Phi Thiên

Chương 2290: Doanh Thiên Vương, đi với trẫm một chút (Hạ)




Đừng thấy hậu cung đều là một đám nữ nhân xinh đẹp. Nhưng trên thực tế càng là những nơi có nhiều nữ nhân, càng nhiều thị phi. Nữ nhân càng xinh đẹp càng dễ tự cho mình là đúng. Có đôi khi nữ nhân bình thường chính là không cần nguyên nhân. Một khi ác độc lên, đó thật sự là dụng tâm rắn rết. So với nam nhân còn ngoan độc hơn. Có chuyện gì cũng làm được. Cái độc nhất là lòng dạ đàn bà chính là đạo lý này. Không có ai trấn áp các nàng là không được.

Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, không ít người đều có thế lực bối cảnh. Một khi loạn lên vậy thì hay rồi. Hắn chí ở thiên hạ, không có khả năng tập trung tinh lực chủ yếu ở trên người một đám nữ nhân.

Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ ở hậu cung dụng hình, sai người giết chết phi tử hoặc thị vệ. Chuyện này hắn không phải là không biết. Ngược lại, trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng. Chỉ có điều hắn vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi. Nói trắng ra, Thiên Hậu ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh chính là do hắn cố ý dung túng. Bằng không nếu hắn thật sự nghiêm khắc cảnh cáo, Hạ Hầu Thừa Vũ làm gì có được lá gan làm loạn như vậy.

Hôm nay bên trong hậu cung ai nhìn thấy Hạ Hầu Thừa Vũ mà không sợ? Thanh Chủ hắn chỉ cần quản được một Hạ Hầu Thừa Vũ, chẳng khác nào quản được toàn bộ hậu cung. Như vậy thoải mái hơn rất nhiều.

Còn có một lợi ích nữa. Nữ nhân trong hậu cung càng hâm mộ quyền thế của Thiên Hậu, mới có thể càng mơ ước vị trí Thiên Hậu, mới có thể tranh thủ tình cảm, mới có thể càng ra sức hầu hạ Thanh Chủ hắn hơn.

Nếu hậu cung không tranh thủ tình cảm, hắn đường đường là Thiên Đế chẳng phải sẽ quay lại lấy lòng một đám nữ nhân sao?

Cho nên, cho dù Hạ Hầu Thừa Vũ giết Miêu Nghị, phá hỏng chuyện của Thanh Chủ hắn, hắn cũng sẽ chỉ ở sau lưng tìm Hạ Hầu Thừa Vũ tính sổ. Chí ít hiện nay mà nói, chính là một Miêu Nghị còn không có tư cách tới sánh ngang với mặt mũi của Thiên Hậu, càng không tư cách để hắn và Hạ Hầu Thừa Vũ trở mặt với nhau ở trước mặt mọi người.

Hơn nữa, với hắn mà nói, muốn bồi dưỡng Miêu Nghị, cho Miêu Nghị một giáo huấn cũng chưa chắc là chuyện xấu. Dù sao đến chỗ nào có quy định ở chỗ đó. Lại để cho Miêu Nghị ngươi làm càn giống như ở Thiên Nhai, muốn đối phó với ai thì đối phó người đó, vậy sao được? Con người nếu không biết cái gì gọi là sợ, không có chút lòng kính sợ, sau đó sớm muộn sẽ trở thành vô pháp vô thiên

- Ừ, sau đó chú ý nhiều hơn.

Thanh Chủ trấn an một câu, liền tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Hắn chỉ mang tâm trạng hiếu kỳ, thuận tiện tới xem thử thằng nhãi khỉ con này thế nào. Tuy lần này hắn tới là vì Miêu Nghị tới, nhưng mục đích thực sự lại không phải vì Miêu Nghị. Miêu Nghị vẫn không đáng để hắn tự mình đi một chuyến. Bảo hắn đường đường một Thiên Đế vì một Ngưu Hữu Đức nho nhỏ, ở trước mặt mọi người biểu thị thưởng thức biểu thị xem trọng, biểu thị muốn trọng dụng các loại. Sau đó cùng Miêu Nghị nói một đống những lời khiến các thần đều kinh hãi sao? Đó là chuyện không thể.

Ngược lại, điều này đối với Miêu Nghị cũng là một loại bảo vệ. Bằng không chính là nâng giết

Chỉ là một lúc như vậy, không khỏi khiến có vài người nhớ nhung xem náo nhiệt cảm thấy thất vọng. Chỉ có một vài đại thần biết rõ trong lòng Thanh Chủ nghĩ gì. Muốn dựa vào chuyện như vậy lật đổ Hạ Hầu Thừa Vũ sao? Làm sao có thể? Chỉ cần gia tộc Hạ Hầu không ngã, sẽ không có người nào có thể dao động được vị trí Thiên Hậu của Hạ Hầu Thừa Vũ.

Thấy Thanh Chủ long hành hổ bộ đi tới trước mặt, Miêu Nghị vội vàng lui sáng một bên, nhường đường.

Lúc quần thần đi qua bên cạnh hắn, không ít người lại quan sát hắn một chút. Tất cả đều là loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống. Lúc Cao Quan đi qua bên cạnh hắn, cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đợi một đám người đi qua, thị vệ bên trong phủ tổng trấn rút đi, hắn cũng nhanh chóng gọi đám người Chiến Như Ý đi theo ở phía sau.

Mặc dù trên người đang bị thương, khiến hắn đau đến thất điên bát đảo. Nhưng loại thời điểm này hắn chỉ có thể chịu đựng. Tạm thời ứng phó để đám người kia đi trước, sau đó lại nói sau. Nếu chẳng may người trước mặt có việc triệu kiến hắn, hắn lại không ở đó, ai biết sẽ có hậu quả gì hay không. Nếu như chạy tới trông vườn lại đánh mất cái mạng, đó mới là được một mất mười.

Chiến Như Ý thấy sắc mặt hắn khó coi, trên mặt xuất hiện mồ hôi hột. Nàng biết hắn đau quá sức, không nhịn được truyền âm nói ra.

- Đại nhân nếu như thân thể đại nhân không tiện, không bằng đi về nghỉ ngơi trước. Ta ở bên cạnh sẽ chú ý tới đám đại nhân. Bệ hạ cũng biết đại nhân có thương tích trong người, sẽ không có trách cứ đại nhân.

Miêu Nghị nào dám yên tâm để cho nàng chủ trì cục diện. Nếu chẳng may bị nữ nhân này gài bẫy thì phải làm sao bây giờ?

Hắn đối với Chiến Như Ý vẫn luôn cẩn thận đề phòng.

Đám người Thanh Chủ không lại cưỡi đế liễn, để đế liễn lui xuống, đi tới Tiên Đào Viên gần đó.

Trận phòng hộ của Tiên Đào Viên nhanh chóng được mở ra, cho một đám người tiến vào.

Mặc dù đều là đại thần Thiên Đình, nhưng nơi này cũng không phải là nơi ai muốn tiến đến là có thể tiến đến được. Từ một góc độ nào đó mà nói, phần lớn người còn không có quyền ra vào nơi đây bằng Miêu Nghị. Không ít người ngược lại muốn nhân cơ hội nghiêm túc thưởng thức phong cảnh Đào Viên một chút.

Sau khi tiến sâu vào trong vườn, Thanh Chủ đang chắp tay đi, đột nhiên lên tiếng nói:

- Doanh Thiên Vương, đi cùng trẫm một chút.

- Vâng.

Doanh Cửu Quang ở phía sau nhận lệnh tiến lên.

Thượng Quan Thanh nhanh chóng quay lại báo cho mọi người được biết. Một đám thị vệ đi theo bảo vệ lập tức tản vào trong rừng phía trước canh phòng, tránh cho có người nghe được cái gì không nên nghe được, hoặc nhìn thấy cái gì không nên nhìn thấy. Hắn lại chậm rãi đi theo sau lưng của hai người.

Đám người phía sau biết Thanh Chủ làm vậy, chính là muốn trò chuyện riêng với Doanh Cửu Quang. Bọn họ không thích hợp lại đi theo. Tất cả đều ngừng lại. Hạ Hầu Thác và ba vị Thiên Vương khác nhìn nhau. Tất cả đều biết, sợ là vấn đề chính của chuyến này đã bắt đầu trồi lên mặt nước. Chỉ là không biết Thanh Chủ làm ầm ĩ như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì?

Đợi sau khi cách xa mọi người một chút, Thanh Chủ đột nhiên cười nói:

- Vừa rồi nhìn thấy Ngưu Hữu Đức kia, trẫm đột nhiên nhớ tới một việc. Cháu gái ngươi hiện tại hình như đang là thủ hạ của Ngưu Hữu Đức đúng không?