Phi Thiên

Chương 2046: Bị than đen hại thảm (Hạ)




Hắn kiên trì lấy tinh đồ ra quan sát, không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền im lặng, đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái gì, tinh đồ chỉ rõ hắn đang ở trong Luyện Ngục chi địa.

Tinh đồ và biểu hiện khu vực trong Luyện Ngục chi địa không quá giống nhau. Bởi vì tinh tượng đồ không thể dùng trong Luyện Ngục chi địa, cho nên chỉ biểu hiện ra điểm thông đạo và vị trí mấy chủ tinh, nếu ngươi muốn đi chỉ có thể tự nghĩ biện pháp, không có khả năng chỉ đường cho ngươi biết.

Vị trí của hắn đại khái nằm ở thông đạo ra vào Luyện Ngục chi địa.

Điều này không trọng yếu, trọng yếu hắn đã tiến vào địa ngục! Miêu Nghị lăng không cầm Nghịch Lân Thương trong tay, hắn lại dùng cán thương gõ đầu than đen, gõ kêu đông đông đông, vừa gõ vừa mắng:

- Ngươi chạy cái gì? Ai bảo ngươi chạy? Ta cho ngươi chạy sao? Ngươi mò mẫm xúc động cái gì...

- Ô... Ô...

Than đen rụt đầu lại kêu ô ô như đứa trẻ phạm sai lầm, bề ngoài giống như rất ủy khuất, phi hành trong tinh không là chuyện rất tịch mịch, nhất là phi lâu như vậy, thật vất vả nhìn thấy Tinh môn xuất hiện cho nên có phần hưng phấn, nó nhất thời xúc động cho nên gây ra sai lầm.

Có đánh chết đồ hỗn trướng này cũng vô dụng! Miêu Nghị la mắng xong lại nhìn đông và nhìn thấy, trong nội tâm gào thét, lần này thật sựi bị than đen làm hại, chơi cái bướm gì nữa! Người khác tránh không kịp, không muốn đến nơi đây, chính mình lại chủ động đâm đầu vào, hiện tại làm thế nào ra ngoài cũng là vấn đề lớn, thông đạo đi ra ngoài đã bị Thiên đình phong tỏa.

Đợi đến lúc trận khảo hạch thứ tư này chấm dứt liền ra ngoài sao? Nhân gia sẽ hỏi tại sao ngươi chạy vào đây, ngươi trả lời thế nào? Ngươi không có biện pháp giải thích.

Lại nói chờ ở nơi này một hai trăm năm mới đi ra là không thực tế, chính mình thân là đại thống lĩnh thiên nhai, tọa trấn một phương, trong tình huống không có lý do không thể rời khỏi vị trí quá lâu, lúc trở về vị trí đại thống lĩnh đã thay người, ngươi chờ phán xét đi.

Về phần an toàn trong Luyện Ngục chi địa không phải chuyện hắn cần lo lắng, tốt xấu gì cũng là một trong các Thánh chủ của phản tặc, vấn đề là người ta sẽ hỏi tại sao ngươi có thể tới đây, chính mình nên giải thích thế nào?

Thế khó xử! Ngưu đại thống lĩnh đang xoắn xuýt, vì vậy lại cầm Nghịch Lân Thương làm gậy gõ than đen một trận, than đen đánh không hoàn thủ, ai oán nức nở nghẹn ngào.

Nghịch Lân Thương nện một trận, đột nhiên Miêu Nghị giật mình, không biết nhớ tới cái gì, thu Nghịch Lân Thương sau đó lấy hai tinh đồ khác ra xem.

Hai tinh môn này khởi đầu không có trong tinh đồ đã biết, nó có khả năng nằm trong Luyện Ngục chi địa hay không? Hoàn toàn có khả năng, đồ vật này xuất xứ trong Luyện Ngục chi địa, hắn tìm được hai tinh môn đi vào Luyện Ngục chi địa, như vậy chẳng phải có hai tinh môn rời khỏi Luyện Ngục chi địa?

Không có khả năng, cũng có khả năng, hoặc là tinh môn như hắn mong muốn, cũng có khả năng chẳng liên quan gì đến địa ngục.

Tóm lại có khả năng hai tinh môn rời khỏi Luyện Ngục chi địa có tồn tại, nói cách khác mình vẫn còn cơ hội rời đi.

Có ý niệm trong đầu, hắn đã nhìn thấy hi vọng, sau khi suy nghĩ một lúc liền khống chế than đen bay vào tinh thể hoang vu gần đó, hắn đứng nơi này không dám chạy loạn, cũng không phải sợ phản tặc, mà là nhìn thấy hoàn cảnh hung hiểm chung quanh, muốn tìm đường phải tìm được người biết đường, hắn lấy tinh linh ra liên lạc.

Sau nửa ngày có một thân ảnh từ sâu trong tinh không bay tới, người này lơ lửng trên tinh không tinh thể hoang vu, hắn mở pháp nhãn dò xét, người đến chính là Công Tôn Lập Đạo.

Trong khu vực bị núi đá che chắn trên tinh thể hoang vu, Miêu Nghị chui ra, hắn bay lên không trung, chắp tay cười nói:

- Không ngờ kinh động Công Tôn đại tướng quân đến đây.

Hắn dịch dung, Công Tôn Lập Đạo đang do dự, lúc nghe được giọng nói của Miêu Nghị liền chắp tay.

- Thánh chủ đây là...

Miêu Nghị biết rõ hắn nghi hoặc, cười nói:

- Có chuyện gì cứ đi gặp tướng chủ liền nói sau. Đúng rồi, năm tên kia có biết ta tới hay không?

Hắn cũng không muốn năm lão gia hỏa Mục Phàm Quân biết hắn đã tới.

Công Tôn Lập Đạo:

- Thánh chủ đã bắt chuyện qua, đương nhiên không tiết lộ tin tức.

Sau đó hai người khởi hành, Công Tôn Lập Đạo kéo tay Miêu Nghị bay vào sâu trong tinh không biến hóa kỳ lạ.

Sau khi đi gần nửa ngày, hai người đáp xuống bên ngoài cung điện cổ xưa.

Nhìn thấy Kim Mạn mặc váy dài cao quý đứng chờ ngoài cửa điện, Miêu Nghị kéo mặt nạ ngụy trang hiển lộ chân dung.

Kim Mạn đang khó hiểu liền tiến lên, dẫn Lương Dong và Mễ Linh hành lễ.

- Thánh chủ.

Miêu Nghị vẫn không bày ra cái giá đỡ Thánh chủ, chắp tay chào hỏi:

- Tướng chủ!

Kim Mạn nhíu mày, chợt nhường đường vươn tay mời, nàng và Miêu Nghị bước vào trong đại điện.

Sau khi phân chủ thứ ngồi xuống trong đại sảnh, lúc này Kim Mạn khó hiểu lên tiếng hỏi:

- Thánh chủ, ngươi làm cách nào tiến vào nơi này?

Miêu Nghị cười nói:

- Trong thủ tướng canh giữ cửa vào có người ta quen, ta nghĩ biện pháp mua chuộc, thừa dịp ban sai của bọn họ đi vào phong tỏa cửa ra vào, ta tiến vào thú nang của hắn tiến vào nơi đây, chờ hắn đi ra ngoài sẽ dẫn ta ra ngoài.

Hắn tạm thời không muốn để lộ bí mật của mình ra ngoài, con đường này nắm trong tay mình mới là thẻ đánh bạc đáng giá, về sau vạn nhất có chuyện gì, nếu bên ngoài không có đường lui, đành phải mang theo gia quyến tiến vào nơi đây.

Thì ra là như vậy! Kim Mạn và Công Tôn Lập Đạo nhìn nhau, âm thầm ngạc nhiên, xem ra vị Thánh chủ này cũng không đơn giản, Thiên đình phòng thủ sâm nghiêm như thế vẫn có biện pháp tiến vào.

Công Tôn Lập Đạo hỏi dò:

- Thánh chủ, đã như vầy, có thể nghĩ biện pháp mang chúng ta ra ngoài hay không?

Xem ra bọn họ vẫn nhớ thương muốn đi ra ngoài! Miêu Nghị nói thầm trong nội tâm, khoát tay nói:

- Không phải không thể, không nói có được hay không, ít nhất hiện tại các ngươi chưa thể rời đi.

Kim Mạn hỏi:

- Ý đồ Thánh chủ tới đây là gì?

Miêu Nghị nói:

- Vốn ta muốn tự mình kiểm tra độ khó khăn ra vào nơi đây thế nào, cũng chuẩn bị bước tiếp theo dẫn các ngươi ra ngoài. Tiếp theo còn phải nghiệm chứng một việc. Cuối cùng phải tới hỏi thăm thủ trưởng của ta, chúng ta phải nghĩ biện pháp khống chế nàng, khi đó ta mới thuận lợi làm việc trong Thiên đình.

Đến chuyến này xử lý công việc, lúc này mới có thái độ xứng đáng với Thánh chủ, Kim Mạn khẽ gật đầu, chắp tay nói:

- Có chuyện gì cần chúng ta giúp đỡ, Thánh chủ cứ việc phân phó.

Miêu Nghị lại lấy một đĩa ngọc giao cho nàng.