Phi Thiên

Chương 2720: Vạn vạn lần không ngờ tới (2)




Mà mặt trên căn bản không muốn để ý Miêu Nghị, khăng khăng chuyện Ngưu Hữu Đức bị hành thích là Cực Lạc giới đuối lý, cộng thêm bối cảnh Khấu Thiên vương đặt ở kia, không thể ứng phó qua loa, bằng không đổi thành người phổ thông chỉ sợ ngay cả cửa Địa Tàng tự đều vào không được, mơi giao cho Tịch Không hắn, để hắn lá mặt lá trái ứng phó mà làm, hắn có thể làm sao? Cũng chỉ có thể hết lần này tới lần khác nhẫn nhịn ứng phó Miêu Nghị, có điều lần này không cần quá đau đầu nữa rồi, mặt trên đã phái người đến xử lý.

- Ngưu tổng trấn trực tiếp dùng tinh linh hỏi dò là được, không đáng vì thế tự thân chạy một chuyến như này.

- Ai, thế chẳng phải quá vô lễ. Nhưng mà nếu đã tới rồi, còn mong pháp sư cho biết, chuyện thích khách đã co tiến triển gì chưa?

Tịch Không cười khổ một tiếng, đứng dậy khách khí vươn tay mời nói:

- Ngưu tổng trấn, mời đi theo ta.

Miêu Nghị sửng sốt, đứng dậy, kỳ quái nói:

- Đi đâu?

Tịch Không nói:

- Tới gặp người có thể làm chủ chuyện Ngưu tổng trấn truy hỏi.

Miêu Nghị ngạc nhiên:

- Ai?

Tịch Không khẽ cười nói:

- Ngưu tổng trấn theo ta đi gặp là biết.

Còn chơi trò bảo mật? Miêu Nghị hồ nghi nhìn ngó hắn từ trên xuống dưới một lượt, không tiện cự tuyệt, đành phải vươn tay cũng làm tư thế mời theo hắn ra ngoài khách sảnh.

Đám người đi tới hậu viên Địa Tàng tự, Tịch Không lại vươn tay ngăn lại Dương Triệu Thanh cùng Từ Đường Nhiên, ra hiệu hai người dừng bước, Miêu Nghị gật đầu tỏ ý, bọn họ đành phải đợi tại hậu viện.

Miêu Nghị cũng không sợ Địa Tàng tự có thể làm gì vơi mình ở ngay chỗ này, lần nữa theo Tịch Không lên lầu.

Đặt chân lên bậc thềm trên lầu, đi hết lối rẽ này tới lối rẽ khác, lên gần mười tầng sắp tiếp cận mặt đất, Tịch Không mới đưa tay hướng ngang dẫn đường tiến vào một hành lang mờ tối ánh đèn âm u, thần sắc các loại tượng thần phật trên vách tường hai bên rõ ràng có vẻ cao thâm khó lường.

Trước một cánh cửa lớn khá là rộng, lấp lánh đồng quang đầy vẻ cổ kính, Tịch Không dừng bước, vươn tay tỏ ý mời vào, hơn nửa còn là loại tỏ ý để Miêu Nghị tự mình đẩy cửa đi vào.

Ánh mắt Miêu Nghị hồ nghi bất định, nhìn nhìn Tịch Không trên mặt mang theo ý cười, lại nhìn nhìn cửa lớn đóng chặt, không biết trong hồ lô đứa này bán thuốc gì, bước lên trước một bước, vươn tay ấn trên cửa, chầm chậm phát lực đẩy ra.

Trong tiếng ông ông trầm muộn, khe cửa dần dần mở rộng, cảnh tượng sau cửa dần dần hé rộng, Miêu Nghị cảnh giác quan sát rõ ràng bên trong, nghẹn lời.

Bên trong cơ bản chìm trong hắc ám, một đạo ánh lửa không biết từ nơi nào chiết xạ ra như một đạo cột sáng, đánh tới trên một tôn Phật tượng khiến Phật tượng thoát ly hắc ám đứng sửng trong ánh sáng, khiến người nhìn cảm thấy khá là thâm trầm. Mà dưới Phật tượng cao lớn kia, một nữ tử thần hình uyển chuyển ngọc thể hoành trần, y sam khinh bạc, ở dưới quang tuyến cường liệt càng có vẻ mông lung, nhìn không rõ mặt mày, nhưng càng dễ kích thích người xem, máu nóng tuôn lên.

Miêu Nghị nháy mắt mở ra pháp mắt nhìn tới. nữ tử một tay chống đầu nằm ngang chính đang mỉm cười nhìn hắn, không phải ai khác, là Mị cơ Bồ Tát từng gặp qua tại Cực Lạc giới.

Miêu Nghị vạn vạn không ngờ được cư nhiên sẽ nhìn thấy nữ nhân này ở đây, tấn tốc quay đầu nhìn hướng Tịch Không, Tịch Không lại hợp thập cúc cung một cái xoay người rời đi.

Lại quay đầu nhìn hướng bên trong, Mị cơ Bồ Tát giơ tay ra, khẽ vẫy, cười nhẹ nói:

- Chẳng lẽ Ngưu đại nhân không dám tiến vào, sợ bần tăng ăn ngươi?

Bần tăng? Ta thấy ngươi là yêu tinh thì đúng hơn! Miêu Nghị thầm oán, ngoài mặt lại miễn cưỡng nặn ra ý cười, buông tay đẩy cửa mà vào, ngoài lỏng trong chặt, vẫn duy trì cảnh giác.

Thật sự là không vào cũng không được, bằng thực lực đối phương, nếu đối phương thật có ý đồ, mình cũng chạy không thoát, chẳng qua trong tay áo lại lấy ra tinh linh liên hệ với bên ngoài thông báo mình đang gặp mặt với ai.

Nhưng vừa vào trong sảnh đường rộng rải này, tiếng “cọt kẹt” dị vang vang lên, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện từng đạo quang trụ cắt vỡ hắc ám, chỉ thấy hai bên đứng hai dãy nữ nhân thân hình thướt tha, ăn mặc hở hang, từng người đồng thời lật chuyển một tấu vẻ quỷ dị âm ám trước đó, chỉ là quang tuyến trong cái không gian này cho người ta một loại cam giác không chân thực.

Sau người lại “ông ông” một tiếng, Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tên nữ tử đẩy lên canh cửa dày nặng đóng cửa phòng lai.

Cửa vừa khép, nữ tử hai bên trái phải đồng thời xoay người, ngư quán hai hàng hướng tới cửa hông hai bên hầu sảnh tan biển, chỉ có một người thoát hàng mà ra, đi tới quỳ ngồi dưới bậc thang nơi đặt Phật tượng tai chính sảnh, có vẻ như để hầu hạ Mị cơ Bồ Tát, hơi khẽ nghiêng đầu lặng lẽ nhìn Miêu Nghị, không phải người khác, cũng là người quen Miêu Nghị từng gặp qua, kẻ từng liều chết với hắn tại Độc tinh, Thương Hồng.

Trong lòng Miêu Nghị không khỏi thầm thì, làm trò quỷ gì đây, không đến nỗi dùng loại phương thức này tìm mình tính sổ chứ.

- Ngưu Hữu Đức bái kiến Mị cơ Bồ Tát.

Miêu Nghị đi tới trước bậc thềm chắp tay hành lễ, đắc ý lộ ra tinh linh trong tay cho đối phương xem, ám thị đối phương đừng làm loạn, ta đã thông báo tình hình ở đây cho người bên ngoài, xảy ra chuyện ngươi cũng đừng hòng thoát thân.

- Ha ha ha...

Mị cơ mềm giọng khẽ cười, eo khẽ uốn nhẹ, lười nhác ngồi dậy, đôi chân trần thuận thế trượt xuống một cấp bậc thềm, đứng lên, lắc lắc vòng eo mê người cùng đường cong bờ mông, khoan thai đi xuống, mắt sáng thâm thúy lấp lánh lên, mê người cực kỳ, nhìn đăm đăm Miêu Nghị, từng bước lại gần.