Phi Thiên

Chương 3139: Không thể cố chấp (2)




Dưới lầu các, mọi người không ai hé răng. Ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, trong lòng thật ra đều rơi vào cảm thán. Năm đó ở Tiểu thế giới một nhân vật nho nhỏ như vậy, không ngờ giờ này có thể đi tới bước này. Mục Phàm Quân đứng ở một đám hoa đưa mắt nhìn đâm đâm, thần tình vô cùng phức tạp.

Trên lầu các, cũng bày ra một cái la bàn, tỉnh đồ điều đi ra chính là đầm Hắc Long. Dương Khánh chưa trải qua tác chiến tinh không lần nào. Lúc này Kim Mạn đang thu thập tình huống giao chiến, đang tiến hành giảng giải trên la bàn, giải thích hết nghi ngờ cho Dương Khánh.

Sau khi nói xong, Kim Mạn thở dài:

- Trận đánh Dậu Đinh vực lúc trước, ta chỉ nói là dũng khí đáng khen. Giờ này xem ra, Thánh Vương đích thật là có thể chinh thiện chiến. Trận chiến này nếu Thánh Vương có thể toàn thân thối lui, chân chính là danh chấn thiên hạ! Giờ này xem ra, Đại chấp sự trước đó lo lắng không khỏi có chút lo cho cái nhỏ không được phóng khoáng rồi. Ngược lại thì Thánh vương quyết đoán không như bình thường, một mình dẹp nghị luận của mọi người. Tụ Hiền Đường tài lộ lớn như vậy, nói ném là liền ném ra ngoài. Bây giờ nhìn mà xem, Cận Vệ quân cũng sắp đến rồi, Đông quân tinh nhuệ muốn lật ngược thể cờ có thể tính là không lớn. Trừ phi Thánh vương xuất hiện sơ suất trọng đại về mặt quyết sách!

Câu nói kế tiếp, có chút mùi vị trêu chọc Dương Khánh.

Dương Khánh dường như chẳng hề nghe hiểu lời nàng trêu chọc, nhìn chăm chăm la bàn, yên lặng đưa mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu.

- Sắp xong rồi.

- Cái gì sắp xong rồi?

Kim Mạn ít nhiều có chút mờ mịt, không hiểu ý trong lời nói của hắn.

Dương Khánh cười cười, cũng không giải thích, lấy ra tinh linh.

Sau khi đến nơi chỗ đội ngũ Thanh nguyệt, Miêu Nghị chưa cởi giáp mà cứ kéo chiến giáp rào rào bước vào động núi. Thanh Nguyệt cùng mọi người liền nghênh tiếp, Thanh Nguyệt lại chủ động xin tội:

- Đều là ty chức lỗ mãng, khiến cho đại quân tổn thất trọng đại!

Miêu Nghị đưa mắt nhìn nàng một hồi, quyết đoán nói:

- Ưu khuyết điểm không nhắc tới bây giờ không phải là lúc nói chuyện này!

Đi tới bên cạnh ba người Mạnh Như, nhìn thương tích ba người, đặc biệt chú ý Ngao Thiết mất đi cánh tay kia, không nói gì, sải bước quay về trong động, đứng trước la bàn:

- Nhận được tình báo, quân địch lại dạt ra đội ngũ trăm vạn làm thám tử, có thể thấy được lòng tặc không từ! Nhưng không có gì phải sợ, chúng ta còn có đội ngũ gần 2 triệu, đối phương chỉ có chưa tới 3 triệu, còn phải điều động đội ngũ, 1 triệu làm thám tử. Mà Phá Pháp cung trên tay chúng ta đã có gần 14 vạn cây, tình trạng địch ta so ra thì trạng thái của ta tốt hơn trước khai chiến. Trước đó nếu đã không sợ, hiện tại lại càng không phải phải sợ! Điểm trọng yếu nhất chính là, địch quân nóng lòng tìm ta quyết chiến. Ta lại thừa cơ mà động, cho nên vẫn nghĩ biện pháp phân quân địch ra mà tiêu diệt. Hiện tại ra lệnh cho đại quân tranh thủ thời gian nghỉ dưỡng sức!

- Dạ vâng!

Chúng tướng cùng dạ rang, chắp tay đáp ứng.

Mọi người sau đó vây ở la bàn, thương thảo kế hoạch tác chiến kế tiếp.

Mạc Du ở một bên, gương mặt có vẻ bi thương, trên trăm vạn tử đệ Vưu tộc chết trận a!

Ngược lại thì Trường Hiển ở cạnh nàng trực tiếp tham dự đại chiến có vẻ ung dung, thần thái hình như có cảm ngộ. Trận chiến này đại quân Vưu tộc có thể nói là phát huy tác dụng trọng đại. Thì ra tử đệ Vưu tộc cũng có năng lực đánh trận với Đông quân tinh nhuệ đấy!

Có mấy người nhìn la bàn bên đó xong, không nhịn được chủ động tiến tới la bàn, vừa nghe Miêu Nghị cùng mọi người bàn bạc điều binh khiển tướng như thể nào, lắng nghe học tập, thái độ rõ ràng rất là ham học hỏi. Trải qua một trận đại chiến thanh tẩy, không ít người đều có biến hóa về tâm thái.

Bàn bạc tới nửa đường. Miêu Nghị tạm ly khai la bàn, lấy ra tinh linh, chính là tin từ Dương Khánh đến.

Dương Khánh sau khi khách khí, trực tiếp hỏi:

- Đại nhân chuẩn bị tiếp theo sau như thế nào?

Miêu Nghị:

- Đánh đều đã đánh rồi, cũng không còn có gì mà khách khí nữa. Bọn họ dám chơi ta liền dám phụng bồi!

Dương Khánh:

- Đại nhân! Không được đánh nữa, có thể thu tay lại rồi! Đội ngũ Vưu tộc không nói đại quân U Minh chỉ còn lại 60 ngàn người, đây đều là nền tảng tương lai của ngài a. Chẳng lẽ đại nhân đã quên tình hình năm xưa, không có thủ hạ nào có thể dùng sao? 60 ngàn người này tương lai cũng là trụ cột nòng cốt trấn giữ một phương cho ngài. Cho bọn họ đi đánh chết sạch rồi, chẳng lẽ tương lai lại muốn dựa vào người khác sao?

Lời nói này xoáy vào lòng Miêu Nghị. Miêu Nghị hơi trầm mặc, trả lời:

- Chỉ sợ ta chịu dừng tay, đối phương chưa chắc chịu dừng tay, đánh đến nước này, người đều đã đắc tội rồi, ta càng không thể yếu thế!

Dương Khánh tận tình khuyên bảo:

- Đại nhân, không được hành động theo cảm tình nữa, không thể cố chấp a! Có đôi khi thối lui một bước không phải là sợ hãi người, cũng không phải yếu thế, có đôi khi thu hồi quả đấm lại là vì tích súc lực lượng, để phát lực đánh ra tốt hơn!

Miêu Nghị:

- Ngươi có ý kiến gì?

Dương Khánh:

- Trước đó muốn đại nhân thu thập tù binh và thi thể chính là vì ép Doanh gia thu tay lại. Thuộc hạ đã nhận được tin tức thám tử của Lục đạo bên này tản ra hồi báo, Cận Vệ quân sắp đến rồi. Giờ đến lượt vội vàng gấp gáp chính là Doanh gia, chứ không phải là đại nhân. Nếu đánh nữa lưỡng bại câu thương thật không có bất kỳ ý nghĩa gì, thật sự là muốn bức ép Doanh Cửu Quang không thỏa hiệp bất kỳ đường sống nào, và đại nhân cũng không lấy được bất kỳ chỗ tốt nào. Một cuộc chiến tranh mà không có lợi ích thì còn cần dùng chiến tranh để làm gì? Hiện tại Doanh Cửu Quang đã bị ép không hạ được bậc thang, nếu đại nhân nguyện ý giúp Doanh Cửu Quang hạ bậc thang, che giấu sự thật Đông quân tinh nhuệ là cường đạo, song phương vẫn là có thể nói chuyện cùng nhau. Tụ Hiền Đường tổn thất lớn như vậy, đại nhân không muốn vớt về cả vốn lần lời sao? Đây chính là cơ hội tốt để sư tử ngoác to họng nuốt vào a!