Phi Thiên

Chương 2163: Nữ nhân kia sẽ không có ngu như vậy (Thượng)




Nhưng chân tướng của sự thật đối với nàng không phải tàn khốc bình thường. Người của Hắc Hổ Kỳ bị điều đi cũng giống như người của Lam Hổ Kỳ. Tình hình Ngưu Hữu Đức phải đối mặt, giống hệt với nàng. Thậm chí, điều kiện nơi đóng quân của Lam Hổ Kỳ còn tốt hơn Hắc Hổ Kỳ rất nhiều. Mình dẫn theo đầy đủ thủ hạ. Ngưu Hữu Đức chỉ dẫn theo mấy thủ hạ, thảm tới mức không đặt lên được mặt bàn.

Mặc dù so sánh ban đầu là vậy, nhưng kết quả khác biệt cũng không phải lớn bình thường. Ngưu Hữu Đức chỉ dùng thời gian chưa tới hai ngày, vừa bày bố cục điều đi trung quân đang vây khốn, tiếp đó lấy thủ đoạn lôi đình đánh tới mọi người trở tay không kịp, giết Khang, Diêu, diệt Bùi, Ngô, Hành, bình định trung quân. Sau lấy quyết đoán vô thượng tự mình dẫn trung quân hơn vạn người đánh với mười Ưng Kỳ mười vạn đại quân. Ở trước trận quát lớn, uy phong khiến mười Ưng Kỳ bội phục. Ở ngay trước mặt trên dưới Hắc Hổ Kỳ, phạt roi mười thống lĩnh Ưng Kỳ, nhanh chóng một lần nữa pha trộn lại Hắc Hổ Kỳ, một lần hành động nắm giữ toàn bộ Hắc Hổ Kỳ.

Thời điểm bằng hữu của Chiến Như Ý nói với Chiến Như Ý về chuyện này, mặc dù không tiện ở trước mặt Chiến Như Ý khen nogiừ Ngưu Hữu Đức, nhưng sự tán thưởng trong giọng nói lại tương đối rõ ràng. Ý khen ngợi này không khác một cái tát tai vang dội hung hăng đánh vào trên mặt Chiến Như Ý, đánh cho Chiến Như Ý thất điên bát đảo, đánh tới tỉnh mộng.

Ban đầu nàng còn không tin. Nàng không tin Miêu Nghị có thể lợi hại như vậy. Nàng lại liên tiếp tìm vài người hỏi thăm. Hóa ra mọi người đều biết, chỉ có một mình nàng ngốc tới mức chẳng hay biết gì.

Đối mặt với sự thực tàn khốc như vậy, ai hơn ai kém vừa xem liền hiểu được ngay. Sự lợi hại của Ngưu Hữu Đức càng tôn lên Chiến Như Ý nàng không có năng lực. Khắp nơi chốn không bằng người, điều này bảo nàng làm sao có thể nuốt xuống được cơn giận này. Sau này, nàng làm sao còn đứng vững ở trong Chiến gia. Vì vậy mới có cảnh tượng như trước mắt.

- Tại sao tất cả đều không nói lời nào?

Từ phản ứng của mọi người, Chiến Như Ý hình như đoán được chút gì, khiển trách:

- Không phải các ngươi đã sớm biết, còn cố ý gạt ta đấy chứ?

Mọi người hơi cúi đầu, vẫn không hé răng.

Không lên tiếng cũng là một loại thái độ. Chiến Như Ý hiểu rõ, gương mặt lạnh lùng nói:

- Có phải nhà ta bảo các ngươi phong tỏa tin tức đối với ta hay không?

Tất cả mọi người vẫn không lên tiếng. Chiến Như Ý thở hổn hển, ngực phập phồng, trên mặt hoàn toàn không có chút sắc máu nào. Mười ngón tay ở dưới ống tay áo hết mở lại nắm, hết nắm lại mở. Nàng có cảm giác gần như phát điên. Cuối cùng nàng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mục đích ta tới nơi này là gì, nói vậy các ngươi cũng hiểu rõ. Chính là muốn rửa sạch nỗi nhục trước đó. Các ngươi làm vậy không phải là giúp ta, mà là đang hại ta! Hiện tại Ngưu Hữu Đức đã nắm Hắc Hổ Kỳ ở trong tay. Ta lại giống như lún trong bãi bùn, giẫm chân tại chỗ. Hai bên so sánh, quả thật vô cùng nhục nhã. Các ngươi nói phải làm sao bây giờ?

Một đám người vẫn cúi đầu không nói gì.

Đợi một hồi lâu, không thấy có người nào hé răng, Chiến Như Ý cũng có thể hiểu được bọn họ. Nàng cũng không ép buộc bọn họ, chỉ lo cắn răng nói:

- Ngưu Hữu Đức có thể làm được, dựa vào cái gì chúng ta lại không làm được? Là người không nhiều bằng người ta, hay tu vi không bằng người ta. Hay thực lực của chúng ta không bằng người ta? Nếu như nay cả vẽ hồ lô cũng làm không được, cứ vĩnh viễn kéo dài như vậy, chúng ta sẽ trở thành chuyện cười cho thiên hak. Sau này cũng đừng mong ra ngoài gặp người. Trực tiếp đập đầu vào miếng đậu hũ chết cho rồi!

Mười người cả kinh. Có người giọng điệu sốt ruột nói:

- Đại thống lĩnh, trăm triệu không thể làm vậy. Điều kiện của hai bên không giống nhau. Ngưu Hữu Đức có một Lục Chỉ Môn giúp cho hắn gian lận, trợ giúp hắn điều trung quân đi. Nhưng chúng ta lại ở trong rừng sâu núi thẳm, bị bao quanh vây khốn. Căn bản không có lý do gì để điều trung quân đi.

Chiến Như Ý trực tiếp lớn tiếng quát cắt ngang:

- Địa bàn là chết, người là sống. Không điều được trung quân ta, vậy trực tiếp điều hai người Tôn, Tưởng ra khỏi trung quân tùy thời hạ thủ.

Hai người Tôn, Tưởng trong miệng nàng chính là hai vị phó đại thống lĩnh Lam Hổ Kỳ. Một người tên là Tôn Minh Đống. Một người tên là Tưởng Sĩ Kỳ. Người ta mới không quan tâm nàng là cháu ngoại của ai. Doanh Thiên Vương cũng không quản được chuyện Tả Đốc Vệ bên này.

Thật ra, ban đầu nàng vốn phải tốt hơn so với Miêu Nghị. Đầu tiên là phẩm cấp và tu vi của nàng cũng đủ. Lại thêm thân phận cháu ngoại của Doanh Thiên Vương dù sao vẫn có chút lực uy hiếp. Dù sao ai cũng không thể ở mãi trong trung quân không ra ngoài. Chỉ cần Chiến Như Ý nàng đầu tiên áp dụng thủ đoạn dụ dỗ trấn an hai vị phó đại thống lĩnh, ổn định vị trí của hai người, không vội chiếm lấy tất cả vị trí tốt, lưu lại phân nửa đường sống cho người phía dưới, phía dưới có ý kiến cũng không ầm ĩ được tới đâu. Dù sao không giống như Miêu Nghị bên kia, có người khi dễ Miêu Nghị thế yếu, trực tiếp nhìn chằm chằm vào vị trí đại thống lĩnh của Miêu Nghị, ban đầu đã khiến Miêu Nghị đẹp mặt, nửa ngày ngay cả cánh cửa Miêu Nghị cũng không tiến vào được. Miêu Nghị làm sao có thể không nổi lên sát khí.

Nhưng Chiến Như Ý từ khi có chức quan Thiên Đình tới nay, dựa vào gia thế bối cảnh của nàng không cần nhìn sắc mặt người phía dưới. Đến nơi nào nhậm chức, người phía dưới đều phải theo nàng. Từ trước đến nay đều là lời nàng nói mới được tính. Nàng nói một, luôn luôn không có ai dám nói hai. Nàng không biết thủ đoạn dụ dỗ là thứ gì. Cho dù có biết cũng chưa từng dùng qua. Vì vậy mà tạo ra tình thế hung hiểm như hiện tại.

Mặc dù nơi này là Tả Đốc Vệ, nhưng trên đỉnh đầu Chiến Như Ý có hào quang của Doanh gia, sao có thể không để ý tới uy danh của Doanh gia ở chỗ này cúi đầu được. Cho nên vừa đến nơi này nàng đã không quá khách khí. Càng không chịu nổi chính là, nàng dẫn người tới cũng hiểu rõ bản thân mình là từ Doanh gia tới. Có bối cảnh này cũng không phải đến không. Chức vụ của hai phó đại thống lĩnh sớm muộn sẽ phải thuộc về bọn họ. Cho dù hiện tại không làm được, sau này cũng là chuyện thuận lý thành chương. Trong lời nói đối với người phía dưới, nàng ám chỉ rất rõ ràng. Ý của nàng là để người phía dưới ngoan ngoãn nghe lời, trợ giúp bọn họ đứng vững gót chân, sau đó tất nhiên mới có lợi.