Phi Thiên

Chương 3499: Trận chiến công thành danh toại (2)




Hắn thu tinh linh lại, chả thèm để ý tới nữa luôn. Đùa kiểu gì vậy, mọi chuyện đã tới nước này, làm gì có chuyện Miêu Nghị tha thứ cho kẻ ngăn cản kê hoạch của mình.

Ở bên kia, sắc mặt già nua của Vũ Văn Xuyên ở tỉnh không lúc xanh lúc trắng, nhưng ánh mắt đầy độc ác, bị đống lời dọa nạt của Miêu Nghị làm tức đến mức mặt cũng rúm ró cả lại. Vũ Văn Xuyên đã khách khí gọi Vũ Văn Xuyên hai tiếng lào đệ, ai ngờ Miêu Nghị lại chẳng thèm nể mặt như vậy.

Nhưng mà có một số việc vẫn phải khuất phục hiện thực, nếu thật sự chọc Ngưu Hữu Đức tức đến mức Vung binh đánh đuổi, khiến thực lực của mình bị giảm sút vô cùng thì e là tính toán nhỏ của y sẽ bị phá hỏng mất, quan trọng là tên điên Ngưu Hữu Đức này có thể sẽ nói gì làm đấy. Hạo Đức Phương và Bàng Quán bên kia Ngưu Hữu Đức có thể chọn một trong hai bất cứ lúc nào, tự do hơn y rất nhiều.

Vừa nghĩ tới việc Miêu Nghị chỉ dựa vào năm mươi triệu nhân mã là có thể nhanh chóng đánh tan một trăm triệu đại quân của họ Bàng, sức chiến đấu này khiến y không thể không nghĩ tới hậu quả nếu chọc giận Miêu Nghị. Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, suy cho cùng thì cũng chỉ giúp Ngưu Hữu Đức ngăn cản một ít truy binh thôi mà, chẳng phải chuyện to tát gì cho lắm. Vũ Văn Xuyên căng khuôn mặt già nua lên, hạ lệnh:

- Lập tức điều ba mươi triệu nhân mã ngăn cản truy binh cho đại quân U Minh, giữ chân một hồi là được bảo tồn thực lực, không cần phải liều mạng...

Loạn Nam quân, quan ải từ khu Tử Mậu tới khu Dần Quy xảy ra chiến sự với quy mô lớn nhất, chém giết khốc liệt nhất, đương nhiên hấp dẫn sự quan tâm của thế lực khắp nơi, người thông minh đều biết, chỉ e đây là trận chiến quan trọng quyết định thắng thua, một bên liều mạng tấn công, một bên liều mạng ngăn cản.

Quảng Thiên Vương Phủ, Quảng Lệnh Công nhìn chằm chằm la bàn tinh đồ, vuốt râu trầm ngâm nói:

- Hạo Đức Phương ở bên kia còn đang kiên trì hiện giờ chỉ xem xem cánh thân quân này của y liệu có thể tiến vào kịp thời hay không. Nếu có thể tiến vào là có thể giải vây cho Hạo Đức Phương, nếu không thể tiến vào thì ưu thế của Hạo Đức Phương sẽ chẳng còn nữa.

Câu Việt đứng bên cạnh cất tinh linh trong tay đi, sắc mặt nghiêm trọng, nói:

- Vương gia. Bàng Quán triệu tập một trăm triệu trọng binh ngăn cản đại quân U Minh!

Quảng Lệnh Công quay đầu lại hỏi:

- Không đỡ nổi một đòn! Bị Ngưu Hữu Đức dẫn quân đánh tan, không thể ngăn cản đại quân U Minh! Thế tiến công của đại quân U Minh quá mức hung mãnh, một trăm triệu nhân mã chỉ kiên trì được vẻn vẹn một khắc đã bị đánh bại!

- Hả? Quảng Lệnh Công hít vào một hơi khí lệnh:

- Một trăm triệu nhân mã chỉ kiên trì nổi một khắc đã bị năm mươi triệu nhân mã đánh tan?

- Tình hình sao rồi?

Câu Việt trầm giọng đáp:

Câu Việt gậy đầu:

- Thám tử quan sát trận chiến từ xa truyền tin về, nói thế tiến công của đại quân U Minh quả thực vô cùng hung mãnh, hiện giờ Bàng Quán triệu tập lại đại quân đuổi theo không tha. Ngưu Hữu Đức không có y dây dưa, tiếp tục tiến về phía trước.

- Rốt cuộc tên này muốn làm gì?

Quảng Lệnh Công cau mày thầm hỏi một tiếng, đột nhiên hai mắt sáng lên, dán mắt vào la bàn, rồi lại nhanh chóng điều chỉnh tinh đồ, kiểm tra đường hành quân của Miêu Nghị lần nữa, đợi tới khi tinh đồ lại quay về khu Tử Mậu, chỉ tay một cái, quả quyết nói:

- Ngưu Hữu Đức muốn tới đây, mục đích của hắn là dẫn quân tham dự trận quyết chiến này!

Mọi việc đã tới nước này, đại quân của Miêu Nghị đã cách khu Tử Mậu không xa, rất để khiến người ta tưởng tượng.

- Câu Việt bỗng nhiên hồi phục tinh thần, nhanh chóng bấm ngon tay tính đường đi của Miêu Nghị rồi gật đầu liên tục nói:

- Không sai! Hóa ra ngay từ lúc đầu hắn đã đi đường tắt chạy tới vùng quyết chiến ở khu Tử Mậu, chẳng trách trên đường hành quân hắn không chút dây dưa, liên lục đi lại trong ba đường cảnh nội! Nói cách khác, từ lúc bắt đầu hắn đã liệu được khu Tử Mậu sẽ có một trận quyết chiến phân rõ thắng thua. Năng lực phán đoán thể cuộc chiến trường của hắn thật sự quá mạnh mẽ, mọi người đều nói hắn năng chinh thiện chiến, hôm nay mới biết quả thật là danh bất hư truyền.

- Sau trận chiến này, hắn sẽ giữ vững uy doanh một đời minh tướng! Quảng Lệnh Công ngắt lấy chòm râu, nghiến răng nói, bổng thở dài.

- Đáng tiếc không thể chiêu mộ hắn về dưới trướng bản vương. Ngưu Hữu Đức là đồ có mắt không tròng mà, lẽ nào nha đầu Mị Nhi có gì không tốt ư? Nhan sắc, nhân phẩm, địa vị, xuất thân có chỗ nào không xứng với hắn chứ?

Khấu Thiên Vương Phủ, Khấu Lăng Hư đứng trước la bàn tinh đô quay người sang phía khác, hình như không muốn nhìn thêm nữa, chắp tay lắc đầu:

- Lợi hại! Trận chiến này chính là trận chiến giúp Ngưu Hữu Đức công thành danh toại, luận về năng lực thông soái trên chiến trường, chiên tướng trong thiên hạ chưa chắc đã có người hơn được hắn!

Khấu Tranh sững sờ nhìn chằm chằm la bàn tinh đồ, hồi lâu không nói gì, một đường đánh tới của Ngưu Hữu Đức. đương nhiên mãi tới khi phụ nhân và Đường thúc nhìn thấu, nói rõ ra mình mới biết rõ y đồ chiến lược của Ngưu Hữu Đức. Ngay từ khi bắt đầu Ngưu Hữu Đức đã định liệu được nơi Hạo

- Bàng thật sự quyết chiến, điều này quả thực quá mức tưởng tượng!

Ở Ly Cung, Thanh Chủ nện một quyền lên la bàn tinh đô, hừ lạnh nói:

- Chạy thẳng tới nơi quyết chiến, chẳng lẽ tên này không sợ xảy ra điều gì bất trắc trên đường, khăng khăng chắc chắn mình có thể chạy tới đúng lúc ư?

Phá Quân ở cạnh lạnh lùng nói:

- Sự thực chứng minh cho dù trên đường có chuyện bất trắc cũng chẳng ngăn nổi hắn, vừa rồi còn đánh tan một trăm triệu nhân mã tập trung của Bàng Quán chỉ trong một khắc, đây chính là tự tin, tự tin tới mức coi anh hùng thiên hạ như không! Nói ra thì, vốn là tướng tài hiếm gặp mà cận vệ quân ta bồi dường ra, nhưng vẫn bị sự nghi ngờ của bệ hạ ép tới mức không thể không tự lập!

Thanh Chủ trừng lớn mắt:

- Chẳng lẽ ngươi không thấy hắn có ý đồ không tốt sao? Phá Quân:

- Thần không tin lúc ban đầu hắn đã nghĩ nhiều đến thế. Ban đầu e là chính hắn cũng không biết bản thân có thể đi tới hôm nay, con người ta có đôi khi là bị ép mới làm những chuyện ấy!