Phi Thiên

Chương 3235: Nỗi buồn của Lệnh Hồ (2)




Hắn có chổ không biết, Hạ Hầu gia tộc đang âm thầm ra tay, Đông quân cảnh nội một số tu hành môn phái hầu như toàn bộ đều bị một bàn tay vô hình khống chế. Đối với người khác mà nói e rằng rất trắc trở, thế nhưng đối với Hạ Hầu gia mà nói không thấm vào đâu, muốn khống chế cũng rất đơn giản, nắm giữ vài điểm yếu một vài nhân vật trọng yếu trong môn phái vậy là đủ rồi, chuyện này vốn là chuyện Hạ Hầu gia cực kỳ am hiểu.

Thí dụ như điểm yếu của Miêu Nghị, Hạ Hầu gia vẫn đối với Miêu Nghị thờ ơ lạnh nhạt là vì sao? Chính là biết Miêu Nghị không thoát khỏi năm ngón tay của Hạ Hầu gia, Miêu Nghị thực lực trong mắt Hạ Hầu gia đều là đang vì Hạ Hầu gia, chỉ cần Hạ Hầu gia nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Miêu Nghị xong đời!

Đương nhiên, đây đều là Hạ Hầu Lệnh tạo nên, điểm này ngay cả Miêu Nghị cũng không biết, Hạ Hầu Lệnh quyết ý lật Doanh Cửu Quang, Lệnh Hồ Đấu Trọng còn muốn trông cậy vào là chuyện không thể, Hạ Hầu Lệnh ngay cả nhánh chân con muỗi cũng sẽ không cho hắn.

Đừng nói những môn phái này, thí dụ như người phía dưới Chiến Bình phản bội, có lẽ có người sẽ cho rằng là tình thế bức bách, e rằng người giám sát tả bộ sẽ cho rằng là công lao chính mình xúi giục, ai có thể ngờ đến trong đó có Hạ Hầu gia ngấm ngầm gây nên? Hạ Hầu gia nếu như ủng hộ Doanh Cửu Quang, ước chừng sẽ là một cảnh khác.

Hạ Hầu gia tại sao lại làm người ta kiêng kỵ, sau bao triều đại, chiếm giữ thiên hạ nhiều năm, nội tình thâm hậu người bên ngoài không cách nào tưởng tượng, thực lực có thể lật đổ mấy đời bá chủ lại nâng dậy mấy đời bá chủ không phải trò đùa.

Hạ Hầu Lệnh e rằng không khiến những huynh đệ kia phối hợp hắn chơi ván bạc lớn, nhưng nhờ có Tào Mãn giúp đỡ truyền lời đồn ở chợ đen, Tào Mãn đành phải phối hợp, khiến những huynh đệ khác biết thời biết thế, cũng không tiện cự tuyệt.

Nói cho cùng, chuyện của Doanh Cửu Quang Miêu Nghị chỉ là khởi đầu, nói nghiêm túc là có công lao quạt gió thổi lửa, nếu muốn nói đến lần này lật đổ Doanh Cửu Quang, nói thật ra là Hạ Hầu gia cùng Thanh Chủ liên thủ, song phương muốn liên thủ đem Doanh Cửu Quang đẩy vào chỗ chết.

Đương nhiên, Miêu Nghị cũng là lợi dụng điểm này.

Dần Lộ Nguyên soái phủ, Lệnh Hồ Đấu Trọng T phu nhân Thiệu Hương Hoa ngồi ngay ngắn ở trong chính sảnh, chân mày nhăn lại, giữa lông mày tràn đầy sầu lo, nàng lo lắng cũng chính là điều Lệnh Hồ Đấu Trọng lo lắng.

Lúc đầu, nàng cũng không muốn tới nơi xa như vậy, chỉ là lo lắng đại soái xuất chinh sinh tử khó liệu.

Mà bây giờ trong chính sảnh một ông già đang ngồi đó mắt la mày lém nói với nàng chuyện của Lệnh Hồ Đấu Trọng, thực sự là miệng lưỡi lưu loát, nói về nỗi lo của Lệnh Hồ Đấu Trọng. Lão ấy tên là Tống Viên Đức, là cậu họ của Thiệu Hương Hoa.

Đối với cậu họ này, Thiệu Hương Hoa thật sự là không có cảm tình, nói lời khó nghe, chính là điển hình của chơi bời lêu lỏng, hết ăn lại nằm. Năm đó khi chạy đến tìm Thiệu Hương Hoa nói muốn làm quan, Thiệu Hương Hoa nể mặt thân thích mới giúp đỡ, ai ngờ vị cậu họ này khoe khoang quá mức, đem chuyện làm lớn, chọc giận Lệnh Hồ Đấu Trọng trọng, bị Lệnh Hồ Đấu Trọng cho về tay không. Lệnh Hồ Đấu Trọng cảnh cáo Thiệu Hương Hoa, bùn nhão không đắp được tường sẽ chỉ hỏng việc, không được trọng dụng!

Vi cậu họ này không có quan hệ tốt như vậy, lại làm cái gì cũng không thành, cuối cùng chỉ biết chạy tới xin cứu tế.

nói trắng ra là chạy tới đưa tay đòi tiền.

Thiệu Hương Hoa cũng là tiếc rèn sắt không thành thép, muốn không để ý tới hắn, nhưng vị này cùng mẫu thân mình dù sao cũng là huynh muội, không nể tình thứ khác cũng phải nể tình cảm mẫu thân đã qua đời của mình, chỉ cần vị này không gây sự, đòi tiền là sẽ cho một ít, dù sao bên này cũng không thiếu tiền.

Thiệu Hương Hoa nghĩ là, đợi vị này qua đời sẽ triệt để cắt đứt quan hệ cùng nhà này, cái gọi là đời thứ nhất là người thân, đời thứ hai là họ hàng, đời thứ ba đời thứ tư mới có thể coi như người lạ, đại khái cũng là ý đó. Nhưng chỉ cần vị này sống một ngày, Lệnh Hồ gia quyền cao chức trọng, có chút danh tiếng dù sao cũng phải chú ý, để thân thích nghèo khổ lời đồn truyền đi cũng thất đức, bề ngoài tất cả mọi người đều như vậy, người giàu đều quan tâm chuyện này.

Ai nghĩ vị cậu họ này cầm tiền rồi, lại lo lắng Lệnh Hồ Đấu Trọng qua đây hỏi.

Thiệu Hương Hoa vốn cảm thấy buồn cười, chuẩn bị nghe vài ba câu thì đuổi hắn đi, ai ngờ lại phát hiện cậu họ này nói có vài phần đạo lý, tiếp tục nghe.

Đợi cậu họ phát biểu hết “cao kiến” xong, Thiệu Hương Hoa hồ nghi nói:

- Cậu họ, ngươi làm sao lại quan tâm tới chuyện này?

Tống Viên Đức sửng sốt một chút, hạ nhân đi theo đứng ở bên cạnh ánh mắt nhanh chóng quan sát một cái, bưng tách trà trên bàn dâng lên.

- Lão gia, uống tách trà nhuận giọng.

Tống Viên Đức nhanh chóng mở nắp chén sùng sục sùng sục uống vài hớp, nhân cơ hội che giấu, cũng nhân cơ hội suy nghĩ một chút.

Buông tách trà xuống, Tống Viên Đức sờ lên vòng tay trừ vật ở cô tay một cái, vội ho một tiếng cười nói:

- Hương Hoa, chúng tạ dù sao cũng là người một nhà, đại soái tốt, ta mới có thể tốt được không phải sao.

Thiệu Hương Hoa liếc mắt nhìn vòng tay trừ vật trên cổ tay hắn, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, náo loạn nửa ngày chỉ vì chuyện này, lo lắng Lệnh Hồ gia sụp đổ về sau không có nơi đưa tay đòi tiền.

Nàng xem như là đã hiểu, nhưng cũng cảm thấy vui mừng, vị cậu họ này dầu gì dù sao cũng là hy vọng Lệnh Hồ gia tốt, nhiều năm như vậy tiền cũng coi như không phí công cho, cuối cùng cũng có chút lương tâm. Nàng mỉm cười nói:

- Cậu họ cũng hiểu những thứ này?

Vừa nghe câu khinh bỉ này, Tống Viên Đức nhất thời trong đầu không phục, trợn mắt nói:

- Hương Hoa, lời này của ngươi, chuyện dùng đầu óc một chút khong động chân tay ai không biết chứ! Ta không có vị trí thích hợp... nếu không... Không kém người khác đâu.

Thiệu Hương Hoa vội vàng chặn lại, sợ vị này lại nói với nàng muốn làm quan, đổi chủ đề hỏi:

- Nói như vậy, Doanh thiên vương một khi bất trắc, đại soái chẳng phải là không còn đường sống sao?

Tống Viên Đức thuận liền nói:

- Ai bảo vậy, mắt nhìn thiển cận, có thể dựa vào Thiên Tẫn cung! Thiên Tẫn cung không phải còn có địa bàn lệ thuộc trực tiếp sao!