Phi Thiên

Chương 3750: Giết hắn! (1)




Hắn cũng nghĩ không thông vì sao Miêu Nghị lại nói rõ chuyện này với mình, mặt lạnh lùng nói:

- Lão đệ là muốn dồn ta vào bước đường cùng?

Miêu Nghị khoát tay:

- Thành vương hiểu lầm, kể những điều này chỉ là muốn nói cho Thành vương, sở dĩ ta làm như vậy cũng là bị bức đành chịu, không chỉ chuyện phục binh tại Thái cổ, chuyện Thanh Chủ ngầm sai khiến Ảnh vệ thích sát bản vương cũng là thật, ta muốn cho Thành vương biết, Thanh Chủ phải muốn dồn ta vào chỗ chết, nếu đã như thế, ta lại há có thể ngồi yên chịu trói!

Thành Thái Trạch:

- Cái đó lại có liên quan gì đến chuyện người bức ta đến bước này? Đừng nói là người chỉ dựa vào chút nhân mã này của ta liền nghĩ trở mặt cùng Thanh Chủ?

Miêu Nghị:

- U Minh đại quân cũng là người của ta!

Thành Thái Trạch kinh nghi bất định nói:

- Người tiêu diệt phản quân là đang diễn trò?

Miêu Nghị mỉm cười không nói, tính là thừa nhận.

Thành Thái Trạch:

- Vậy lại thế nào? Dù phản quân có là tinh nhuệ, thì cũng chẳng qua mới chỉ năm ngàn vạn nhân mã, ngươi còn không có tư cách trở mặt cùng Thanh Chủ, cần gì phải đao hổ hại ta?

Miêu Nghị:

- Chẳng lẽ đến hiện tại Thành vương còn không làm rõ ràng đối tượng mà Hạ Hầu gia ủng hộ là ai?

Thành Thái Trạch im lặng ngưng thị nhìn hắn, rất lâu sau mới từ từ nói:

- Trong tình trạng thế lực Thanh Chủ vẫn đang ổn cố, cho du Hạ Hầu gia ủng hộ ngươi, ngươi cũng không thể chiếm được quá nhiều lợi ích, chí ít còn không có thực lực chính diện cứng đối cứng.

- Chưa hẳn! Như quả tạm thời Thanh Chủ không làm loạn, khả năng ta thật không làm gì được hắn, nhưng nếu hắn phải muốn trở mặt cùng ta, vậy hươu chết về tay ai còn thật không nhất định, người cho rằng Thanh Chủ vứt bỏ chống lưng cho ngươi, thì năm trăm triệu cận vệ quân kia là dùng tới làm gì? Rất có khả năng là nhằm vào ta...

Miêu Nghị kể lại tỉ mỉ kế hoạch khả năng tấn công của Thanh Chủ mà trước đó vừa thương nghị với Dương Khánh.

Thành Thái Trạch nghe mà hãi hùng khiếp vía, sự tình không xem thấu thì thôi, được chỉ thấu mới phát hiện đích xác rất có khả năng này.

Thấy hắn sa vào trầm tư, hơi đợi một lúc, Miêu Nghị lại nói tiếp:

- Nếu một tỷ rưỡi nhân mã của Thành vượng tiêu diệt ba trăm triệu cận vệ quân do Hoa Nghĩa Thiên cầm đầu, ta lại lấy hai tỷ nhân mã diệt sạch năm trăm triệu nhân mã cận vệ quân đột tập, Thành vương cảm thấy khi đo sẽ xuất hiện tình hình như thế nào? Sau đó ta lại dễ dàng như bơn ấn chặt bốn trăm triệu tàn binh cận vệ quân trong cảnh nội!

- Đến khi ấy thế lực Thanh Chủ liền chiết tổn quá nửa, ngươi cảm thấy mấy nhà khác sẽ lỡ qua cơ hội triệt để lật tung Thanh Chủ như vậy ư?

Trong mắt Thành Thái Trạch lấp lánh lên tinh quang, nói:

- Ngươi đừng quên Cực lạc giới bên kia, Phật chủ sẽ không khoanh tay đứng nhìn!

Miêu Nghị:

- Nếu ta đã dám trở mặt cùng Thanh Chủ, đâu thể không nhìn đến điểm này, đối với điều này ta sớm có bố trí, đến lúc đó ta bảo đảm Phật chủ lo thân mình còn không xong! Bây giờ chi hỏi một câu, Thành vương có nguyện giúp ta một tay hay không?

Thành Thái Trạch đưa tay vuốt râu trầm ngâm, trong lòng hắn rõ ràng, nếu đối phương đã dám ra kế hoạch ngay trước mặt hắn, vậy hắn đã không có đường lui, nếu hắn không đáp ứng liền không khả năng tha hắn sống sót rời đi. Nguyên nhân rất đơn giản, bây giờ nhân mã trên tay hắn đã thành then chốt để đối phương thủ thắng, hắn không đáp ứng, kế hoạch của đối phương tám chín phần mười sẽ thất bại, nếu thế, đối phương còn cần khách khí với hắn ư? Ta nên nhớ thực lực đối phương vượt xa Đằng Phi nhiều lắm!

Hiện giờ hắn đã minh bạch, bắt đầu từ lúc mình đặt chân lên cảnh nội Nam quân, liền đã không còn đường lui, đối phương chính là muốn từng bước từng bước đẩy hắn vào tuyệt cảnh, bức hắn chỉ còn nước nghe theo, đến hiện tại mới nhận ra thì đã muộn rồi, không khỏi cười khổ nói:

- Ta lại có được lợi ích gì?

Miêu Nghị nhàn nhạt một câu:

- Bản Vương chí tại thiên hạ!

Đây là câu trả lời dành cho đối phương! Đây là lợi ích hắn có thể cho đối phương!

Thành Thái Trạch thân tâm một chấn, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa rồi còn chỉ cho là Miêu Nghị vì tự bảo mới phải trở mặt cùng Thanh Chủ, thì ra chính mình thái quá xem thường dã tâm đối phương, thứ đối phương muốn không ngờ là toàn bộ thiên hạ! Cũng tức là nói, một khi Thanh Chủ sụp đổ, địa bàn Đông quân Đằng Phi cướp được đều thành chuyện cười, Ngưu Hữu Đức còn muốn xuống tay với mấy nhà kia!

Miêu Nghị mắt lạnh nghiêng đầu bễ nghễ nhìn phản ứng của hắn.

Miệng môi Thành Thái Trạch mấp máy, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chắp tay nói:

- Thành Thái Trạch nguyện trợ giúp vương gia một tay!

Miêu Nghị xoay người đối mặt với hắn, mỉm cười nói:

- Chi nói ngoài miệng thì không được, phải lấy ra thành ý!

Thành Thái Trạch:

Ta nguyện lưu lại bản thân cùng gia quyến làm nhân chất, vương gia liệu đã thỏa mãn?

- Tốt! Sau này thành công nhất định sẽ không bạc đãi Thành vương!

Miêu Nghị an vui gật đầu, bàn tay giơ lên.

Thành Thái Trạch giơ chưởng, bá một tiếng, hai người vỗ tay làm minh ước!

- Ha ha...

Làm xong hai người tức thì nhìn nhau cười lớn.

Nơi không xa, thuộc cấp Thành Thái Trạch thấy hai người vỗ tay là thế, bộ dạng lại có vẻ rất cao hứng, không khỏi đối mặt nhìn nhau, không biết vương gia vị chuyện gì mà cao hứng như thế, nhưng bọn họ đều có thể nhìn ra, hiển nhiên là chuyện tốt, khiến trong lòng an tâm không ít!

Tiếp đó Miêu Nghị lại thương nghị cùng Thành Thái Trạch, tạm thời để Thành Thái Trạch trốn ở chỗ này nghe theo điều khiển tư nhân mã của mình, Miêu Nghị sẽ phái đốc quan tới giám thị, đợi đến lúc đại chiến thật sự bắt đầu, song phương hợp tác bại lộ ra ngoài, Thành Thái Trạch lại có thể công nhiên xuất hiện bên người Miêu Nghị, lúc này còn phải bảo mật, không thể để cho Thanh Chủ phát giác được.

Đưa mắt nhìn Miêu Nghị rời đi, Thành Thái Trạch chậm rãi thổ ra một hơi, nhớ tới bố cục đối phương vừa kể, vẫn cứ tâm kinh không thôi, cảm khái vạn phần thì thầm một tiếng:

- Hạo Đức Phương bại không oan a...

Quay đầu tấn tốc ra hiệu cho tả hữu yên tâm nghỉ chân, bố trí trung khu chỉ huy tại trung quân, bắt đầu điều khiển nhân mã theo kế hoạch của Miêu Nghị. Miêu Nghị yêu cầu nhân mã người khác tất phải tuân thủ hạn chế về thời gian địa điểm của quân mình, trước mắt đây là ý đồ chiến thuật mà hắn phải tận nhanh hoàn thành...