Phi Thiên

Chương 3733: Nhất giảo cao hạ (2)




Trước đó Dương Khánh còn tưởng Miêu Nghị có tính toán khác, nhìn thấy cục diện không có gì biến hóa, mới ý thức được không ổn, vội vàng ném lại mẹ con Thanh Nguyên Tôn, chạy trở về hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Vương gia, chỉ sợ hiện tại ai cũng đều có thể nhìn ra vương gia cùng Thanh Nguyên Tôn là một nhóm, điều này tuyệt đối đã giẫm lên giới hạn sau cùng của Thanh Chủ, sợ là Thanh Chủ đã không nhẫn nại được nữa, sắp muốn ra tay với vương gia!

Dương Khánh một mặt đắng chát lắc đầu nói.

Dương Triệu Thanh nghe mà không dám ho he tiếng nào, mới biết nơi này náo đến sục sôi cũng chưa hẳn bằng được tĩnh quan kỳ biến của Thanh Chủ, trong lòng toát ra hàn ý, tay chân có phần phát lạnh.

Ngay đúng lúc này, Miêu Nghị sợ hãi cả kinh, lấy ra tinh linh, liên hệ một phen, ngẩng đầu nhìn hương Dương Khánh, cắn răng nói:

- Sợ là không ngoài sở liệu của tiên sinh, Thượng Quan Thanh hướng bản vương phát ra thông điệp sau cùng, truyền ý chỉ Thanh Chủ, để bản vương xuất binh diệt đi U Minh đại quân, nếu không liền diệt bản vương!

Dương Khánh vội vàng ấn ấn tay:

- Vương gia chớ gấp, trước ổn định hắn, cứ nói đàm phán cái đã! Không đến vạn bất đắc dĩ, Thanh Chủ không có tuyệt đối nắm bắt là sẽ không liều đến người chết ta sống với Hạ Hầu gia, hắn không rõ tình trạng Hạ Hầu gia, chính là nhược điểm lớn nhất của hắn, lấy nhược điểm nay làm cơ sở, thông qua đàm phán ổn định hắn!

Miêu Nghị gật đầu, tạm thời hắn cũng nghĩ không ra tuyển chọn khác, lúc này chỉ biết chiếu theo phân phó của Dương Khánh mà làm.

Đợi đến tinh linh thu lại, Miêu Nghị thổ ra một hơi dài, nói:

- Đã tạm thời ổn định, bên kia nói sẽ an bài Hoa Nghĩa Thiên tới tìm bản vương đàm phán!

- Tốt! Như thế là tốt nhất!

Dương Khánh cũng trùng trùng thở phào một hơi, trong lòng không khỏi mừng thầm, may mà hắn trở về kịp thời, chứ không thiếu chất đã làm hư đại sự. Chỉ là hắn có điểm kỳ quái, đến như thế cục diện, Bạch chủ kia tránh ở sau lưng sao mãi không thấy có động tác gì? Trước đây trong lòng hắn cũng tồn tâm may mắn ở phương diện này, muốn thừa dịp mắt lạnh bàng quan nhìn xem Bạch chủ kia rốt cục ra làm sao, chỉ có khiến Bạch chủ ra tay, mới có thể được đến một ít tin tức mà mình muốn biết, thẳng đến thực tại đợi không nổi, mới phải vội vã chạy về.

Miêu Nghị từ sau án đi ra, hướng Dương Khánh cúi người thật sâu:

- Tiên sinh đã đoán được gian mưu của Thanh Chủ, không biết liệu có lượng sách dạy ta?

Dương Khánh vội nói không dám, vội vàng tránh ra, thoáng đỡ dậy đối phương, cũng không làm bộ, hiện tại cũng không phải lúc để làm bộ, trầm giọng nói:

- Lương sách thì không nên nỗi, chuyện vương gia đang làm chạm một phát mà động toàn thân, một cái bất trắc liền sẽ dẫn đến các phương thế lực giác trục, không phải như trước đây chỉ bằng vũ dũng liền có thể giải quyết vấn đề! Nhưng việc đã đến nước này, vương gia đã động nước cờ mẹ con Thanh Nguyên Tôn đẩy thế cục đến bước hiện tại, Thanh Chủ sớm muộn sẽ biết chân tướng, đến lúc đó sợ rằng không chỉ là thích sát vương gia đơn giản nữa, cũng chỉ có thể binh hành hiểm chiêu so cờ cùng Thanh Chủ!

Có biện pháp là tốt, Miêu Nghị mắt lộ vẻ mong đợi, nói:

- Nguyện rửa tai lắng nghe!

Dương Khánh quả quyết nói:

- Kiên quyết phủ nhận có cấu kết cùng Thanh Nguyên Tôn, tiếp tục đàm phán với Thanh Chủ, còn phải bức những người khác đồng thời đàm với Thanh Chủ...

Luyên thuyên một hồi, đem mưu kế ấp ủ bấy lâu toàn bàn dở ra.

Dương Triệu Thanh nghe mà khẽ gật đầu. Miêu Nghị suy tư hồi lâu, cuối cùng vỗ tay đánh nhịp:

- Được rồi! Tuy phong hiểm biến số rất lớn, nhưng lại là lương sách, cứ làm theo lời tiên sinh!

- Cái gì?

Khấu Thiên vương phi, Khấu Lăng Hư đang uống rượu trong lầu các đột nhiên đứng lên, bộ dạng có vẻ cả kinh không nhỏ.

Đường Hạc Niên gật đầu nói:

- Hẳn là không sai, các phương diện tình huống đều chứng minh một điểm, Ngưu Hữu Đức đang cố ý nhượng ra địa bàn cho Thanh Nguyên Tôn!

Khấu Lăng Hư lắc đầu:

Điều này không khả năng! Bằng thế lực hiện nay cua Ngưu Hữu Đức, tại trong tư quân được thừa nhận là người thực lực mạnh nhất, bài trừ những thứ này, tại trong thiên hạ cũng tính là dưới một người trên vạn người, nhượng địa bàn cho Thanh Nguyên Tôn lại có thể gianh được lợi ích gì? Cho dù Thanh Nguyên Tôn thượng vị thì đã làm sao, cũng khó siêu được địa vị trước mắt a!

Đường Hạc Niên trầm ngâm nói:

- Liệu có phải là bị Hạ Hầu gia bên kia kiềm chế, khiến hắn không thể không làm vậy?

Khấu Lăng Hư trầm mặc suy nghĩ một trận, lắc đầu:

- Không được! Gia hỏa nay quá có thể gây chuyện, bản vương phải tự thân hỏi hắn đến cùng là chuyện gì!

Nói xong bèn lấy ra tinh linh trực tiếp liên hệ Miêu Nghị.

Mà trước khi hắn liên hệ, Quảng Lệnh Công đã trước một bước liên hệ với Miêu Nghị rồi.

Sau khi song phương cầu thông được với nhau, Khấu Lăng Hư lập tức hỏi:

- Ngưu Hữu Đức, chuyện đến bước này, chúng ta cũng đừng che giấu, ngươi nhượng địa bàn cho Thanh Nguyên Tôn là có ý gì, người cùng Thanh Nguyên Tôn cuối cùng muốn làm cái gì?

Miêu Nghị có vẻ phẫn nộ đáp lời:

- Thanh Chủ khi ta quá lắm, nếu không phải Hạ Hầu gia kịp thời thông gió báo tin, bản vương suýt nữa đã bị hắn hại!

Khấu Lăng Hư sửng sốt một lúc, nghi hoặc nói:

- Chỉ giáo giùm?

Miêu Nghị:

- Thanh Chủ ám phục một ngàn vạn đại quân tinh nhuệ trong Thái cổ tử, muốn đưa bản vương vào chỗ chết, nếu không phải vừa khéo xảy ra chuyện, để lỡ hành trình bản vương, sợ là bản vương sớm đã toi mạng!

Khấu Lăng Hư:

- Điều này không khả năng? Lối vào Thái cổ bị người khống chế, yếu địa như vậy, người há có thể để ngươi dễ dàng đưa nhiều nhân mã tiến vào Thái cổ ngay dưới mí mắt mình?

Miêu Nghị:

- Sao không khả năng? Mới vừa không lâu trước đây, một ngàn vạn tinh nhuệ cận vệ quân trốn tránh trong Thái cổ đã bị bản vương tiêu diệt, tự thân lĩnh quân mai phục là tả đốc vệ phó chỉ huy sứ Tây Môn Vô Dã đã bị chém đầu, nhân chứng vật chứng đều có ca, há dung hắn chống chế! Cục tức này bản vương nuốt không trôi, nếu Thanh Chủ đã dám làm như vậy, nếu đã muốn ép bản vương vào chỗ chết, bản vương còn có thể có tuyển chọn khác ư!

Thanh Chủ không ngờ giở trò này sau lưng? Khấu Lăng Hư không khỏi cả kinh, gấp gáp khuyên ngăn nói:

- Lão đệ, không được xung động, ngàn vạn không được xung động a, vạn sự đều có thể thương lượng!