Phi Thiên

Chương 3799: Ta tất sẽ nhổ cỏ tận gốc Khấu gia (2)




Tưởng lừa ta à? Khấu Lăng Hư không hề tỏ ra yếu thế, mắt lộ vẻ kiên quyết, gọi là tìm đường sống trong cõi chết, hắn đã bức bản thân đến tuyệt lộ, không có đường lui, Khấu gia cơ hồ bị chính hắn giết sạch, bây giờ mà đầu hàng, hắn con mặt mũi nao? Cho dù sống sót cũng vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được!

- Cần gì dong dài, dám chiến hay không!

Khấu Lăng Hư chỉ vào hắn quát.

Miêu Nghị quay đầu hướng Dương Triệu Thanh nói một tiếng:

- Khấu Văn Bạch!

Dương Triệu Thanh gật đầu, trực tiếp bắt ra một người, không phải ai khác, chính là Khấu Văn Bạch sớm đã rơi vào trong tay Miêu Nghị.

Lần này trước khi động thủ, Miêu Nghị đa để người cầm ra con tin, xem có thể phát huy tác dụng gì hay không, trước chuẩn bị ở bên người, hiện tại xem ra đã dùng không được.

Vừa thấy người này, Khấu Tranh mở to hai mắt nói:

- Cha, Văn Bạch, là Văn Bạch, Văn Bạch không chết!

Hắn rất muốn để phu nhân Tuy Sơ Sơ vốn ai thương nhiều năm được nhìn thấy con trai vẫn còn chưa chết, nhưng đã muộn, đã không còn cơ hội kia nữa rồi.

Đường Hạc Niên nhíu mày, Khấu Lăng Hư miệng môi banh chặt, không biết Ngưu Hữu Đức làm thế là có ý gì, chính mình đã giết nhiều người Khấu gia như vậy, chẳng lẽ còn đưa ra nhân chất để uy hiếp, dù có là trưởng tôn thì đã làm sao?

Trong trận doanh Bắc quân có người nhận ra Khấu Văn Bạch, không ít người đối mặt nhìn nhau.

Nhiều năm như vậy, tu vi Khấu Văn Bạch tiến bộ không lớn, Dương Triệu Thanh tóm sau gáy Khấu Văn Bạch, giải khai pháp lực cấm chế cho hắn, lại vẫn cư như xách gà con.

Khâu Văn Bạch thử giãy dụa một cái, cũng bị trường cảnh thảm liệt trước mắt dọa cho nhảy dựng, đợi nhìn rõ ngươi phía trận doanh đối phương, lớn tiếng làm phép kêu nói:

- Gia gia, phụ thân, cứu ta, ta là Văn Bạch a, cứu ta...

Thành Thái Trạch cúi thấp đầu, chỉ thấy Miêu Nghị ở bên cạnh vươn tay ra, bắt lấy bảo kiếm giữa eo hắn.

Hoành kiếm ở trước mặt, bung tay “choang” một tiếng lên thân kiếm, quay đầu hướng Thành Thái Trạch cười nói:

- Kiếm không sai!

Thành Thái Trạch không biết là chuyện gì, có điều cũng cười theo nói:

- Nếu mà vương gia ưa thích, cứ việc cầm đi.

Ai ngờ Miêu Nghị chuyển hướng kiếm, đặt trên sườn dưới nách Khấu Văn Bạch, thân thể Khấu Văn Bạch bỗng chốc run lên, chầm chậm quay đầu, kinh khủng nhìn Miêu Nghị, không dám loạn động, miệng run run nói:

- Đừng ma, đừng ma...

Khấu Tranh phía đối diện trừng lớn hai mắt, hai tay nắm chặt.

- A...

Khấu Văn Bạch đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, vang vọng toàn trường.

Miêu Nghị mặt mỉm cười nhìn người Khấu gia phía đối diện, kiếm trong tay đâm sâu tưng tấc từng tấc một vào thân thể Khấu Văn Bạch, máu tươi thấm ra, Khấu Văn Bạch thống khổ giãy dụa.

Tất cả mọi người có thể nhìn được cảnh này đều nhìn im lên đây, Khấu Tranh

hô hấp gấp rút, thân thể run rẩy, bị Đường Hạc Niên sít sao ấn chặt.

Khấu Lăng Hư đưa tay, ngưng lại thân quân đang muốn xung động ở hai bên, quai hàm căng chặt, sít sao coi chừng bên này.

Trên dưới Bắc quân có người mặt lộ bi phẫn, cảm thấy đây là kỳ sĩ đại nhục.

Nhưng mọi người đều có một loại cảm giác, Ngưu Hữu Đức muốn nói cho bên này, sẽ hạ sát thủ với trên dưới Bắc quân?

Toàn bộ trên dưới Bắc quân đều biết một khi đánh lên sẽ có kết cục như thế nào, cảm giác sợ hãi lần nữa ập tới.

Thành Thái Trạch cùng Dương Khánh trợn mắt há mồm, không biết Miêu Nghị hành động tàn bạo ngay mặt chúng nhân như vậy là có ý gì.

- Bản vương nói qua, lỡ qua cơ hội lần này, mặc ngươi trăm loại tâm tư, ta tất sẽ diệt cỏ tận gốc Khấu gia, ai cũng đừng hòng giữ mạng!

Miêu Nghị dứt lời, đột nhiên rút kiếm mang theo máu tươi phun thẳng lên trời, kiếm quang chợt lóe, trực tiếp chém xuống đầu lâu Khấu Văn Bạch, tiếng kêu thảm im bặt mà ngừng.

Dương Triệu Thanh thuận thế đẩy ra thi thể còn đang động đậy.

Miêu Nghị xoay tay lại cắm kiếm trở về giữa eo Thành Thái Trạch, cười nói:

- Bội kiếm cua huynh trưởng, tiểu đệ sao có thể đoạt được, mượn dùng một lát mà thôi.

Thành Thái Trạch cười khan một tiếng, bị hành động của Miêu Nghị làm cho sởn tóc gáy, khắp người đều không thoải mái.

Ánh mắt Miêu Nghị chợt lóe, lại nhìn chằm chằm Khấu Lăng Hư, đưa tay chỉ hướng Khấu Tranh, lại chỉ chỉ Đường Hạc Niên, thanh âm hờ hững cuồn cuộn mà đi:

- Muốn giết thì giết sạch sẽ một chút, chỉ cần hiện tại ngươi giết cả Khấu Tranh cùng Đường Hạc Niên, ta liền đáp ứng đơn đấu cùng ngươi! Chẳng những đơn đấu với ngươi, ngay trước mặt tướng sĩ trên dưới Nam quân, ngay trước mặt tất cả mọi người, bản vương có thể hứa với ngươi, nếu ta bại, nhân mã của ta lập tức triệt thoát, tuyệt không tái phạm Bắc quân mảy may! Khấu Lăng Hư, thế nào, vì huynh đệ Bắc quân, người dám giết hay không?

Lời này vừa nói ra, Dương Khánh âm thầm tán dương, đương chúng giết Khấu Văn Bạch, lại bức Khấu Lăng Hư tự mình nhảy vào hố do hắn đao săn, đúng thật là muốn đuôi tận giết tuyệt Khấu gia a!

Trong nháy mắt này, hắn ẩn ước đã hiểu ra điều gì.

Luận đầu óc, Khấu Lăng Hư cùng Miêu Nghị đều chưa hẳn bằng hắn, nhưng vừa nãy Khấu Lăng Hư gặp thời ứng biến làm cho hắn trở tay không kịp, mà lúc này sự tùy cơ ứng biến của Miêu Nghị cũng vượt ngoài ý liệu của hắn, từ trên hai người này hắn nhìn ra một loại tổ chất mà rõ ràng mình không có được, đó là tố chất gặp biến không kinh, quân lâm thiên hạ!

Chẳng qua điều này còn cần phải có một tiền đề, Miêu Nghị thật nắm chắc giết được Khấu Lăng Hư ư?

Nhìn nhìn Khấu Lăng Hư, lại nhìn nhìn Miêu Nghị, Thành Thái Trạch âm thầm thổn thức lắc đầu, trong lòng thầm thì, ngoan nhân a, đứa nào cũng là ngoan nhân, loại ngoan độc nay không phải giết bao nhiêu người, cũng không phải ngoan độc trong giết chóc, mà là một loại ngoan độc khó mà diễn tả bằng lời, là thứ mà hắn không có được.