Phi Thiên

Chương 566-1: Băng cung tối như mực (1)




Tiến độ tu hành như thế sắp vượt qua tiến độ tu hành ma công của nàng, nghĩ đến tu vi của nàng năm đó, hình cũng nhanh hơn Miêu Nghị không quá nhiều.

Đó là Miêu Nghị không nói cho nàng biết, chỉ cần có đầy đủ điều kiện, tốc độ tu hành của ta sẽ càng lúc càng nhanh, chỉ sợ chưa chắc sẽ kém hơn ngươi tu luyện ma công!

Đây chính là cơ sở để Miêu Nghị nói một ngàn năm sau sẽ dẫn nàng đi!

Vui mừng của Lão bản nương có thể nói là khó hình dung, người nam nhân này một lần nữa lại cho nàng lòng tin hắn có thể thực hiện hứa hẹn.

Miêu Nghị cuối cùng cũng lãnh hội được sự thần kỳ của - Tinh Hỏa quyết”. Hắn thường hoài niệm về lão Bạch, nếu không phải gặp lão Bạch thì mình làm gì có ngày hôm nay, lão Bạch có thể nói đã thay đổi vận mệnh cuộc đời hắn. Nhưng điều làm Miêu Nghị ngạc nhiên nhất chính là, đại tiên truyền thụ cho lão Bạch tu hành công pháp kia rốt cuộc là ai?

Đến đây, Miêu Nghị bắt đầu toàn lực đánh sâu vào cảnh giới Hồng Liên! Đây là cảnh giới Miêu Nghị tha thiết ước mơ, chỉ cần bước vào cảnh giới này sẽ không cần câu nệ hạn chế trên mặt đất, có thể ngự không phi hành, tung hoành, ngự không, phi thiên, cảnh giới thứ hai trong tứ đại cảnh giới vô biên.

Điều này làm cho Nguyện Lực châu cần thiết của Miêu Nghị cao hơn sáu mươi lăm vạn năm ngàn viên, không biết có bao nhiêu tu sĩ dùng cả đời gom góp tích lũy, cũng không có được nhiều tài nguyên tu hành như vậy.

Những tu sĩ khác như thế nào hắn không quan tâm, hắn chỉ biết là dựa vào tốc độ tu hành hiện giờ đột phá đến Hồng Liên cảnh giới, nhiều nhất chỉ cần chừng hai mươi năm!

Mặc dù vẫn chưa đuổi kịp tốc độ tu luyện biến thái của Yến Bắc Hồng, nhưng Miêu Nghị đã rất thỏa mãn, hai mươi năm đối với người trong tu hành mà nói, không là cái gì, cảnh giới Hồng Liên đang chờ hắn…

Từ phòng bếp xách ra hai thùng nước nóng, mỗi ngày Miêu Nghị vẫn theo lệ, xách lên căn phòng nhỏ trên sân thượng, gõ gõ cánh cửa:

- Lão bản nương!

Lão bản nương ở bên trong lười biếng nói:

- Vào đi!

Chốt cửa bật ra, Miêu Nghị đẩy cửa tiến vào, nhìn lên trên giường, không khỏi cười khổ, nữ nhân trên giường lại cố ý bày ra tư thái nằm liêu nhân rồi.

Trong lòng hắn biết rõ, Lão bản nương thật ra đã chăm chỉ tu luyện, trước khi hắn đến nhất định là nàng đang khoanh chân ngồi tu luyện bên trong, chờ hắn tiến vào mới bày ra tư thế này, rõ ràng là đang đùa giỡn hắn, cố ý nhìn xem hắn có thể chịu đựng được hay không.

Miêu tiểu nhị đặt hai thùng nước xuống, kéo bồn tắm ra ngoài, đổ thùng nước vào.

Thấy hắn có vẻ không hào hứng, hai mắt không sáng lên như bình thường, Lão bản nương biết tâm tư của hắn, thu hồi tư thái chọc người, bước xuống giường, tiến ra đóng cửa lại, sau đó xoay người đến ôm hông Miêu Nghị, ôn nhu nói: - Chuyện này gấp không được, thời điểm nên đột phá tự nhiên sẽ đột phá, đột phá là chuyện sớm hay muộn. Huống chi đột phá muộn cũng không phải là chuyện gì xấu, để dành được càng lâu, bắn ngược cũng càng lợi hại, pháp nguyên tạo thành cũng càng thâm thúy, pháp lực thi triển tự nhiên cũng cường đại hơn, sự chịu đựng cũng kéo dài hơn.

Miêu Nghị vỗ vỗ bàn tay đang ôm lấy bụng mình nói:

- Ngươi tắm rửa đi, ta ra ngoài, ra trễ sợ làm người ta hoài nghi.

Lão bản nương dính sát người vào lưng hắn, lắc đầu nói:

- Ôm ta nữa đi, thỉnh thoảng ra muộn một chút cũng không sao, Lão bản nương có việc phân phó thủ hạ cũng là chuyện rất bình thường?

Miêu Nghị cười ha hả nói:

- Lão bản nương, không phải ngươi không thích lén lút sao?

Lão bản nương ở sau lưng hắn cười nói:

- Cái này không tính là lén lút.

Miêu Nghị chậc chậc nói:

- Vậy ngươi ra ngoài ôm ta thử xem.

- Ta chờ ngươi quang minh chính đại ôm ta đi ra ngoài.

Lời nói của Lão bản nương nhỏ nhẹ nói.

- Nếu không tính là lén lút...

Miêu Nghị đột nhiên ngăn hai tay nàng lại, quay người ôm lấy nàng, ngửi mùi thơm cơ thể mê hoặc của nàng, định ghé sát đầu hôn môi nàng, ai ngờ trên người nàng bắn ra một luồng pháp lực mênh mông, đánh văng hắn ra.

Lão bản nương lùi ra sau một bước, lắc đầu, làm ra bộ dạng “Chúng ta đã nói rồi” để từ chối.

Miêu Nghị liếc mắt, giận dỗi nói:

- Đây là đạo lý gì, ngươi ôm ta nhưng lại không cho ta ôm ngươi?

Lão bản nương lại tiến lên, túm lấy hai bàn tay của hắn, dịu dàng cười nói:

- Ta không phải là thấy ngươi không vui, cho nên muốn an ủi ngươi một chút sao? Ta đã là người của ngươi rồi. Ngươi gấp cái gì, là người của ngươi thì ta chạy sao được. Ta sẽ chờ ngươi dẫn ta đi, để mặc ngươi muốn hành hạ thế nào thì hành hạ. Cho dù phải chết trong tay ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện, hiểu không?

- Lão bản nương từ từ dùng nước!

Miêu Nghị chỉ về phía bồn tắm, khom người dùng tay ra dấu mời, thuận thế xách hai thùng nước, quay đầu rời đi.

Cánh cửa phòng vừa mở ra, liền truyền đến thanh âm nén cười “khục khục” của Lão bản nương.

Nghe được tiếng cười phía sau truyền đến, Miêu Nghị khẽ mỉm cười, hắn sao có thể tức giận, chẳng qua muốn trêu chọc nàng cho vui mà thôi.

Nhưng hắn lại chợt thở dài, đảo mắt hắn đã ở Lưu Vân Sa hải gần năm mươi năm rồi, năm mươi năm đối với phàm nhân mà nói có lẽ rất dài, nhưng đối với người tu hành mà nói chỉ bế quan nháy mắt đã trôi qua rồi.

Sau khi hắn đột phá đến Thanh Liên cửu phẩm đến hiện tại đã qua hai mươi năm, trên thực tế hai năm trước tu luyện của hắn đã đạt đến tư cách đột phá Hồng Liên, tuy nhiên nó vẫn chậm chạp không cách nào đột phá. Hiện tại hắn coi như là cảm nhận được loại cảm giác ban đầu của Triệu Không và Tư Không đã nói.

Giống như nhốt mình trong một căn phòng tối om, bên trong phòng chỉ có một cửa sổ sáng mịt mờ. Gục trước cửa sổ tựa hồ có thể mông lung cảm nhận được thế giới bên ngoài, phảng phất có núi, có cây, có người, còn có hoa thơm bướm lượn, thậm chí có tiếng nước chảy rào rào, làm cho ngươi vô cùng nôn nóng muốn ra ngoài, nhìn thế giới rút cuộc như thế nào. Nhưng hắn lại không cách nào đâm phá được chiếc cửa sổ kia, tựa như cửa sổ được làm bằng da trâu gân hồ siêu dai, bất luận ngươi dùng hết biện pháp gì cũng không thể đâm được. Có đôi khi cảm giác phảng phất đã đạt đến đột phá, phảng phất có thể dễ dàng đâm thủng chiếc cửa sổ kia, nhưng cuối cùng lại vỡ mộng, làm cho người ta phát điên, tinh thần uể oải.

Nếu không phải vẫn mang mặt nạ, có thể thấy được sắc mặt hắn rất khó nhìn, đây là trạng thái tinh thần chịu hành hạ nhiều lần.

Tu luyện hàng ngày vẫn tiếp tục, bên ngoài khách sạn ở Lưu Vân Sa hải vẫn đánh đánh giết giết không ngừng. Tìm mấy thập niên rồi, người của mấy quốc gia vẫn không chịu từ bỏ thuyền rồng U Minh, thậm chí chỉ cần có một chút tiếng gió sẽ kinh động những cao thủ đỉnh cao nhất của mấy quốc gia tiến đến, làm cho người ta cảm nhận được khát vọng của Lục Thánh đối với thuyền rồng U Minh.

---------------