Phi Thiên

Chương 435-2: Vạn Niên Băng Cúc (Hạ)




Mà Miêu Nghị đang quét sân chợt dần dần phát hiện công việc này không dễ dàng như vậy. Hắn có thể dễ dàng huy động đồ nặng ngàn cân, thế nhưng dùng chổi nặng ngàn cân quét mảnh sân này cẩn thận không để bị tổn thương cỏ, công việc này chẳng khác nào cầm kim nặng trăm cân thêu hoa, đây là khái niệm gì?!

Quét không bao lâu sau, Miêu Nghị phát hiện mình có hơi chịu không nổi, không thể nào quét một cách nhẹ nhàng như lão đầu kia.

- Lão đệ, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì, tìm ngươi khắp nơi, tại sao ngươi lại ở chỗ này quét sân làm gì vậy?

Miêu Nghị nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Yến Bắc Hồng bước nhanh đi tới.

Yến Bắc Hồng có thể nói là lộ vẻ kinh ngạc, y và Miêu Nghị ở chung một viện, phát hiện Miêu Nghị cả đêm không về, sợ sẽ xảy ra chuyện gì tức thì đi ra ngoài tìm. Tìm tới nơi này không ngờ lại phát hiện Miêu Nghị đang quét sân, quả thật là ly kỳ.

- Vì sao quét tới nỗi đổ mồ hôi như vậy?

Yến Bắc Hồng thấy hắn đầy mồ hôi, không khỏi hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Huynh thử một chút sẽ biết có sao không, đệ còn muốn trở về tìm các vị tới giúp một tay.

Miêu Nghị đưa chổi cho y.

Vừa cầm chổi vào tay, cánh tay Yến Bắc Hồng lập tức trầm xuống, không cẩn thận thiếu chút nữa đánh rơi. Y không ngờ rằng một cây chổi lại nặng nề như vậy, nhanh chóng thi pháp mới đứng vững được, lộ vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Đây là chổi quái gì vậy?

- Đừng nói nữa, coi là đệ xui xẻo, bị lão đầu quét sân nắm được điểm yếu…

Miêu Nghị kể lại đại khái chuyện mà hắn và Hồng Trần Tiên Tử đã nói với nhau sáng sớm nay, lướt qua những lời nói lẫy của Hồng Trần Tiên Tử. Nếu hắn kể lại chuyện đòi bắt nàng làm nữ nhân của mình, e rằng Yến Bắc Hồng sẽ cười chế nhạo.

- Hồng Trần Tiên Tử biết rồi ư?

Yến Bắc Hồng cả kinh, chợt lộ vẻ áy náy nói:

- Chuyện này cũng tại ta, nếu không phải ta nói ra, nàng cũng không nghe được.

- Cũng không thể trách huynh, lúc lão Nhị, lão Tam tìm huynh tra hỏi, tâm trạng đệ có thể có hơi mất khống chế, hẳn là nàng phát hiện ra đầu mối gì, chắc là từ đó mới theo dõi đệ.

Miêu Nghị buông tiếng thở dài.

Yến Bắc Hồng khẽ gật đầu trầm ngâm, nhìn xuống chổi trong tay:

- Vậy vì sao đệ bị lão đầu kia nắm được sơ hở, phải quét sân ở chỗ này?

- Coi như đệ đã học được một bài học đích đáng, sau này muốn nói chuyện gì quan trọng cũng nên cẩn thận. Đệ và Hồng Trần Tiên Tử nói những lời đó ở chỗ này, kết quả lại bị lão đầu quét sân nghe được...

Miêu Nghị dở khóc dở cười, lại kể đại khái chuyện mình bị lão đầu bắt phải quét sân.

Yến Bắc Hồng nghe xong không khỏi bật cười ha hả nói:

- Ta tưởng là chuyện gì lớn lao ghê gớm lắm, thì ra chỉ là quét sân mà thôi. Sau này nói ra chuyện này cũng là một chuyện hay, thử hỏi tu sĩ trong thiên hạ có mấy ai có thể ở quét sân Tây Tú Tinh cung, sợ là người khác hâm mộ còn không kịp!

- Không phải là quét sân ở Tây Tú Tinh cung, là quét sân ở bên ngoài Tây Tú Tinh cung, nếu như huynh hâm mộ, vậy huynh quét đi!

Miêu Nghị nói lại quy tắc mà lão đầu kia đưa ra.

Thấy hắn đã nói đùa trở lại, Yến Bắc Hồng nhẹ nhõm trong lòng, nghĩ thầm có lẽ tâm trạng hắn đã bình tĩnh lại.

- Cỏ này thoạt nhìn có màu xanh lá cây sẫm, chẳng lẽ có cái gì kỳ lạ?

Yến Bắc Hồng trầm ngâm, chợt vừa cười vừa nói:

- Chuyện này có khó khăn gì, thi pháp thổi lá rụng đi, sau đó sẽ dùng chổi này quét qua một lần không được sao?!

Miêu Nghị lập tức đứng sang bên cạnh, dáng vẻ như chuẩn bị chờ xem náo nhiệt, đưa tay ra mời:

- Nếu huynh cảm thấy dễ, vậy hãy thử xem!

Thấy Miêu Nghị làm như vậy, Yến Bắc Hồng ngẩn người, nhìn một vòng bãi cỏ trước mặt cũng không thấy có gì là kỳ lạ. Ngay sau đó thi pháp, tay áo khẽ phất làm dấy lên một trận gió thổi về phía bãi cỏ.

Chỉ thấy gió thổi qua bãi cỏ xào xạc một trận, thế nhưng lá cây kia rơi xuống trên cỏ lại dính vào cỏ không cách nào thổi bay đi.

Yến Bắc Hồng thu tay lại ngạc nhiên hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Huynh xem thử thì sẽ biết.

Miêu Nghị vung tay lên, cách không hút lấy một chiếc lá trên cành cây bay vào tay mình, sau đó ném xuống bãi cỏ trước mặt Yến Bắc Hồng. Hắn lại dùng chân khều nhẹ một cái, chỉ thấy chiếc lá kia đã lập tức dính chặt vào bãi cỏ.

- Ủa…

Vác chổi lên vai, Yến Bắc Hồng ngồi xổm xuống kéo kéo lá cây trên cỏ. Lá cây rách ra, một phần vẫn còn dính lại dưới bãi cỏ:

- Nhất định cỏ này có gì đó kỳ quái…

Yến Bắc Hồng muốn nhổ cỏ lên xem, Miêu Nghị cao giọng nói:

- Chớ nhổ cỏ!

Thế nhưng đã chậm, Yến Bắc Hồng đã cầm lá cỏ trên tay.

Trong khoảnh khắc này, lá cỏ trên tay Yến Bắc Hồng và gốc cỏ vừa bị hái bên dưới cùng nhau bốc khói đen lượn lờ, khô héo nhanh với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

Yến Bắc Hồng lập tức trợn mắt há mồm:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đệ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tóm lại lá cây rơi vào cỏ này chỉ có dùng chổi này mới có thể quét đi, thế nhưng vẫn không thể dùng lực lớn làm cho cỏ này bị thương, khiến cho đệ mệt ngất ngư. Vừa hay huynh tới đây, đệ nghỉ một chút, huynh hãy quét giúp đệ.

Miêu Nghị phất phất tay, xoay người đi tới dưới bóng cây khoanh chân ngồi xuống.

Yến Bắc Hồng không lên tiếng, lập tức dùng chổi quét thử một chút, phát hiện thật đúng là như vậy. Chổi trong tay nhẹ nhàng quét qua bãi cỏ một cái, bãi cỏ kỳ quái kia dễ dàng nhả ra lá cây dính trên đó, không khỏi chậc chậc ngạc nhiên, thử thêm vài lần nữa.

Tu vi của y cao hơn Miêu Nghị không ít, quét như vậy nhẹ nhàng hơn Miêu Nghị rất nhiều, nhưng quét được chừng một canh giờ sau cũng có vẻ không chịu nổi.

Không phải là y không cầm nổi cây chổi nặng ngàn cân này, cho dù là cầm vũ khí nặng như vậy chém giết với người khác cả ngày trời y cũng không sợ. Mấu chốt là cầm chổi phải quét nhẹ nhàng như cầm kim may, phải sử dụng lực đạo vừa đúng, không thể làm tổn thương cỏ dưới đất, chỉ cần cỏ này hơi bị thương một chút sẽ khô héo ngay tức khắc.

Hơn nữa còn phải thi pháp khống chế sức nặng của bản thân mình. Cũng không phải là đi tay không trên bãi cỏ này, mà cầm chổi nặng ngàn cân, đạp xuống một bước sẽ để lại một dấu chân. Lực đạo lớn như vậy giẫm lên, cỏ này không bị thương khô héo mới lạ.

Và như vậy cả người đều phải cẩn thận, không thể thoải mái thẳng tay chém giết như khi cỡi trên long câu, có cước lực long câu làm chỗ dựa, mà giống như cầm vật nặng ngàn cân thi triển khinh công Thảo Thượng Phi, cộng thêm cầm vật nặng ngàn cân cẩn thận thêu hoa. Pháp lực tiêu hao như nước chảy cực nhanh, thời gian lâu dài không thể nào chịu được, Yến đại quan nhân không còn dám nói việc quét sân này là dễ dàng nữa.

- Tây Tú Tinh cung này quả nhiên không phải là địa phương người bình thường có thể tới, ngay cả quét sân cũng không phải là tu sĩ bình thường có thể làm được. Đây không phải quét sân, đây rõ ràng là chịu tội!

Rốt cục Yến Bắc Hồng cũng phải cất tiếng kêu lên, toàn thân đầy mồ hôi, chảy ướt cả áo.

---------------