Phi Thiên

Chương 3542: Huyết mạch chưa ngừng (1)




Miêu Nghị không khỏi nghĩ đến cảnh trước khi Hạo Đức Phương tự vẫn cầm lấy tay Tô Vận cầu xin hắn buông tha nàng, trước khi chết vẫn nhớ tới việc tranh thủ đường sống cho nữ nhân này.

Cũng có chút hiểu Tô Vận lúc đó vì sao không cực lực ngăn cản Hạo Đức Phương tự vẫn.

Cảnh Hạo Đức Phương hoành đao tự vẫn chặt đứt đầu mình mang cho hắn khiến hắn đến nay chấn động khó quên, cảnh trước mắt vô cùng đau thương cũng làm hắn khó quên.

Một nam một nữ. Miêu Nghị có chút không biết nên hình dung bọn họ như thể nào, đã yêu nhau như vậy. Vì sao lại không chịu vượt qua?

Tiếng tiểu thương cảm dừng lại, Tô Vận mới phát hiện Miêu Nghị đã chắp tay đứng ở trước mặt, cũng không xóa đi vẻ mặt ngân lệ, nhìn bia mộ nói:

- Ta có phải nên chúc mừng ngươi hay không?

- Chỉ cần không hận ta là được. Miêu Nghị buông tiếng thở dài, đồng thời hướng về phía bia mộ liên tục cúi lạy ba lần.

Tô vận:

- Không có gì đáng hận hay không, như Vương gia lúc còn sống đã nói, thắng làm vua thua làm giặc, thua chính là thua, Vương gia và ta không phải là người không thể đánh bại, Hạo gia cả nhà đã chết hết. Ngưu thiên vương cũng không cần lo lắng Hạo gia trả thù.

Dứt lời chậm rãi hướng về phía nhà tranh đi tới.

- Còn gì muốn biết cứ hỏi ta, việc ta hứa với Vương gia, ta sẽ làm được. Ngưu thiên Vương nếu như cảm thấy giữ lại ta không an lòng, có thể diệt trừ ta!

Miêu Nghị ánh mắt nhìn theo nàng.

- Ngươi muốn xin chết sao?

- Chuyện này dường như không phải chuyện Ngưu thiên Vương quan tâm.

Miêu Nghị bình tĩnh nói:

- Trên đời này không chỉ Tô Vận ngươi xem trọng lời hứa. Hạo Vương gia trước khi lâm chung đem các ngươi giao cho ta, nhất là ngươi, ta đồng ý với hắn cho các ngươi đường sống nhất định sẽ tận lực làm bằng được.

- Ngươi có thể làm được là tốt rồi, những thứ khác đều là chuyện của mỗi người, tốt xấu không cần ngươi lo lắng. Tô Vận tiến vào trong túp lều, đóng cửa lại.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm căn nhà tranh, gằn từng chữ:

- Hạo Vân Thiên ở trong tay ta!

Cửa phòng đang đóng bỗng nhiên mở ra, Tô Vận thân ảnh lại xuất hiện ở cửa, mở to hai mắt nhìn hắn.

- Ngươi nói cái gì? Miêu Nghị chậm rãi đến gần nhà tranh.

- Hạo gia người vẫn chưa chết hết, tôn tử của Hạo vương gia Hạo Vân Thiên còn sống. Hạo gia đèn nhang vẫn chưa dứt đoạn

Tô Vận trân chối nhìn hắn

- Chuyện u tuyền năm đó là ngươi làm? Miêu Nghị đáp.

- Ngươi vừa nói Hạo gia cả nhà chết hết, bảo ta không cần lo lắng Hạo gia trả thù, ta cũng tôn kính Hạo Vương gia, cho nên vẫn không động đến Hạo Vân Thiên, bây giờ ta càng không muốn động đến hắn, bởi vì ta không muốn chặt đứt đèn nhang của Hạo gia. Nhưng bây giờ, ta cực kỳ lo lắng một việc, vạn nhất Hạo Vân Thiên ngày nào đó cấu kết với bộ hạ cũ Hạo gia ý đồ khôi phục lại Hạo gia tìm ta báo thù thì làm sao? Nếu như ngươi chết, ta lo lắng không ai có thể quản thúc được những bộ hạ cũ trung thành với Hạo Vương gia, thực sự không được, ta chỉ có thể trừ cỏ tận gόc Hạo gia. Triệt để làm cho Hạo Vương gia đoạn tử tuyệt tôn.

ngoại trừ hậu hoạn, khi cần thiết, bộ hạ cũ của Hạo Vương gia...

Nói còn chưa dứt lời, lời còn lại chắc rằng đối phương cũng hiểu ra.

Tô Vận nắm chặt hai tay, buông lỏng đôi môi đang mím chặt, đưa ra yêu cầu.

- Ta muốn gặp Hạo Vân Thiên! Miêu Nghị chậm rãi gật đầu, đồng ý.

Luyện ngục Vô lượng tinh, trời xanh biển xanh, hải đảo bốn phía tươi tốt rậm rạp, bãi cát trắng tinh sạch sẽ.

Trên đảo một tòa đại trang viên, từ trên xuống dưới nhà họ Bàng gia quyến toàn bộ ở chỗ này, bốn phía nhìn không thấy thủ vệ, chỉ hạn chế bọn họ không thể rời khỏi hải đảo này, trước mắt an toàn được bảo đảm, người nhà họ Bàng cũng dần dần an tâm.

Bàng Quán chân trần đứng ở trên bờ cát, sóng biển ở dưới chân tới rồi lại lui, một mình nhìn về phương xa, không biết người ở chỗ nào.

Một nữ nhân quyến rũ từ trong rừng chậm rãi đi ra, đi tới phía sau Bàng Quán, cười nói:

- Nơi đây rất an toàn, không cần lo lắng.

Bàng Quán bỗng nhiên quay đầu, cô gái trước mắt nhìn quen thuộc quá, chắc là đã gặp ở đâu, lại nhớ không môi tên gì, không khỏi hỏi:

- Ngươi là?

Nữ nhân quyến rũ cười nhạt nói:

- Bích Nguyệt! -Ah! Bàng Quán bổng nhiên nhớ ra, vuốt cằm nói:

- Đúng rồi, ngươi là Thiên Nguyên phu nhân Bích Nguyệt.

Thiên Nguyên phu nhân... Nói thế làm cho Bích Nguyệt vẻ mặt hơi xấu hổ, sau đó đi tới trước mặt Bàng Quán, ra tay đấm hơn mười ngón tay trên người Bàng Quán mới thả tay.

Bàng Quán chậm rãi thở ra một hơi lần nữa cảm nhận được pháp lực dâng trào, khống chế trên người rốt cục được loại bỏ, cảm giác có thể tung hoành trong thiên địa lần nữa đã trở về, nhìn chằm chằm Bích Nguyệt hỏi:

- Đây là nơi nào?

Bích Nguyệt cười khổng đáp, trên bàn tay lấy ra hai tinh linh.

- Bàng Tiêu Tiêu và Trân Hoài Cửu lo lắng cho sự an toàn của các ngươi, truyền tin về đi, nói ngắn gọn thôi.

Bàng Quán hơi trầm mặc, buông tiếng thở dài, đối phương đã dám giải khống chế cho mình, chắc chắn không thể để hắn trốn đi, phất tay đem hai tinh linh ra đặt vào trong tay, kiểm tra qua, là đồ đạc của mình, phía trên cũng đích xác là pháp ấn của Trần Hoài Cữu và nữ nhi mình, sau đó mới lần lượt liên hệ.

Đợi hắn buông tinh linh ra, Bích Nguyệt lại đưa tay ra.

- Tinh linh đưa cho ta, định kỳ sẽ để ngươi liên lạc với bọn họ.

- Cả nhà ta đều đã như vậy, chẳng lẽ còn lo lắng ta sẽ giở trò quỷ gì hay sao, tinh linh cứ đề ở chỗ ta đi!.

Bích Nguyệt lắc đầu:

- Vẫn là giao cho ta thì hơn!, như vậy tốt cho tất cả mọi người.

Bàng Quán dò xét một câu

– Ta nếu không giao thì sao?