn chủ Quy Nghĩa sơn Tô Bưu chuẩn bị đầy đủ, kết quả trận chiến này thế nào vẫn không dám chắc.

Miêu Nghị triệu tập những người bị thương, hái lá tiên thảo Tinh Hoa, thổi điểm điểm tinh quang chữa thương cho bọn họ, xong mới bố trí nhân thủ lại.

Diêm Tu mang Thiên nhi, Tuyết nhi đi xưởng thuyền ở bờ biển tạm lánh, còn lại hai mươi người đã chết ba, phái hai người đi tìm hiểu địch tình, lưu lại một người canh giữ tên tu sĩ đầu hàng nấp sâu trong rừng, trước mắt còn có mười bốn nhân thủ có thể dùng được.

Những người khác không hiểu tại sao hắn lại cố ý phái người giải tên hàng tốt kia giấu vào trong núi sâu, Lại Vũ Hàm nhìn theo bóng đồng môn đang nhấc tên hàng tốt đi vào núi, không khỏi hỏi:

- Động chủ, làm như vậy là có ý gì?

Ai ngờ Miêu Nghị lại nói sang chuyện khác:

- Cẩu tặc Hùng Khiếu lấn hiếp người quá đáng, che mặt đánh lén, đây là muốn báo mối thù Trường Phong động lúc trước!

Mọi người ngạc nhiên ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu động chủ đang nói hươu nói vượn chuyện gì.

Lại Vũ Hàm thử nhắc nhở:

- Chẳng lẽ động chủ cho là Hùng Khiếu và người của Quy Nghĩa sơn cấu kết với nhau đánh lén chúng ta sao?

- Không! Là Hùng Khiếu đánh lén chúng ta!

Miêu Nghị khăng khăng một mực, quay đầu lại hỏi:

- Nguyên Phương, lão thấy thế nào?

Nguyên Phương không biết nói gì, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể đáp:

- Động chủ, sợ là tạm thời không thể ở lâu nơi đây. không biết đối phương có còn hành động gì nữa hay không. Nếu chúng có chuẩn bị mà đến, e rằng chúng ta không cách nào ngăn cản. Hiện tại nên tạm lánh mũi nhọn, chờ phủ chủ bên kia cho viện binh tới rồi hãy tính tiếp.

Miêu Nghị vuốt cằm nói:

- Không sai, tả hữu nghe lệnh! Nơi đây không thể ở lâu, theo ta xông thẳng tới Thiếu Thái sơn, tìm cẩu tặc Hùng Khiếu báo thù!

Mọi người nghe vậy không biết nói gì, Quy Nghĩa sơn đánh lén chúng ta, tìm Hùng Khiếu báo thù gì chứ?

Bất quá thấy động chủ đã vung tay lên, dẫn đầu cỡi long câu chạy chồm đi, mọi người không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đuổi theo.

Ở cửa động trên dãy núi gần đó, Yêu Nhược Tiên nhìn chằm chằm rời đi nhân mã lắc đầu một cái:

- Một Đông Lai động nho nhỏ như vậy cũng không được yên bình...

Mười lăm tu sĩ chạy rất nhanh dưới sắc trời dần sáng, vó long câu hất tuyết tung bay, Miêu Nghị dẫn đầu đã thu lại chiến giáp vào nhẫn trữ vật.

Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm nhanh chóng đuổi theo sau lưng Miêu đại động chủ cuối cùng vẫn không nhịn nổi, Nguyên Phương không thể không cẩn thận nhắc nhở:

- Động chủ, tên hàng tốt kia đã nói rất rõ ràng, là người của Quy Nghĩa sơn tập kích chúng ta, không phải là Hùng Khiếu.

Thân hình Miêu Nghị khẽ đung đưa theo Hắc Thán chạy nhanh, mặt không đổi sắc nói:

- Ta và Quy Nghĩa sơn không thù không oán, không có đạo lý vô duyên vô cớ đánh lén ta, đây nhất định là gian kế của cẩu tặc Hùng Khiếu.

Lại Vũ Hàm có vẻ không chịu nổi, chân thành khuyên nhủ:

- Động chủ, thuộc hạ nghĩ cũng không phải là như vậy, bọn họ là nhắm vào Tần sơn chủ mà tới, đối phương muốn tìm phủ chủ báo thù, hẳn không có quan hệ với Hùng Khiếu.

Mọi người không phải người ngu, mặc dù ngoài miệng không nói ra nhưng đều đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Thấy bọn Lại Vũ Hàm nói rõ ra như vậy, Miêu Nghị hỏi ngược lại:

- Ý của lão là bảo ta dẫn dắt nhân mã của vỏn vẹn một Đông Lai động đánh tới Quy Nghĩa sơn ư? Vạn nhất phủ chủ Vạn Hưng phủ Lưu Cảnh Thiên sớm có sắp xếp, chỉ bằng những người chúng ta xông qua chẳng phải là chịu chết sao?

Đề tài chỉ thẳng về phía Lưu Cảnh Thiên, Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm ngơ ngác nhìn nhau, đã hiểu rõ động chủ đang nghĩ gì trong lòng, là đang cố ý giả bộ hồ đồ.

Lại nghe Miêu Nghị nói:

- Bằng vào đám người chúng ta không thắng được Vạn Hưng phủ, vẫn nên ở lại chờ phủ chủ triệu tập nhân mã đánh trả là hơn. Chuyện dính đến hai điện, chúng ta không đủ sức gánh vác, vẫn nên xem thử tình huống trước rồi hãy nói…

Thình lình hắn đổi giọng, nhổ toẹt một bãi nước bọt:

- Con bà nó, lá gan tên Hùng Khiếu kia càng ngày càng nhỏ, biết rõ là ta tập kích Trường Phong động, lại có thể nhẫn nhịn mối nhục này không tìm ta tính sổ. Loại người có thể khuất thân ẩn nhẫn như vậy vô cùng đáng sợ, địa vị của y ở hai phủ hơn xa ta, nếu không nhân cơ hội diệt trừ, sớm muộn gì cũng là tai họa ngầm. Y không tới tìm ta, ta sẽ nhân cơ hội này đi tìm y, trước hết hãy bắt y rồi hãy tính.

- Về phần Quy Nghĩa sơn... Khốn kiếp, Thường Bình phủ động thủ cũng lấy Đông Lai động ta khai đao trước, Vạn Hưng phủ động thủ cũng lấy Đông Lai động ta khai đao trước. Ai ai cũng cho rằng Đông Lai động ta là cục bột, mặc tình vo tròn bóp méo, hãy chờ đó! Sớm muộn gì ta cũng tìm Vạn Hưng phủ tính toán món nợ hôm nay, không để cho mọi người biết Đông Lai động ta lợi hại, sau này mọi chuyện sẽ không dừng lại. Không có lý nào Đông Lai động của lão tử bị người ta dòm ngó mãi, phải sống cuộc sống nơm nớp đề phòng ngày này qua ngày khác như vậy!

Đối với điểm này, Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm lại hết sức tán thành, cũng cảm thấy Đông Lai động này quá xui xẻo. Những thế lực lớn như Thường Bình phủ cùng Vạn Hưng phủ mỗi lần chém giết nhau đều chà đạp lên Đông Lai động trước giống như cỏ dại, đổi lại là bất cứ ai làm động chủ cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, cũng phải nơm nớp đề phòng.

Bất quá hai người cho là, cố nhiên chuyện này có liên quan với Tần Vi Vi, bất quá suy đoán cũng không thoát được quan hệ với vị trí địa lý Đông Lai động, vừa khéo bị hai phủ kẹp ở giữa, là địa phương thích hợp nhất để khai hỏa trước.