Phi Thiên

Chương 351-1: Uy lực Trấn Sơn Chùy (Thượng)




Cảnh tượng này nhìn tương đối dọa người, bọn Miêu Nghị ẩn thân trên núi cũng hít một hơi khí lạnh, đây là pháp bảo gì… Làm sao một tu sĩ Thanh Liên có thể đồng thời điều khiển nhiều pháp bảo nhị phẩm như vậy???

Lỗ Tư Bình trợ giúp sư huynh thách đấu hai mắt trợn tròn, cũng sợ hết hồn.

Đừng nói là y, ngay cả Triệu Linh Đồ lòng tin tràn đầy cũng bị dọa sợ đến sắc mặt kịch biến. Nhiều bảo vật như vậy đồng loạt ra tay, Trấn Sơn Chùy mình không thể nào chống đỡ được, chắc chắn sẽ nghiền nát mình thành thịt vụn, nhất thời hối hận lúc nãy đã không chịu nghe lời Miêu Nghị.

Nhưng muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, Ba Văn Cảnh vung chỉ điểm tới, hơn vạn thanh thước đen thoáng hiện bảo quang màu xanh đã như gió lốc rợp trời phủ đất cuốn tới.

Sắc mặt đám người Du Bách Hưng cũng tái nhợt, hối hận không nên ở lại xem cuộc chiến, rốt cục hiện tại cháy thành vạ lây.

Bọn Miêu Nghị ẩn thân trên núi thấy vậy, tim ai nấy như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Triệu Linh Đồ không còn kịp chạy giữ mạng nữa không thể không liều mạng, thiết chùy đen trong tay hiện lên bảo quang màu xanh, trong nháy mắt đón gió hóa lớn. Rất nhanh đã hóa thành một cự chùy cao hai mươi thước, đường kính chừng mười thước, nằm trong bàn tay nhỏ bé của Triệu Linh Đồ có vẻ buồn cười, giống như đang cầm một ngọn núi.

Cảnh tượng này cũng khiến cho bọn Miêu Nghị trợn mắt há mồm.

Thước đen như gió lốc mưa sa ập tới, Triệu Linh Đồ nhanh chóng vung chùy ném ra ngoài.

Thể tích cự chùy tuy lớn nhưng thế đập ra kỳ quái, lại tạo ra tiếng sấm gió ầm ầm đánh tới, khí thế thật là kinh người.

Cự chùy vung lên cao đập vào thước đen ập tới như mưa bấc.

Ầm! Giống như một tiếng sấm động giữa trời quang.

Xuất hiện tình huống khiến cho mọi người suýt chút nữa rơi con ngươi ra ngoài, mưa thước đen đầy trời đột nhiên biến mất, chỉ thấy một cây thước đen bị cự chùy đập cho bảo quang màu xanh ảm đạm, bay ngược ra sau.

Lúc này mọi người mới hiểu, thì ra thước đen chỉ có một là thật, những thước khác chỉ là hư ảnh. Bất quá hư ảnh này cũng hết sức dọa người, bằng pháp nhãn mọi người lại không cách nào nhìn thấu, lại có thể mê hoặc pháp nhãn mọi người.

Trước đó mọi người còn khiếp sợ không hiểu vì sao một tu sĩ Thanh Liên có thể điều khiển nhiều pháp bảo nhị phẩm như vậy, bây giờ cuối cùng tìm được nguyên nhân, chẳng qua là chỉ có bề ngoài mà thôi. Bất quá bảo vật này cũng thật là đáng sợ, pháp nhãn không cách nào nhìn ra thật giả, một khi đánh tới, dù là ai cũng không cách nào phân biệt, mười phần sẽ bị hàng thật lẫn trong đó ám toán, thật sự là bảo bối tốt để giết người đoạt bảo.

Một chùy đánh ra phá tan hư ảnh Linh Ảo Xích, áp lực hùng mạnh trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, Triệu Linh Đồ cũng có hơi kinh ngạc trợn mắt há mồm. Y chỉ là vì bảo vệ tính mạng tùy tiện đập một chùy, lại đập trúng chân thân trong hàng ngàn hàng vạn hư ảnh, chẳng lẽ mình may mắn tới mức như vậy?!

Tất cả người xem cuộc chiến đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là đám người Du Bách Hưng phía sau y, thiếu chút nữa bị hù dọa toát ra mồ hôi lạnh toàn thân. Lúc này mới phát hiện mình quá lo lắng, vẻn vẹn mấy người Triệu Linh Đồ đã dám ra sân ứng chiến, tất là có một số thủ đoạn.

Ba Văn Cảnh thi triển Linh Ảo Xích sắc mặt kịch biến, pháp bảo đối phương là gì, sao có thể tìm được chính xác chân thân Linh Ảo Xích giáng cho một đòn như vậy, chuyện này chưa bao giờ có!

Đồng thời khiếp sợ với uy lực hùng mạnh Trấn Sơn Chùy, Ba Văn Cảnh thân là người cầm bảo có liên lạc với Linh Ảo Xích phóng thích ra, biết Linh Ảo Xích đã bị thương nặng, bị một đòn đối phương đánh cho bị thương nặng. Phần lớn năng lượng bên trong Linh Ảo Xích đã bị một chùy đánh cho hỏng mất, đã không cách nào thi triển một lần nữa, trừ phi bổ sung năng lượng đầy đủ trở lại.

Nhưng lúc này đang ở trên chiến trường, chắc chắn địch nhân không cho y thời gian bổ sung năng lượng.

Ba Văn Cảnh thế nào cũng không nghĩ tới, Linh Ảo Xích đi tới Tinh Tú Hải luôn luôn đánh đâu thắng đó hôm nay lại gặp phải khắc tinh, đối phương chỉ xuất một đòn đã phá Linh Ảo Xích.

Bất quá cũng không thể khinh thường uy lực bản thân Linh Ảo Xích, mặc dù bị thương nặng nhưng cũng chặn lại được một đòn của Trấn Sơn Chùy.

Linh Ảo Xích bị đánh bay, Trấn Sơn Chùy bay vù vù trở về tay Triệu Linh Đồ.

Mắt thấy pháp bảo đối phương bị đánh cho bảo quang tan rã, Triệu Linh Đồ há chịu bỏ qua cơ hội này, cự chùy từ trên trời giáng xuống, hai cánh tay ôm cán chùy giáng xuống một đòn nữa.

Mặc dù nhìn qua tỷ lệ giữa người và chùy chênh lệch khá tức cười, nhưng tựa hồ Triệu Linh Đồ lại có đủ sức lực gánh cả một ngọn núi, cự chùy trong tay y nhẹ nhàng bay ra.

Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra hiển nhiên điểm này không liên quan với lực lượng của y mạnh hay yếu, mà là một phương pháp điều khiển Trấn Sơn Chùy.

Trấn Sơn Chùy to lớn phát ra tiếng sấm gió ầm ầm lần nữa, nhanh chóng xoay tròn trên không trung, vượt qua không trung với tốc độ nhanh không thể nào tin được, điên cuồng đập thẳng tới Ba Văn Cảnh.

Một bóng đen cực lớn nháy mắt từ trên trời giáng xuống, mang theo uy lực sấm gió ầm ầm. Chùy chưa tới mặt đất đã bốc lên bụi đất tung bay, gió mạnh cực kỳ.

Đệ tử Thương Hải môn đột nhiên ngẩng đầu nhìn đến chùy khổng lồ đập xuống, có thể nói là bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, trốn đã không còn kịp nữa, rối rít múa may vũ khí trong tay đánh trả chùy đang giáng xuống, liều mạng một phen.

Nhưng hành động này chẳng khác nào chuồn chuồn lay cột đá, chùy khổng lồ như vậy lấy tốc độ nhanh như vậy đập tới, có thể tưởng tượng được lực đạo hùng mạnh tới mức nào.

Keng keng keng… hổ khẩu tay cầm vũ khí từng người rách toạc đổ máu, vũ khí trong tay từng món một bay đi, trơ mắt nhìn mặt chùy cực lớn nện xuống đầu, mắt ai nấy lộ vẻ hoảng sợ vô hạn, kinh hãi không cách nào hình dung.

Ba Văn Cảnh đã bị chấn gãy cổ tay, hổ khẩu đầm đìa máu tươi lộ ra vẻ tuyệt vọng, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi sợ từ sâu trong linh hồn, lần đầu tiên phát hiện mình không biết trời cao đất rộng, lần đầu tiên phát hiện ước mơ của mình nực cười tới mức nào. Lần đầu tiên phát hiện phong độ ung dung nho nhã của mình đối mặt với cái chết lại trở nên hèn mọn tới mức nào.

Biết bao nhiêu người không chịu đi Tinh Tú Hải, mình dựa vào cái gì lại cảm thấy hùng mạnh hơn người khác, muốn tới tranh tài?! Thì ra cường giả trong thiên hạ nhiều không đếm xuể, chẳng qua là mình chưa gặp mà thôi, từ đó dần dần sinh ra kiêu ngạo…

Cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi rốt cục bị cự chùy đập cho tan tác, trước mắt tối sầm.

Á…

Ầm!

Mặt đất chấn động nứt toác ra, tiếng người kêu thảm thiết, tiếng long câu hí hoảng sợ nháy mắt bị che lấp.

Từng dòng máu tươi bắn ra bên dưới chùy, ngay sau đó nửa đoạn cự chùy vùi sâu xuống đất, bốn phía xuất hiện những khe nứt trông vô cùng ghê sợ.

Kình phong hùng mạnh cuốn bụi đất lan ra bốn phía, suýt chút nữa thổi bay người xung quanh, cả người lẫn long câu lảo đảo.