Phi Thiên

Chương 387-1: Đánh ngang tay (Thượng)




Dưới tình thế cấp bách đánh một trận, trong nháy mắt đã tiến vào giai đoạn nóng bỏng. Ngay cả bọn Nguyệt Dao cũng kinh ngạc, lại có người dám đánh với người của Vạn Yêu Thiên tới mức như vậy, bất quá rất hiển nhiên bên Bạch Tử Lương chiếm ưu thế, chỉ một mình Bạch Tử Lương đã bức cho phe kia phải luống cuống tay chân mệt mỏi đối phó.

Trong lúc vô tình thấy bọn Cổ Tam Chính, Triệu Phi rống giận:

- Cổ Tam Chính, nếu đã kết minh, vì sao không ra tay tương trợ?! Pháp bảo hồ lô kia đã bị hủy, không cần sợ nữa!

Y vừa dứt lời, năm tên thủ hạ Bạch Tử Lương trong sương mù đen đã xông ra, mạnh ai nấy thao túng bảo vật tấn công.

Keng keng keng…

Một chuỗi leng keng liên tiếp vang lên, Tích Lịch phi kiếm ra khỏi vỏ, một trăm lẻ một thanh phi kiếm nhanh như điện chớp lao ra cứu giúp, trong nháy mắt quyết chiến năm món pháp bảo giữa không trung, giảm bớt áp lực cho bọn Miêu Nghị.

Thật ra thì bọn Miêu Nghị vừa xuất hiện, Cổ Tam Chính lập tức suy nghĩ có nên xuất thủ tương trợ hay không, bởi vì Nguyệt Dao Tiên Tử đang ở bên cạnh. Nguyệt Dao Tiên Tử có thể nể tình bọn họ là tu sĩ Tiên Quốc mà cứu bọn họ, tất nhiên sẽ không ngồi yên không lý đến những tu sĩ Tiên Quốc khác. Nếu sau đó biết bọn Miêu Nghị cũng là tu sĩ Tiên Quốc, bọn y được cứu lại không muốn cứu những tu sĩ Tiên Quốc khác, sợ là sẽ không để yên cho bọn y.

Lúc này Triệu Phi vừa mở miệng, điểm ra bọn họ là đồng minh, còn nói đã hủy đi pháp bảo hồ lô làm Cổ Tam Chính hết sức kiêng kỵ, nếu còn không ra tay sẽ không thể nào nói được, e rằng sau đó sẽ chọc cho Nguyệt Dao Tiên Tử tức giận.

Huống chi bây giờ có Nguyệt Dao Tiên Tử làm chỗ dựa, cũng không cần sợ bọn Bạch Tử Lương. Vốn là những người đó muốn đưa bọn y vào tử địa, không hề cố kỵ, cho nên mới xuất thủ tương trợ.

Y vừa ra tay, mười sáu tấm thuẫn răng cưa Đàm Lạc cũng cấp tốc xoay tròn phá không bay ra kịch chiến.

Diệp Tâm run trường tiên đầy gai, nhanh chóng hóa dài đâm xuống biển, tấn công từ dưới mặt biển.

Trong lúc nhất thời pháp bảo bay ngang dọc, hai bên đánh nhau oanh oanh liệt liệt.

Ầm ầm ầm!

Đại ấn màu đen và Trấn Sơn Chùy không ngừng va chạm thẳng với nhau giữa không trung, Tư Không Vô Úy liều mạng vung chùy điên cuồng đập xuống, cho dù là Trấn Sơn Chùy bị hủy cũng không dám dừng tay.

Uy lực pháp lực và pháp bảo thi triển trên biển khuấy động nên cuồng phong sóng lớn.

Sương mù đen do Luyện Yêu Hồ vỡ tan ra không nhẹ như sương mù thật, đã chìm xuống biển.

Một món Luyện Yêu Hồ không biết sử dụng bao nhiêu tinh hắc, bao nhiêu tu sĩ cả đời cũng kiếm không ra nhiều tinh hắc như vậy, hôm nay không còn lại chút mảnh vụn nào.

Có ba người Cổ Tam Chính gia nhập, phe Miêu Nghị biến thành tám người sáu món pháp bảo, bây giờ Đào Vĩnh Xuân cùng Bì Quân Tử cơ hồ không xen tay vào được. Miêu Nghị cũng không thể nhúng tay, bằng tu vi của hắn không cách nào sử dụng Huyền Âm Bảo Kính trong thời gian dài.

Mà bên Bạch Tử Lương lại là sáu người mười mấy món pháp bảo, cơ hồ mỗi người đều có hai ba món pháp bảo. Mặc dù lúc xuất thủ cũng chỉ thao túng có sáu món pháp bảo, bất quá lại phối hợp vô cùng chặt chẽ với nhau, hiệu quả vô cùng, đánh cho phe Miêu Nghị dần dần bại lui, khó có thể chống đỡ.

Nhưng Bạch Tử Lương thân là phe thắng bởi vì công lâu không được nên rất căm tức, chủ yếu là Triệu Phi xuất thủ Linh Ảo Xích mang lại ảnh hưởng quá lớn cho bọn họ. Bóng thước bay đầy trời vòng quanh sáu người điên cuồng tấn công, không thể phân rõ thật giả nhưng lại không dám sơ sót, phải liều mạng bảo vệ nơi yếu hại.

Trên người cả bọn đều bị Linh Ảo Xích đánh trúng, nếu không phải trên người ai nấy đều mặc các loại pháp bảo phòng ngự, nói không chừng sẽ phải bị mất mạng dưới Linh Ảo Xích. Ngay cả Bạch Tử Lương cũng không thể may mắn thoát khỏi, sau lưng y trúng một đòn rất nặng, thiếu chút nữa bị đánh cho hộc máu, chấn động ngũ tạng lục phủ như lộn nhào, coi như là lãnh giáo hết thảy lợi hại của Linh Ảo Xích.

Mà bọn Cổ Tam Chính cũng đã từng nếm mùi đau khổ của Linh Ảo Xích, Tích Lịch phi kiếm dọc trên đường đi giết nhiều yêu tu như vậy chưa gặp được địch thủ, thế nhưng lại bị Linh Ảo Xích áp chế không thể làm gì được. Nếu phe Miêu Nghị không có Linh Ảo Xích, đã sớm bị Cổ Tam Chính làm thịt.

Bên này nhiều pháp bảo như vậy chống lại đối phương sử dụng năm món pháp bảo lại công lâu không thắng, có thể nói Bạch Tử Lương hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đáng tiếc Luyện Yêu Hồ có thể nhất cử khắc chế Linh Ảo Xích đã bị phá hủy, bây giờ y mới phát hiện thật đúng là không thể coi thường tu sĩ dưới gầm trời này, quả thật có đủ loại pháp bảo ly kỳ cổ quái.

Không phải là Bạch Tử Lương chưa từng thấy qua pháp bảo có ảo ảnh, nhưng ảo ảnh này giống như vật thật, đầy đủ cả thanh âm, màu sắc, hình dáng, ngay cả pháp nhãn cũng nhìn không thấu, chỉ mới thấy lần đầu tiên. Đối phương chỉ xuất ra một cây thước đã cuốn lấy nhiều pháp bảo của bọn họ như vậy, bức cho bọn họ không thể nào thẳng tay tấn công.

Lại thêm Tích Lịch phi kiếm của Cổ Tam Chính phối hợp tấn công với Linh Ảo Xích, quả thật là lẫn lộn thật giả, giả giả thật thật, làm người hoa cả mắt, khổ không thể tả, ứng phó mệt mỏi. Chỉ hai món pháp bảo này đã chế ngự được sáu người Bạch Tử Lương, chưa kể dưới biển còn có một ngọn roi xuất thần nhập quỷ.

Bạch Tử Lương cố nén uất nghẹn không có chỗ phát tiết, muốn chọn lựa phương thức tấn công cấp tốc nhưng lại quá mức mạo hiểm, nói không chừng sẽ lật thuyền trong mương, cảm thấy coi như hôm nay vô cùng mất mặt trước mặt Nguyệt Dao Tiên Tử.

Nguyệt Dao cũng thật sự rất kinh ngạc, không nghĩ tới đám người này lại có thể đánh với Bạch Tử Lương đến nước này.

Nàng cũng đã nhìn ra. Linh Ảo Xích mang đến phiền phức rất lớn cho bọn Bạch Tử Lương, nếu không có Linh Ảo Xích, những người này không phải là đối thủ của bọn Bạch Tử Lương.

Nhưng hiện tại bọn Miêu Nghị cũng cảm thấy khổ không thể tả, nếu bên đối phương không có con Phiên Vân Phúc Vũ Thú thỉnh thoảng phun sương mù đỏ nhiệt độ cực cao công kích, bọn họ liên thủ lại chưa chắc đã sợ phe Bạch Tử Lương không còn Luyện Yêu Hồ.

Đàm Lạc có biện pháp đối phó Phiên Vân Phúc Vũ Thú, nhưng hai bên đánh giết kịch liệt đến trình độ như vậy, y không cách nào phân tâm nhị dụng để thổi địch được, hai tay bận rộn không ngừng cách không thao túng tấm thuẫn. Bất quá cũng thật may là mười sáu tấm thuẫn răng cưa của Đàm Lạc không ngừng tổ hợp thành một tấm thuẫn to ngăn cản sương mù đỏ phun tới, bằng không bọn Miêu Nghị cũng đã thất bại từ sớm.

Đàm Lạc cũng biết tu vi Miêu Nghị có hạn, không cách nào thi triển Huyền Âm Bảo Kính kéo dài, mới xuất thủ ngăn cản giúp một tay.

Tình huống đại chiến hiện tại cũng giống như lần đầu tiên bọn Cổ Tam Chính gặp Linh Ảo Xích, phe Bạch Tử Lương đầu tiên là luống cuống tay chân một trận, sau đó dần dần thích ứng, ổn định tay chân, cũng bắt đầu phản kích, lập tức khiến cho bọn Miêu Nghị cảm thấy khổ không thể tả.