Phi Thiên

Chương 226-1: Phát hiện mới (Thượng)




Ặc... Miêu Nghị hết sức nghi ngờ, long câu có giá trị với tu sĩ Hồng Liên ư, e rằng còn không bằng một con tiểu Đường Lang…

Hắn bèn thử hỏi:

- Đổi thế nào, không phải là lão không biết, nếu Hắc Thán đã nhận ta làm chủ, sợ là sẽ không dễ dàng đổi sang chủ khác…

- Chuyện này đơn giản, giặc mập rất thông minh, không ngu ngốc như đám long câu thông thường. Ngươi hãy để nó thân cận với ta nhiều một chút, sau đó ngươi đối xử tệ với nó, dần dần tự nhiên nó sẽ theo ta.

Miêu Nghị ngẩn người ra, không nói hai lời, đưa tay ra nói:

- Được, ta đáp ứng lão, trả tiểu Đường Lang cho ta.

Thấy hắn đã đáp ứng, Yêu Nhược Tiên nhất thời mặt mày hớn hở, bất quá lại khoát tay nói:

- Bây giờ không được, ta giúp ngươi nuôi tiểu Đường Lang trước, chờ quan hệ giặc mập và ta có tiến triển, ta sẽ dần dần trả lại từng con tiểu Đường Lang cho ngươi.

Lão đã tính toán từ trước, cảm thấy mình không hề tham lam, tám mươi lăm con tiểu Đường Lang, mình giữ lại năm mươi con là đủ rồi, còn dư lại hai mươi lăm con dùng để dẫn dụ Miêu Nghị giúp lão thuyết phục Hắc Thán.

Đến khi quan hệ giữa lão và Hắc Thán tốt hơn, lão cũng có thể câu thông với năm mươi con tiểu Đường Lang, lập tức mang theo Hắc Thán và đám tiểu Đường Lang đi, có thể nói nhất cử lưỡng tiện.

Mắt Miêu Nghị chớp lóe, gật đầu nói:

- Được, bất quá lão phải đáp ứng với ta một điều kiện.

Yêu Nhược Tiên hào phóng phất tay nói:

- Ngươi nói đi.

- Mập mạp chết tiệt gầy đi rồi…

Miêu Nghị chỉ về phía Hắc Thán nằm trên đất lim dim:

- Chiến giáp mà lão luyện chế cho nó đã không vừa người nữa, có thể luyện chế cho nó một bộ khác được chăng?

- Không thành vấn đề.

Yêu Nhược Tiên đưa tay nói::

- Đưa bộ cũ lại cho ta.

Miêu Nghị không nói hai lời, lấy chiến giáp của Hắc Thán ra ném cho Yêu Nhược Tiên.

- Còn gì nữa không?

Yêu Nhược Tiên vẫy vẫy tay:

- Diễm Chi tinh thạch, cùng yêu đan.

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, nếu là trước kia vì bảo đảm an toàn Hắc Thán, có thể hắn sẽ cho, nhưng hắn đã thấy qua Yêu Nhược Tiên ngay cả yêu đan nhị phẩm cũng cho Hắc Thán ăn như ăn kẹo, há có thể lại để cho Yêu Nhược Tiên bóc lột kẻ nghèo như mình.

- Tiền bối, ta cũng phải chừa chút vốn liếng tu luyện. Lão đưa ra điều kiện ta đã đáp ứng, chẳng lẽ lão không chịu bỏ ra chút yêu đan và Diễm Chi tinh thạch sao? Nếu là như vậy, ta thấy cũng không cần thiết trao đổi nữa...

- Được được được…

Yêu Nhược Tiên đưa tay cắt lời hắn:

- Ta ra là được.

Nói xong ôm đồ quay đầu bước đi.

Đi tới cửa động chợt dừng lại, xoay người nhìn Hắc Thán chép miệng.

Miêu Nghị hiểu ý của lão, nhảy xuống giường đá, bất thình lình quyền đấm cước đá Hắc Thán một trận, khiến cho nó đang nằm lim dim giật mình kinh hãi, sau đó còn quát to một tiếng cút.

Sau khi đuổi Hắc Thán ra khỏi động phủ, Miêu Nghị nhìn Yêu Nhược Tiên dang rộng hai tay. Không phải là đối xử tệ với Hắc Thán thôi sao, chuyện này đơn giản, mình thường đánh Hắc Thán tơi bời, quá sức dễ dàng…

Hắc hắc! Yêu Nhược Tiên cười nhăn nhúm nét mặt già nua.

Lão phát hiện tiểu tử này thật đúng là không khách sáo, ra tay hết sức thẳng thắn lạnh lùng, bất quá như vậy tốt, như vậy tốt, rất tốt.

Lão thu chiến giáp vào nhẫn trữ vật, không nói hai lời, nhanh chóng bay ra động phủ, đuổi theo Hắc Thán.

- Giặc mập! Giặc mập!

Hắc Thán bị đòn oan ức kinh sợ quay đầu nhìn lại, vừa thấy là lão này lập tức nhanh chân bỏ chạy.

Yêu Nhược Tiên bay lên trời, đuổi theo trên không tiếp tục lấy ra một viên yêu đan dẫn dụ, thấy không có hiệu quả, con ngươi đảo vài vòng lập tức ném yêu đan ra, sau đó rơi xuống đất không đuổi theo nữa, tránh cho nó kinh sợ.

Ai ngờ làm như vậy vẫn là vô dụng, Hắc Thán chạy ngang qua viên yêu đan rơi xuống đất nằm trước mặt.

Yêu Nhược Tiên không biết nói gì, từ từ đi tới hút yêu đan vào tay, chắp tay mà đứng, nhìn chằm chằm thân ảnh Hắc Thán biến mất xuất thần hồi lâu.

Cuối cùng lão tiếc nuối than thở một tiếng, nghĩ thầm sớm biết như vậy, lúc trước đừng chôn sống giặc mập đắc tội với nó…

Bất quá nói đi thì nói lại, nếu như không phải là bởi vì lần đó chôn sống Hắc Thán, Yêu Nhược Tiên sẽ không thể nào liên tưởng tới vật trong truyền thuyết.

Lão không khỏi lắc đầu tiếc nuối nói:

- Không vội, không vội, sớm muộn lão phu... Ủa…

Hai mắt Yêu Nhược Tiên chớp chớp, đồng tử đảo tròn mấy vòng, hai tay chắp sau lưng chậm rãi buông ra, giơ yêu đan lên trước mặt nhìn kỹ. Chỉ thấy một con tiểu Đường Lang đã bò vào lòng bàn tay lão, đang ăn yêu đan nghe rau ráu.

Có lẽ là Yêu Nhược Tiên cầm yêu đan sát ống tay áo nên mới thu hút nó bò ra.

Từ sau khi tiểu Đường Lang được lão nuôi trong ống tay áo, thể trạng hơi lớn hơn một chút, biến hóa lớn nhất là thân thể trở nên cứng rắn.

Có thể là bởi vì thường ăn tinh tệ, bên ngoài thân thể chúng hiện đầy hoa văn màu vàng, màu đen và màu bạc, phần lớn cũng là màu bạc, có lẽ là vì ăn bạch tinh nhiều nhất. Trên đuôi của chúng có những vòng màu bạc sáng loáng, cộng thêm màu sắc vốn có của thân thể chúng khiến cho nhìn bề ngoài có một vẻ đẹp huyền bí.

Yêu Nhược Tiên không biết nói gì, hoang mang ngơ ngác nhìn theo phương hướng Hắc Thán biến mất, bọn ‘tiểu tử’ này cũng ăn yêu đan ư…

Tiểu Đường Lang ăn yêu đan rõ ràng nhanh hơn tốc độ luyện hóa yêu đan của Hắc Thán rất nhiều, bụng nó càng ngày càng phình to ra. Không bao lâu sau đã ăn hết cả viên yêu đan vào bụng, mới chậm rãi bay vào trong ống tay áo rộng lớn của Yêu Nhược Tiên.

Yêu Nhược Tiên Cẩn thận quan sát lại mở ống tay áo ra nhìn kỹ, phát hiện con tiểu Đường Lang kia không nhúc nhích.

Lão thò tay vào định bắt ra xem thử, đám tiểu Đường Lang đều quay lại nhìn với vẻ cảnh giác. Nếu không phải là Miêu Nghị từng phát ra chỉ thị cho chúng, chúng đã dùng càng đâm vào tay lão.

Duy chỉ có con tiểu Đường Lang kia ăn xong yêu đan cái bụng thật to không có phản ứng, Yêu Nhược Tiên bắt nó ra quan sát, phát hiện vẫn không nhúc nhích. Nếu không phải phát hiện nó còn có sinh cơ, ắt lão đã cho là nó đã chết.

Yêu Nhược Tiên thi pháp điều tra dần dần trợn to hai mắt, khác với trong cơ thể Hắc Thán có cỗ lực lượng thần bí trở ngại, lão rõ ràng cảm giác được viên yêu đan trong cơ thể tiểu Đường Lang đang được luyện hóa dần dần.

- Chuyện này…

Yêu Nhược Tiên trợn tròn mắt một hồi, chợt lấy một đống yêu đan không phẩm cấp trong nhẫn trữ vật ra, ném vào giữa đám tiểu Đường Lang.

Quả nhiên, cả bọn ‘tiểu tử’ lập tức náo động, tranh cướp yêu đan mà ăn.

Yêu Nhược Tiên kiên nhẫn chờ đợi, đến khi yêu đan bị ăn hết sạch, bọn ‘tiểu tử’ lập tức dừng hoạt động, bám vào ống tay áo lão như vật chết.

Lão thi pháp tra xét nhất nhất từng con, cũng giống như con đầu tiên, hết thảy tám mươi lăm con tiểu Đường Lang đã tiến vào trạng thái luyện hóa yêu đan.

Đôi mắt Yêu Nhược Tiên sáng như đuốc, dường như vừa phát hiện tân đại lục, tạm thời ném chuyện của Hắc Thán sang bên, cũng quên luyện chế chiến giáp mới cho Hắc Thán. Lão tìm một sơn động chui vào đó, bày từng con tiểu Đường Lang ra trên mặt đất, chờ đợi quan sát động tĩnh của chúng.