Phi Thiên

Chương 400-1: Bí quyết (Thượng)




Vèo, trường thương bắn ra mang theo kình phong vẹt biển lửa ra, bắn thẳng lên trên.

Thế nhưng lúc này xuất hiện cảnh tượng khiến cho Miêu Nghị sợ ngây người.

Trường thương còn chưa rơi xuống đất, đã thấy biển lửa cuồn cuộn nhanh chóng ngưng tụ thành hàng trăm hàng ngàn con rồng lửa trông rất sống động, diện mục dữ tợn, khí thế hung mãnh. Có vài con cấp tốc uốn mình bắn tới, há cái miệng lửa dữ tợn cắn về phía trường thương bắn tới.

Ầm! Trường thương tan tác thành vô số hoa lửa trong nháy mắt, phất phơ rơi xuống.

Một món bảo thương nhị phẩm lại không chịu đựng được một đòn của rồng lửa, Miêu Nghị hoàn toàn trợn tròn mắt. Đây là thứ quỷ gì, tại sao có thể như vậy, chẳng lẽ đây là trận pháp trong truyền thuyết???

Chỉ lực đạo một đòn của một con rồng lửa e rằng cũng có thể so với cao thủ Hồng Liên, phía trên có hàng trăm hàng ngàn con rồng lửa đang bay, ai có thể ra ngoài được???

Trong khiếp sợ Miêu Nghị không nghĩ ra lúc trước mình rơi xuống như thế nào, vì sao lại tránh thoát đám rồng lửa này công kích mà thuận lợi rơi xuống dưới.

Rồng lửa lượn một vòng, ngay sau đó lại tự nhiên tan tác thành biển lửa như trước, che kín lối ra.

Miêu Nghị lại lấy ra liên tiếp mấy món bảo vật nhị phẩm, lục tục ném lên trên thăm dò.

Không có may mắn, bảo vật vừa chạm vào biển lửa cuồn cuộn bên trên, biển lửa đang cháy bừng bừng trong nháy mắt ngưng kết thành hàng trăm hàng ngàn con rồng lửa uốn lượn, chỉ cần một đòn đã cắn cho các bảo vật nhị phẩm ném lên tan tác.

Lúc này Miêu Nghị mới coi như lãnh giáo lợi hại của tu sĩ Kim Liên, thật sự không phải là tầm thường, người ta không cần xuất thủ, chỉ cần tùy tiện bày một tòa đại trận đã đủ để vây khốn người khác. Cho dù là tu vi Miêu Nghị hắn đạt tới cảnh giới Thanh Liên, vẫn không có cả tư cách xách giày cho người ta.

Miêu Nghị có thể nói là dở khóc dở cười, thật lòng không nghĩ ra tại sao mình hồ đồ xông vào hang ổ của cao thủ như thế. Đây là chuyện không thể nào, nơi này không phải là địa phương người bình thường có thể tự tiện xông vào, suy đoán ngay cả cao thủ Hồng Liên cũng không có cách nào xông vào.

Bất quá mấy món đồ ném ra thử dò xét ngược lại đã giúp cho hắn thấy rõ thông đạo phía trên như thế nào. Vừa ném ra, biển lửa bên trên dài mấy trăm thước lập tức biến hóa thành hàng trăm hàng ngàn con rồng lửa, nhưng bên trên đám rồng lửa này vẫn còn biển lửa ngăn chặn, cũng không biết khoảng cách tới miệng núi lửa là bao nhiêu.

Xong rồi! Miêu Nghị vô cùng thất vọng, không tìm được cách ra ngoài, chẳng lẽ phải chờ tới khi Yêu Vương Liệt Hoàn trở về thu thập mình???

Hắn lo lắng chậm rãi đi xuống khỏi mâm tròn, đi tới quảng trường, không biết dưới chân đạp trúng thứ gì sàn sạt. Hắn cúi đầu nhìn xuống, thì ra là đám mảnh vỡ trong suốt của tường cung mà trước đó hắn thử thương đã đánh rơi xuống.

Miêu Nghị xòe rộng bàn tay hút vào trong tay, sau đó ném thật mạnh đi để phát tiết cơn buồn bực trong lòng. Hắn quay đầu lại đang muốn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy mảnh vụn kia vừa ném ra chạm vào biển lửa bên ngoài, ngọn lửa bừng bừng lập tức tách ra thành một thông đạo nhỏ rộng chừng nửa thước. Mảnh vụn bay sâu vào trong, cuối cùng đập trúng vách đá phía sau biển lửa.

Nhìn biển lửa khép trở lại như trước, Miêu Nghị ngây ngẩn cả người, từ từ quay vòng nhìn hướng bốn phía, nhìn về phía biển lửa bao xung quanh cháy bừng bừng nhưng không thể tới gần Hỏa Cực cung. Thình lình hắn xòe rộng bàn tay, lại hút thêm một mảnh vụn khác vào tay quan sát tỉ mỉ, thỉnh thoảng lại nhìn Hỏa Cực cung trôi nổi lơ lửng giữa biển lửa.

Không biết hắn nghĩ tới điều gì, lại chợt vung tay ném mảnh vụn ra ngoài, biển lửa bừng bừng lại tách ra thành một thông đạo nhỏ, mảnh vụn lại chạm vào vách đá.

Miêu Nghị nhanh chóng lấy ra một chiếc đầu khôi nhị phẩm, sau đó ném tiếp ra ngoài.

Đầu khôi cũng đập trúng vách đá phía sau biển lửa, nhưng không xuất hiện tình huống biển lửa vẹt ra thông đạo, bất quá cũng không xuất hiện tình huống hình thành rồng lửa tiến công, rất hiển nhiên Liệt Hoàn bày ra hỏa trận chẳng qua chỉ để phong tỏa lối vào mà thôi.

Miêu Nghị lại phất tay thu thêm một ít mảnh vỡ, nhanh chóng vọt ra mâm tròn, vung cánh tay vứt mấy chục mảnh vỡ lên trên. Lập tức biển lửa ngăn chặn lối ra tách ra một thông đạo, nhường cho những mãnh vỡ kia xuyên qua.

Rồng lửa không xuất hiện, đám mảnh vỡ ném lên trên rơi trở xuống rào rào, Miêu Nghị phất tay thi pháp thu gom lại, lại ném lên trên một lần nữa.

Không phải là may mắn, biển lửa lại tách ra nhường đường cho mảnh vỡ, ném tiếp mấy lần cũng là như vậy, rồng lửa cũng không xuất hiện nữa.

Miêu Nghị lại ném ra một món bảo vật nhị phẩm, kết quả rồng lửa lập tức xuất hiện, cắn cho món bảo vật kia vỡ tan tác thành vô số hoa lửa rơi xuống.

Ngay sau đó lại ném mảnh vỡ ra, rồng lửa vẫn không xuất hiện.

Mảnh vỡ ném lên trên rơi xuống, lần này Miêu Nghị lắc mình bỏ đi, mặc cho mảnh vỡ rơi loảng xoảng trên mâm tròn.

Tiếng rơi của mảnh vỡ còn chưa dứt đã thấy Miêu Nghị đang múa may một thanh bảo đao nhị phẩm, điên cuồng chặt vào lan can xung quanh quảng trường. Chẳng qua là loại vật liệu giống như thủy tinh này thật đúng là vô cùng cứng rắn, bằng tu vi cảnh giới Thanh Liên của hắn trước mắt cũng khó khăn vất vả hết sức.

Sau khi hao phí công phu một hồi, rốt cục Miêu Nghị cũng đốn ngã được một cây cột lan can điêu khắc, ôm trong tay chạy trở về mâm tròn, thình lình nhảy vọt lên. Thân hình hắn còn trên không trung, hai cánh tay đột nhiên phát lực ném cây cột kia thẳng lên trên, cẩn thận chứng thực suy đoán trong lòng cho ổn thỏa. Chuyện liên quan đến tính mạng mình, muốn không cẩn thận cũng không được.

Không ra ngoài dự liệu của hắn, ném cây cột vào biển lửa phía trên, quả nhiên rồng lửa không xuất hiện, ngược lại nhường ra một thông đạo còn rộng hơn lúc trước. Quả nhiên là thể tích tinh thể này càng lớn, bức ra thông đạo lại càng rộng.

Cây cột rơi xuống, Miêu Nghị giơ đơn chưởng tiếp lấy, chống xuống đất đứng, tay vịn cây cột cười ha hả như điên:

- Ta hiểu rồi, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy!

Rốt cục hắn đã tìm ra được phương pháp đi ra ngoài, thì ra bí quyết thoát thân cuối cùng lại nằm trong tòa Hỏa Cực cung này.

- Lão yêu quái Liệt Hoàn này thật là cực kỳ âm hiểm, ai có thể nghĩ tới cung điện gần ngay trước mắt lại là mấu chốt rời khỏi hỏa trận như vậy, thật đúng là người trong cuộc mơ hồ! Nếu không phải Miêu mỗ may mắn, trong lúc vô tình phát hiện đầu mối, thiếu chút nữa phải chịu khốn trong này chờ chết!

Miêu Nghị ngắm nhìn bốn phía cười như điên không ngừng, hưng phấn vô cùng.

Thật ra thì hắn suy nghĩ quá nhiều, Liệt Hoàn không âm hiểm như hắn nghĩ, Liệt Hoàn cũng không cần thiết âm hiểm như vậy.

Thử nghĩ người có năng lực xông qua hỏa trận tiến vào Hỏa Cực cung, tự nhiên cũng có năng lực rời đi, rõ ràng là không cần thiết phải tìm kiếm bí quyết thoát thân gì cả. Mà người không có năng lực xông vào, chỉ cần tự tiện xông vào tự nhiên đã chết trong hỏa trận, Liệt Hoàn đâu cần thiết bày bố gì thêm nữa.

---------------